Ba người bọn họ làm sao đám ngồi, tên lão đại nghe vậy thì giật nảy mình đứng dậy, hắn khom người không dám ngồi nữa.
Còn hai tên kia cũng vậy, chỉ biết đứng thôi.
Độc Nhĩ Kha cũng không quản bọn hắn, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Nói, các ngươi hạ độc ta là vì sao? Ai sai các ngươi làm?
Ánh mắt như kiếm găm chặt tên thủ lĩnh.
- Ngươi nên biết rằng nếu không thành thật thì hậu quả sẽ như thế nào chứ?
Bị ánh nhìn của Độc Nhĩ Kha soi mới, tên thủ lĩnh không có cách nào khác đành thừa nhận:
- Cũng không phải ai sai khiến chúng ta, chỉ là chúng ta bắt gặp ngươi ở cửa thành, thấy ngươi hào phóng, lại là người mới, mà chúng ta làm cái nghề này cho nên đã nảy sinh ý định cướp đoạt tiền và bảo vật của ngươi.
Dù sao ngươi là người được sinh ra trong gấm hoa, tài sản vô số cho nên đâu có bị túng thiếu như chúng ta.
Độc Nhĩ Kha cười khinh một cái, nói:
- Vậy giải thích chuyện hạ độc? Nếu mạng ta không lớn bây giờ có lẽ đã chầu diêm vương rồi chứ?
Tên thủ lĩnh nghe vậy thì chỉ cười cười nói:
- Ta có giải thích thế nào cũng không giải quyết được gì, ngươi tin sao? Bây giờ rơi vào tay ngươi chúng ta cũng chẳng có gì để nói, chỉ mong ngươi tha mạng cho hai người bọn họ, chuyện hạ độc hoàn toàn là chủ ý của ta.
- Đại ca!
Hai tên hô lên, ánh mắt nhìn tên thủ lĩnh đầy cảm động, bọn hắn nhìn Độc Nhĩ Kha càng thêm thù hận, đang định lao lên thì tên thủ lĩnh giơ tay ngăn lại, đồng thời hắn phun ra một ngụm máu.
Một ngụm máu này chính là thành quả của Ngũ Thải Phệ Trùng.
Hiện giờ nó đang ở trong người hắn tàn phá khắp nơi, hiển nhiên hắn cũng ý thức được điểm này, điều động linh lực tấn công con vật trong người nhưng mà không ăn thua, linh lực tới đều bị nó thôn phệ hết.
Không những thế nó còn ăn huyết nhục khiến cho tên này đau đớn vô cùng, cả người co giật, giống như có ai đang ở trong bụng ra sức kéo ruột gan của hắn vậy.
Hai tên kia nhìn thấy mà luống cuống tay chân, không biết xảy ra chuyện gì, tên lùn mập quát:
- Ngươi đã làm gì đại ca? Mau nói...
- Nếu ta không nói thì ngươi làm gì ta?
Độc Nhĩ Kha nhàn nhạt nói.
Lời nói của hắn không chút uy nghiêm gì nhưng mà một thân quần áo xám không gió mà bay, giống như hắn tản mát ra một loại khí thế vô hình gì vậy, khí thế này chấn nhiếp hai người kia.
Đồng thời Độc Nhĩ Kha tâm niệm vừa động ra lệnh cho Ngũ Thải Phệ Trùng trong người tên thủ lĩnh dừng lại.
Ngũ Thải Phệ Trùng vừa dừng lại, tên kia cũng hết co giật, vừa rồi hắn đau quặn đến nói cũng không nên lời, lão nhị tiến tới đỡ hắn dậy, lão nhị nói:
- Đại ca, ngươi không sao chứ? Phải làm sao bây giờ, hắn...
Nói tới đây thị bị tên thủ lĩnh ngăn lại, hắn cố gắng gạt tay lão nhị ra, tiến tới chỗ Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, trên ngón tay cái vẫn duy trí Vạn Linh Sát Chỉ.
- Tiểu nhân có mắt không tròng, đã mạo phạm công tử, chỉ xin công tử tha mạng cho chúng ta, chúng ta nguyện góp sức hèn của mình phục vụ công tử.
Độc Nhĩ Kha dửng dưng như không thấy, hắn dùng Vạn Linh Sát Chỉ gọt gọt mép bàn.
Phịch.
Tên thủ lĩnh bỗng nhiên quỳ xuống sau đó dập đầu liên tục, hắn hô to:
- Xin công tử tha mạng.
Chúng ta nguyện tận sức phục vụ công tử.
Hai tên kia thấy lão đại quỳ xuống thì có chút không phục, nhưng bọn hắn biết lão đại đang cầu xin người ta, tính mạng cũng nằm trong tay hắn cho nên bọn họ cũng khom lưng xuống.
Độc Nhĩ Kha híp mắt nói:
- Tội chết có thể tha, tội sống phải trị, ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi phải làm cho tốt bằng không các ngươi cũng hiểu.
Ta nói trước, độc trong người của ngươi chính là do ta hạ, chỉ có ta mới có thuốc giải, độc này có thể an mòn huyết nhục, thôn phệ linh lực của ngươi.
Ba người nghe mà rợn tóc gáy, độc này cũng quá kinh khủng đi.
Độc Nhĩ Kha bổ sung:
- Nếu ngươi muốn nhân cơ hội này trốn cũng được, nhưng ta nói sớm, độc này của ta sẽ an mòn da thịt của ngươi cho tới chết, cho tới khi huyết nhục toàn thân ngươi bị thiếu lỗ chỗ.
Hắn nói những lời này thực ra có mục đích, đối với hắn giết ba người này là chuyện dễ dàng, bởi vì muốn ở lại đây vài ngày nên hắn muốn tìm hiểu nơi này một chút, vừa lúc ba tên này có thể cho hắn.
- Nguyện nghe công tử sai bảo, tiểu nhân sẽ tận sức làm, không dám sơ suất.
Tên thủ lĩnh đổ mồ hôi lạnh nói.
- Ta thách ngươi ngươi cũng không dám sơ suất.
Được rồi, ngươi cũng biết ta ở nơi khác đến đây, ta muốn ở lại đây một vài ngày, ngươi nói một chút tình hình ở đây cho ta, đặc biệt là cái đại hội gì gì đó.
Ba tên nghe vậy mới thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi, biết mình còn có thể sống rồi.
Ba tên bắt đầu tóm tắt một vài tình hình nơi này, nơi này là Chí Tôn thành, cái gọi là Chí Tôn thành thực chất cũng chỉ đổi tên mấy chục năm gần đây, bởi vì nơi đây là nơi ở của hai vị minh chủ chí tôn của võ lâm Thiên Nhai đế quốc.
Thiên Nhai đế quốc khác biệt với những đế quốc khác, nơi này người tu luyện trong nước rất đoàn kết, bởi vì nơi này thường hay xảy ra chiến sự, mà quân đội thường không đủ chống trả cho nên người trong tu luyện trong nước vào cuộc, họ tụ tập lại tổ chức bầu ra võ lâm minh chủ.
Mà những đợt bầu ra võ lâm minh chủ trong nước rất hay tổ chức tại Chí Tôn thành, nơi này cũng là nơi ở của hai vị minh chủ võ lâm Thiên Nhai đế quốc lâu nhất.
Vị võ lâm minh chủ hiện giờ là Võ Đại Thương, nghe nói có tu vi là Linh Hoàng Thượng Giai, cũng không biết hiện giờ đã đột phá chưa.
Vị này cũng là người đã ba lần liên tiếp giữ chức võ lâm minh chủ Thiên Nhai đế quốc.
Trong Chí Tôn thành thì thế lực lớn nhất chính là Chí Tôn gia trang, cũng là thế lực của đương kim võ lâm minh chủ Võ Đại Thương.
Hiện giờ các thế lực võ lâm đế quốc Thiên Nhai đều kéo đến Chí Tôn gia trang, đây đều là thế lực lớn và có uy vọng cao, bọn họ tới để dự đại hội võ lâm bầu ra minh chủ lần kế tiếp.
Trong thành cũng còn một thế lực lớn nữa là Hạ gia gia tộc, đây cũng chính là thế lực của minh chủ võ lâm đợt trước.
thế lực này cũng chỉ đứng sau Chí Tôn gia trang, cũng là thế lực lớn thứ hai Thiên Nhai đế quốc, luôn cạnh tranh gắt gao với Chí Tôn gia trang.
Độc Nhĩ Kha nghe tới đây thì ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao Chí Tôn gia trang lại có thể để cho đối thủ của mình ở Chí Tôn thành, lại là đối thủ cạnh tranh gay gắt với mình nữa chứ?
Tên lão đại cung kính nói:
- Công tử, nhiều khi cạnh tranh cũng là chuyện tốt, có cạnh tranh thì hai thế lực bọn họ mới có động lực phấn đấu để không cho đối thủ vượt lên.
Đây cũng là tiền lệ, mọi người đều hiểu nên luôn duy trì hai cán cân này.
Tiếp tục kể những tình huống đặc biệt, Độc Nhĩ Kha vẫn chăm chú nghe.
Ba tên này một tên là Lương Đại, một tên là Lương Nhị, tên còn lại là Lương Tam.
Cả ba đều mồ côi tử nhỏ, sau khi lớn lên bọn họ gặp nhau, vốn hai tên Lương Nhị và Lương Tam cũng không phải tên thật của bọn họ, chỉ là khi ba người gặp nhau kết nghĩa anh em cho nên hai người mới lấy họ của Lương Đại, tên gầy là Lương Nhị, tên lùn mập là Lương Tam.
...
Chí Tôn thành là tòa thành rất đặc biệt, nó được xây theo tám hướng được bao quanh bởi tám bức tường.
Trong thành có hơn tám mươi vạn người, dân cư đông đúc, nhà cửa san sát.
Từ trên cao nhìn xuống Chí Tôn thành rất nổi bật, nó tựa một hình bát giác.
Trong thành có rất nhiều kiến trúc to lớn, to lớn hơn cả chính là Chí Tôn gia trang và Hạ gia trang.
Chí Tôn gia trang là một trang viên khổng lồ, nó nằm ở vị trí trung tâm thành Chí Tôn, cũng có diện tích lớn nhất thành này.
Có thể nói nó giống như một hình vuông trung tâm của Chí Tôn thành, diện tích của nó lên tới gần năm trăm mẫu đất, quanh quanh đều có tường vây.
Ở giữa Chí Tôn gia trang có một khu khiến trúc cực kỳ to lớn, một quảng trường lớn, một dãy nhà cao tầng san sát, nhưng đặc biệt hơn cả là có năm ngọn tháp lớn và cao nằm ở trung tâm nhất, bốn ngọn bên ngoài nằm theo phương vị Đông, Tây, Nam, Bắc, chúng bao quanh ngọn còn lại ở giữa.
Ngọn tháp này to nhất mà cao nhất.
Bốn ngọn tháp kia giống như che chở bảo vệ ngọn tháp ở giữa.
Còn một tòa khiến trúc rất rộng, bên ngoài nhìn rất là sang trọng, sơn son thiếp vàng.
Chí Tôn gia trang chỉ có một cửa vào duy nhất, đó là khu cừa phía Đông, tại đây có một cái cổng lớn, từ trên cổng có đề bốn chữ rất khí phách “Chí Tôn gia trang”.
Trước cửa trang có hai hàng thị vệ nghiêm trang, ai ai cũng uy vũ, tay cầm đại đao, vai đeo cung tên, người mặc giáp sát, đầu đội nón sắt.
Mỗi người đều chỉnh tề đứng canh, trên người những người này tỏa ra sát khi đậm đặc, người qua đường nhìn thấy không tự chủ được bước chân nhanh hơn, không dám quay đầu nhìn lại.
Nhưng những ngày này Chí Tôn gia trang khác với những ngày thường, lúc này trong trang thì người ra kẻ vào rộn ràng, vội vã, không khí đầy khẩn trương và vui vẻ, cờ hoa khắp nơi.
Ngoài cổng thì ngoài hai hàng thị vệ thiết huyết thì còn có một lão già và một đám người làm.
Trước cổng lúc này đứng rất nhiều người, từ trang phục, phục sức cho tới cách ăn mặc, thói quen đều khác nhau.
Nhưng nếu để ý thì những người này thì có từng nhóm có cách ăn mặc, trang sức giống nhau, hiển nhiên đều là người một nơi đi ra, và bọn họ đều là những người tu luyện.
Kém cỏi nhất cũng là Đại Linh Sư, còn mạnh nhất thì có tu vi Linh Vương, trong số đó thì còn một vài lão già nhìn rất bình thường, trên người không có dấu hiệu tu luyện, không biết là người thường hay gì nữa.
Lúc này có một nhóm người tiến vào, bọn họ đều cùng một đồng phục, trên tay một số người còn có một ít hộp quà, trên đó còn có dán nhãn ghi tên món quá.
- Võ tổng quản, Thanh Yên môn chúng ta bái phỏng.
Đây là danh sách lễ vật của bổn môn, mời Võ tổng quản xem cho.
Một gã trung niên dáng người cao gầy tiến lên, hắn một thân trang phục màu xanh lá cây, trên cổ tay áo có thêu một thanh kiếm rất đẹp.
Võ tổng quản là lão già đứng trước cổng, lão tiếp nhận tờ giấy, xem qua một chút rồi nháy mấy tên người làm, sau đó lớn tiếng đọc lên:
- Thanh Yên môn bái phỏng, lễ vật:
Nhân sâm ngàn năm hai nhánh.
Đại Linh Thảo năm gốc.
Huyết san hô hai cây.
Liên Linh Căn một cái.
...
Mỗi lần đọc lên là đám người làm lại so sánh với lễ vật nhận được.
Rất nhanh lễ vật đã được nhận đủ, đám người Thanh Yên môn tiến vào, vừa tiến vào đã có người chờ sẵn, dẫn tới chỗ nghỉ ngơi...
Cứ vậy từng đoàn người tiến vào, nhưng người ở ngoài cổng cũng không có bớt đi mà càng nhiều thêm, bởi vì đoàn người các tông phái thế gia kéo tới đây càng ngày càng nhiều.
Võ tổng quản mỗi lần có người tới bái phỏng đều đòi thiệp, chỉ có thiệp bạc trở lên mới được tiến vào, còn lại đều phải ở ngoài, chờ tới khi đại hội võ lâm diễn ra mới được tiến vào.