Hai người tiếp tục rơi thêm ngàn thước nữa thì gió bắt đầu đã trở nên lạnh căm.
Độc Nhĩ Kha đã có chút không chịu nổi, hắn phải liên tục vận công chống lại, cũng nhân cơ hội này lợi dụng hàn khí tranh thủ tu luyện.
Nhưng khi Độc Nhĩ Kha mở mắt nhìn về hướng Đỗ Thương lão nhân thì hai mắt trợn lên.
Hắn thấy vẻ mặt lão không thay đổi, ngay cả sắc mặt, cử chỉ cũng vậy, không có chút nào là bị hàn khí ảnh hưởng vậy.
Độc Nhĩ Kha phát động Thấu thuật nhìn nhưng lại không thấy lão vận công.
Dưới ánh sáng lờ mờ, nhưng Đỗ Thương lão nhân là người gì chứ, với cảnh giới của lão không cần phải nhìn, chỉ cần dùng thần niệm là có thể nhìn ra vẻ mặt của Độc Nhĩ Kha lúc này.
Lão cười hả hả nói:
- Tiểu tử ngươi cũng không cần phải kinh sợ như vậy.
Chỉ một chút hàn khí này đối với ta chẳng là gì đâu.
Độc Nhĩ Kha mắt càng trợn tròn to hơn, hắn hỏi:
- Đỗ gia gia, rốt cuộc người đạt tới cảnh giới gì rồi?
Đỗ lão cười thần bí, cũng không trả lời.
Hai người cứ thế rơi thêm một năm trăm thước nữa thì gió lúc này đã trở thành cuồng phong rồi.
Cuồng phong gào thét, phả vào thẳng mặt hai ngươi, tóc Độc Nhĩ Kha tung bay trong gió, y phục bay phần phật, chỉ là cuồng phong lại không ảnh hướng tới Đỗ lão một chút nào.
Cho dù chỉ là một góc áo, hay một sợi tóc tung bay.
Việc này càng khiến cho Độc Nhĩ Kha càng thêm tin tưởng suy đoán của hắn, hắn nhận định Đỗ lão nhất định đã đạt tới cảnh giới kia.
Cơn cuồng phong thổi lên khiến cho chiếc dù cũng khựng lại, tốc độ rơi chậm hẳn lại, sau đó dừng hẳn lại thậm chí còn tiếp tục nâng lên.
Độc Nhĩ Kha cười, Đỗ lão cũng cười.
Độc Nhĩ Kha cười vì hắn cũng chẳng bận tâm chuyện cuồng phong.
Vũ khí trong Giới Chỉ chỉ của hắn còn rất nhiều, cho dù gió lớn hơn nữa thì hắn vẫn tự tin làm cho chiếc dù tiếp tục rơi xuống.
Nhưng Đỗ lão cười lại là chuyện khác, lão cười chính là vì lão đã dùng thần niệm cảm nhận được đáy vực rồi.
Nó chỉ còn cách hai người đúng năm trăm thước nữa.
...
Bạch.
Chỉ một khắc sau hai người rốt cuộc cũng đã đáp xuống đất.
Nhưng đặc biệt kỳ lạ là phía dưới lại không có gió, cũng không lạnh ngược lại cực kỳ bình yên và ấm áp.
Mà ở dưới cũng không phải nền đất mà là sỏi đá pha lẫn với bùn giống như đáy của một con suối vậy.
Nhưng đặc biệt lại không có giọt nước này.
- Rốt cuộc cũng tới nơi rồi.
Thu dù vào trong Giới Chỉ, lại từ trong Giới Chỉ móc ra hai viên Dạ Minh Châu ra.
Độc Nhĩ Kha tay cầm hai viên Dạ Minh Châu ném xuống đất, vừa nói hắn vừa quay người quan sát xung quanh.
Nơi đây là một khe núi nhỏ, diện tích và bề mặt cũng ngang ngửa với miệng vực khi Độc Nhĩ Kha rơi xuống thấy được.
Chỉ có điều lúc này hắn đã nhìn thấy chân núi, hai vách đá bẳng phẳng, nhẵn thín dựng đứng.
Sự nhẫn nhụi của nó giống như bị một vật gì đó cực kỳ sắc bén chém ra vậy.
Bây giờ nghĩ lại thì lúc trước hắn đã sai.
Hắn đã sai khi nhận định đây chỉ là một ngọn đồi thấp lùn, nhưng ai lại biết nó thực sự là một ngọn núi, một ngọn núi ẩn sâu dưới lòng đất, một ngọn núi cao vạn trượng, độ cao của nó đủ để đánh bại tất cả ngọn núi trên đời.
Nó giống như một tảng băng hùng vĩ, chỉ nổi lên một góc nhỏ trên mặt nước, còn lại thì chìm xuống dưới nước sâu.
Cảnh tượng xung quanh ngoài cát sỏi và vách núi thì cũng chẳng còn gì, không có cây cối, không có sinh vật hay bất cứ sự sống gì.
- Đi thôi, chỗ này không phải là chỗ có thể ở lại.
Đỗ Thương nói, dứt lời lão rảo bước hướng vể hẻm núi bước đi.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Mặc dù lúc này là ban ngày nhưng dưới đây lại không hề có chút ánh sáng nào.
Lúc nào cũng là tối đen như mực, Độc Nhĩ Kha phải cầm theo Dạ Minh Châu để tiện cho di chuyển.
Để tránh những phiền phức không đáng có, hai người men theo vách đá mà đi.
Nhưng dù đã đi hơn một dặm đường mà vẫn chưa ra khỏi vực thẳm.
Bẹt.
Đang đi bỗng nhiên bước chân Độc Nhĩ Kha khựng lại, hắn vừa cảm nhận được mình mới dẫm vào cái gì đó nhớt nhớt.
Đưa Dạ Minh châu tới nhìn lại thì thấy đó là một đống dịch thủy màu xanh nhợt, dịch này rất bầy nhầy, lại còn tỏa ra mùi hơi tanh tanh, nhưng đặc biệt khi Độc Nhĩ Kha dùng chân gẩy gẩy tách nó ra thì dịch nhầy này giống như có sinh mệnh tự động tập hợp lại với nhau, sau đó lại tổ hợp thành một.
- Đây là cái gì?
Độc Nhĩ Kha vừa giống như tự hỏi, lại vừa giống như hỏi Đỗ Thương.
Chất dịch này trong đời hắn chưa từng nhìn thấy, cũng chưa bao giờ nghe được.
Đỗ Thương nhìn chất dịch xanh nhợt kia mà hai hàng lông mày trắng cũng nhăn tít lại thành một đoàn.
Lão ngồi xuống, đưa ngón tay chạm vào chất dịch rồi khều lên một ít sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, lão nói:
- Nếu ta không nhầm thì đây hẳn là máu.
- Máu?
- Đúng vậy, chỉ là ta cũng chưa từng nghe cũng chưa từng thấy có loài vật này có máu như thế này.
Nhưng đây hẳn là máu không có sai.
Độc Nhĩ Kha tròn mắt, trong lòng nghi vấn trùng trùng, hướng Đỗ lão hỏi:
- Đỗ gia gia, người tại sao có thể khẳng định đây là máu mà không phải là thứ gì khác.
- Ta chỉ là cảm giác như vậy thôi.
Đỗ lão vẻ mặt hơi ngưng trọng nói, xong lão phủi tay một cái, đứng dậy tiếp tục đi, sau truyền lại tiếng nói:
- Đi thôi, nhớ cẩn thận quan sát xem còn có dám máu xanh nào như vậy không?
- Tại sao?
Độc Nhĩ Kha dường như không nhận ra có gì đó không đúng mà chỉ hỏi một câu.
- Đừng hỏi, cứ theo ta nói mà làm đi.
...
Hai người lại đi thêm một dặm đường nữa, dọc đường Độc Nhĩ Kha đã cẩn thận quan sát nhưng lại không phát hiện ra được đám máu nào như vậy nữa.
Bỗng nhiên thanh âm của Đỗ lão vang lên:
- Đi tới, phía trước năm trăm thước là ra khỏi địa vực rồi.
- Năm trăm thước? Tại sao Đỗ gia gia biết.
Độc Nhĩ Kha kinh ngạc, không phải nói cũng biết, ở dưới này ngoài hai viên dạ minh châu của hắn chiếu sáng xung quanh mấy trượng thì toàn là một màu đen kịt.
Mắt thì nhìn được gì? Tại sao Đỗ gia gia lại biết được tình cảnh phía trước năm trăm thước chứ?
- Đó là do ta dùng thần niệm cảm ứng.
Đỗ lão đáp lời.
- Thần niệm.
Thần niệm là gì?
Từ thần niệm này đối với Độc Nhĩ Kha quả thực rất mới mẻ, hắn không biết thần niệm là cái gì?
- Không cần hỏi ta.
Đợi đến khi ngươi đạt tới Linh Vương rồi hãng nói.
- Linh Vương, chẳng nhẽ là đạt tới Linh Vương thì có thể có thần niệm sao?
Độc Nhĩ Kha thắc mắc.
- Đúng vậy.
Chỉ cần người đạt tới Linh Vương sẽ có thần niệm, tuy chỉ là thần niệm sơ cấp nhưng vẫn coi là có.
- Thần niệm sơ cấp? Chẳng nhẽ thần niệm cũng phân chia cấp bậc?
Độc Nhĩ Kha kinh ngạc, thần niệm đã xa lạ với hắn, giờ lại nghe thần niệm cũng phân chia cấp bậc.
Đỗ Thương gật đầu, chỉ là lão lại không giải thích mà chỉ nói:
- Giờ nói chuyện này với ngươi e rằng quá sớm.
Đôi khi biết quá nhiều lại trở ngại cho tu luyện, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, chuyện này hắn cũng biết, biết nhiều thì phải lo nghĩ nhiều, có đôi khi vì thế mà lạc hướng, con đường tu luyện lại bị lạc hướng vòng vo.
- Tới rồi.
Hai người đi một khắc thời gian nữa thì rốt cuộc cũng ra khỏi khe vực.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt.
Chỉ là ánh sáng này cực kỳ yếu ớt, có thể nói là le lói, còn yếu hơn rất nhiều so với Dạ Minh Châu khi còn ở trong vực thẳm.
Cả hai phóng tầm mắt về phía trước, chỗ họ đứng là một dải đất trống, xung quanh có một số cự thạch lớn nằm chổng vó không chút trật tự gì.
Ngoài ra còn một số bụi cỏ nhỏ nằm rải rác.
Dải đất trống này cũng không dài lắm, chỉ chừng năm mươi thước.
Phía sau nó chính là một khu rừng.
Nhưng vừa nhìn khu rừng này khiến cho người ta có cảm giác u ám, lạnh gáy.
Bởi vì nó yên tĩnh lạ thường, không có tiếng thú rống, cũng chẳng có tiếng chim hót, chỉ có sự yên lặng tĩnh mịch mà thôi.
- Đi thôi, cẩn thận một chút, ta cảm giác khu rừng này cũng không đơn giản.
Mong rằng vượt qua được khu rừng này chúng ta có thể tới được thành thị nào đó.
Trong giọng nói của Đỗ lão Độc Nhĩ Kha nghe ra có chút ngưng trọng và kiêng dè.
Lúc này hai người ở dưới đất thấp, cũng không thể nhìn xa được khu rừng u tĩnh này rốt cuộc trải dài bao nhiêu.
Hai người chỉ biết một điều muốn thoát khỏi nơi đây thì phải vượt qua khu rừng này mà thôi.
Vì thế hai người không nói không rằng, một mực đề phòng cẩn thận bước đi tiến thẳng tới U Lâm kia..