Thời gian thấm thoát thoi đưa, ở trong hang động cũng không có quan niệm ngày đêm.
Vực thẳm lúc nào cũng là một mảnh tối tăm, ban ngày thì chỉ có ánh sáng lờ mờ, ban đêm thì không nhìn thấy ngón tay.
Nhưng đặc biệt ở trong hang động lúc nào cũng sáng trưng vì Độc Nhĩ Kha đã khảm vào trong vách đá mười mấy viên Dạ Minh châu.
Lão nhân gia cũng không an Dạ Minh Châu nữa, ăn thì lão chỉ quan tâm tới thịt của Độc Nhĩ Kha mà thôi.
Trong hai tháng này Độc Nhĩ Kha vào Lão nhân gia toàn ăn thịt nướng.
Mấy vò rượu trong Giới Chỉ của Độc Nhĩ Kha cũng đã cạn rồi.
Khi Độc Nhĩ Kha lấy rượu ra không ngờ Lão nhân gia này lại rất hứng thú với nó, lão uống rất ngon lành uống hết cả một vò, lại không có bộ dạng say xỉn gì cả.
Nhưng có có hai việc vừa khiến cho Độc Nhĩ Kha vừa mừng vừa lo là.
Trong một tháng này Độc Nhĩ Kha mỗi ngày kể chuyện cho lão nghe thì thấy tình trạng của lão cũng đỡ hơn rất nhiều.
Giờ này lão đã biết tự mặc đồ, đôi khi còn nói được vài tiếng, nhưng đặc biệt lại thích nghe chuyện Độc Nhĩ Kha kể.
Thứ hai là chuyện về thịt nướng, trong Giới Chỉ của hắn thịt nướng cũng đã sắp hết, chỉ có thể ăn trong một tháng nữa mà thôi.
Ngoài ra chỉ còn thịt sống, mà khổ nỗi ở đây không có cửi lửa, làm sao mà nướng đây.
Nếu như hắn dùng Hỏa Độc Công nướng thịt thì thịt nhất định sẽ nhiễm độc, hắn ăn thì không sao nhưng Lão nhân gia thì tính sao?
“Nhất định phải tìm ra cách để thoát khỏi nơi này mới được.”
Trong một tháng này Độc Nhĩ Kha vừa tu luyện, vừa chữa thương, vừa kể chuyện cho Lão nhân gia.
Thương thế của hắn lúc này cũng đã khỏi hẳn, độc công, linh khí của hai người Đại trưởng lão và Thạch Phá THông hắn cũng luyện hóa hết.
Ngay cả cánh tay phải xương cũng lành lặn, cánh tay có thể thoải mái cử động rồi.
- Xem ra phải dành thời gian luyện tập Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm mới được.
Độc Nhĩ Kha nhất thời không thể nghĩ ra cách thoát thân khỏi vực thẳm này nên đành phải cảm khái một câu.
Hắn đã suy nghĩ rồi, bây giờ không cách nào thoát khỏi nơi đây thì trước tiên không bằng tu luyện một phen.
Độc Nhĩ Kha đầu tiên nghĩ tới chính là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm mà hắn lấy được tại tàng thư các của đấu võ trường Sư Tử.
- Muốn luyện Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm trước tiên phải đả thông hai đường kinh mạch Âm Duy Mạch và Hữu Dương Duy Mạch.
Đây là hai mạch trong kỳ kinh bát mạch.
Trong kỳ kinh bát mạch Độc Nhĩ Kha mới đả thông được có hai mạch Nhâm, Đốc.
Khi tu luyện Nhâm mạch thì tăng cường ngoại công, còn tu luyện Đốc Mạch thì tăng cường nội công.
Còn Hữu Dương Duy mạch khi tu luyện giúp tăng cường khả năng né tránh, còn Âm Duy mạch thì tăng cường sự bền bỉ.
ngoài ra còn một số tác dụng nhỏ nữa.
Mất nguyên nửa ngày trời Độc Nhĩ Kha thành công đả thông hai đường kinh mạch này.
Đối với hắn việc đả thông kinh mạch lúc này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trước hắn vẫn nhờ vào công lao của Ngũ Thải Phệ Trùng đả thông sơ bộ, sau đó mới dùng độc công trùng kích mạch bích.
- Việc còn lại là theo tâm pháp vận chuyển độc công tiến hành luyện chiêu.
Trong lòng suy ngẫm một hồi, hắn từ trong Giới Chỉ lấy ra một thanh kiếm màu trắng.
Thân kiếm dài thước hai, rộng hơn một thốn, dày nửa thốn, hai lưỡi kiếm lại cực kỳ sắc bén.
Trên chuỗi kiếm có khắc một chữ Bạch.
- Bạch kiếm sao?
Độc Nhĩ Kha cười, hắn từ từ đưa kiếm ra, chậm rãi múa chiêu đầu tiên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm tầng thứ nhất Băng Hỏa Tề Xuất, miệng lại lẩm bẩm tâm pháp tầng thứ nhất.
Băng Hỏa Tề Xuất bên trái là Băng, bên phải là Hỏa.
Bạch kiếm uốn lượn, lóe lên hai màu đỏ trắng, cùng chém ra một kiếm, một kiếm này tuy rằng nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng lại rất uy lực.
- Đây là chiêu thức của Băng Hỏa Kiếm sao?
Độc Nhĩ Kha kinh ngạc, hắn mới chỉ theo tâm pháp vận chuyển băng hỏa, gia trì bạch kiếm chầm chạp múa ra một chiêu Băng Hỏa Tề Xuất nhưng một chiêu này khiến cho hắn cảm giác được rất là uy lực.
Để kiếm chứng điều này, Độc Nhĩ Kha chém một kiếm Băng Hỏa Tề Xuất vào vách đá.
Xoẹt.
Mũi kiếm chém vào vách đá, giống như chém vào đậu hũ vậy, một kiếm chém sâu vào trong vách đá gần một xích mới dừng lại.
Keng.
Mũi kiếm rút ra, Độc Nhĩ Kha nhìn lại thấy trên vách đá để lại một vết kiếm nhẵn thín, bên trái còn có băng bám vào, bên phải thì bị hỏa công đốt thành màu hơi đen sẫm.
- Ta mới chỉ có dùng bảy thành công lực, vậy mà đã tạo ra hiệu quả này sao? Vả lại, một chiêu này cũng không phải nhanh.
Độc Nhĩ Kha đang kinh ngạc thì lúc này Lão nhân gia cũng mở trừng to hai mắt nhìn Độc Nhĩ Kha.
Sau đó lão tiến tiến lại, sờ sờ vào vết kiếm, sờ soạng một lúc thì lại đút tay vào.
Sau khi làm xong thì lão cười hà hà, rồi nhảy cẫng lên vỗ tay, giống như thấy một chuyện rất thú vị vậy.
Lão đang một bên ngồi ngơ ngẩn thì thấy Độc Nhĩ Kha vung kiếm, hai màu trắng đổ trên thân bạch kiếm tạo lên một vạch màu trên không khí nhìn rất đẹp.
Sau lại thấy Độc Nhĩ Kha vung kiếm chém vào vách đá, một kiếm này lại đẹp hơn một kiếm lúc nãy vì thế lão thực sự bị mê hoặc bởi chuyện này.
Độc Nhĩ Kha đã quen với những hành động lạ của lão nhân gia rồi, cho nên hắn mặc kệ lão mà chìm đắm vào việc cảm ngộ một kiếm này.
“Tại sao ta cứ có cảm giác một kiếm này ta thực sự còn chưa hiểu hết, chưa chạm vào được tinh túy của nó chứ.”
“Nếu thực sự như vậy thì tinh túy của nó là gì? Chính là đến từ tâm pháp sao? Tâm pháp ta chỉ mới cơ bản hiểu được, còn chưa đạt đến sự thấu hiểu hoàn toàn.”
Tâm vô tạp niệm.
Kiếm tại ý tâm.
Băng hỏa tầm xuất.
Ngự tại ý tâm.
Ý tới kiếm tới.
...
Độc Nhĩ Kha miệng lại lẩm bẩm theo tâm pháp tầng thứ nhất.
Tay thì liên tục múa ra Băng Hỏa Tề Xuất.
Tuy hắn lúc này còn chưa hiểu, nhưng nếu luyện nhiều thành quen, luyện quen thành phản xạ, thì tới lúc nào đó tự nhiên hắn sẽ hiểu được tầng thứ của bộ kiếm pháp này.
Cứ vậy một đường luyện Băng Hỏa Tề Xuất.
Một chiêu này Độc Nhĩ Kha đã thấm luyện ròng rã mười ngày trời.
Trong mười ngày này hắn không biết đã chém ra bao nhiêu kiếm, chỉ thấy vách đá nơi hang động đã chi chít vết kiếm, dưới đất cũng đầy là bụi đá.