Độc Thần

Chương 230


Song trọng chùy vung lên, từ trên không trung vẽ lên hai vòng cùng, cả người Hoàng Nham cong lại, cánh tay lực lưỡng vận sức dùng song trọng chùy nện xuống đầu Đại Cước lão nhân.
Đại Cước lão nhân vẫn một bộ tiên phong đạo cốt, điềm đạm chân đất đá lên, lần này bàn chân to đá thẳng lên trời, sau đó lão dùng một chiêu Phách Cước hướng gót chân giáng xuống song trọng trùy của Hoàng Nham.
- Phá Thiết!
Một chiêu này không phải trực tiếp đón đánh mà lão hơi ghé người qua một bên, do đó đại cước giáng xuống cũng bao gồm luôn song trọng chùy của Hoàng Nham.
- Bành!
Phải nói là một cước này vô cùng mạnh mẽ, Đại Cước lão nhân dùng tám phần công lực, lão không hề có chút lơ là nào, đối phó đối thủ đều rất nghiêm túc.
Song trọng trùy bị giáng xuống khiến cho cả người Hoàng Nham dúi xuống đất, sức nặng của trọng chùy và lực giáng khiến cho hắn lảo đảo, bước chân không vững đúng lúc đó Đại Cước lão nhân lại co chân lại, một chiêu ngựa đá đá tới, bàn chân to trực tiếp đá lên ngực Hoàng Nham.
Hoàng Nham thân hình lảo đảo làm sao phản ứng kịp, hắn cũng kịp giơ trọng chùy lên đỡ.

Một cước này đá bay hắn đi, Hoàng Nham cả người như tên bắn bắn ngược lại, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo nhìn cực kỳ đáng sợ, máu huyết nhộn nhạo, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ nhìn vô cùng buồn cười.
- Xoạt!
Đúng lúc cả người Hoàng Nham bay ra cách Đại Cước lão nhân ba thước thì bỗng nhiên trọng chùy bên phải của Hoàng Nham xoay tròn, tốc độ xoay tròn càng ngày càng nhanh, bỗng nhiên từ trong trọng chùy bắn ra ba ngọn phi châm, ba ngọn phi châm này vọt thẳng tới Đại Cước lão nhân.
Đại Cước lão nhân một cước đá bay Hoàng Nham trong lòng vô cùng đắc ý, nội tâm cũng buông lỏng cho nên nào ngờ Hoàng Nham còn có chiêu này, khi phi châm vọt tới trước mặt thì mới hoàn hồn, rất may lão già này kinh nghiệm dồi dào, thủ đoạn vô biên, phi châm vừa tới trước mặt thì lão hơi ghé người, miệng phun ra một vật hình thoi bằng ngón tay, bắn thẳng tới ngọn phi châm hướng tới mình, đồng thời lão ngửa người, eo hơi uốn một cái cả người bỗng nhiên làm ra động tác giống như con cá lách một cái thoát được hai ngọn phi châm còn lại.
- Keng!

Khối kim loại hình thoi chuẩn xác bắn lên mũi phi châm, tiếng kim loại vang lên, mũi phi châm bị đánh bật lại, cả hai đều rơi xuống nền đá.
Thật không ngờ lão già này còn có thủ đoạn này, không biết lão này để khối kim loại hình thoi bằng ngón tay kia ở đâu, tại sao giọng nói của lão vẫn bình thường.
- Phụt!
Rốt cuộc Hoàng Nham cũng không chịu nổi, thân hình lảo đảo phun ra một ngụm máu tươi, hắn có cảm giác như ngực mình muốn vỡ ra.

Tuy nhiên ánh mắt hắn đột nhiên đỏ sậm lại, đường tơ máu càng thêm nhiều, song trọng chùy dang sang hai bên, hắn cả người đứng im bất động, không nói một lời, giống như đang chuẩn bị cái gì đó.
Đại Cước lão nhân cũng định thân lại, chứng kiến tư thế của Hoàng Nham với cảm giác của lão nhất định là không ổn, không nên cho đối thủ thời gian chuẩn bị, nhất định phải kịp thời ngăn cản.

Lão không chút do dự cả người phóng tới, khi còn cách Hoàng Nham ba thước thì bàn chân to dậm mạnh một cái, cả người xoay tròn phóng về phía trước, cánh tay vung lên lấy thế, hai bàn chân to dùng thế cắt kéo cắt tới cổ Hoàng Nham.
Nhưng đúng lúc này hai mắt Hoàng Nham mở ra, ánh mắt cực kỳ sắc bén, con ngươi giống như lang sói đỏ máu, lưng hắn hơi cong lại, ngực cũng co lại, hai cánh tay lực lưỡng huy động hai chùy đập mạnh vào trong, giống tư thế dùng hai chùy đập vào nhau, mục tiêu chính là song cước của Đại Cước lão nhân.
Tình thế nguy hiểm, Đại Cước lão nhân có muốn tránh cũng tránh không được bởi vì cả người lão đang ở trên không trung.

Lão chỉ đành đá tới trọng chùy bên phải của Hoàng Nham.
- Bành! Bặc!

Đỡ được một chùy nhưng một chùy khác lại nện lên bàn chân to của Đại Cước lão nhân, nhất thời đau đớn truyền đến, cả người lão rung lên, bàn chân bật máu, cả người như diều đứt dây bật ngược về đằng sau, nhưng khi vừa bắn ngược trở về thì bàn tay lão vươn ra cách không đánh ra một chưởng, thổ linh khí nồng đậm bao thành một thủ chưởng hơn nửa xích nện thẳng tới ngực Hoàng Nham.
Hoàng Nham cũng bị phản chấn khiến cho cả người chấn động, hắn chỉ có tu vi Linh Tôn Đại Viên Mãn cho nên phải cận chiến mà lão già này đã đặt một bước chân vào cảnh giới Linh Vương cho nên nén ép cũng miễn cưỡng phát ra được cách không chưởng.
- Bành!
Trong lúc vội vàng Hoàng Nham chỉ kịp giơ trọng trùy trước ngực đỡ một chưởng kia, nhưng dù vậy cả người hắn vẫn bị chưởng lực đánh bay ngược lại, trong lúc nhất thời cả hai đều bị bắn ngược lại.
Đại Cước lão nhân tiếp đất trước, lão lại đánh ra một chưởng xuống đất, cả người lộn ngượi lại, thân hình dán sát mặt đất hai bàn chân to liên tục quét tới, thế giống như quét rác dưới mặt đất chỉ là tốc độ của lão rất là nhanh, tay chống đất chân quét tới cắt thẳng tới Hoàng Nham, chỉ vừa lúc Hoàng Nham định hình lại thì chiêu của lão cũng đã tới.
Đại Cước lão nhân dùng chiêu đánh bộ hạ của Hoàng Nham cho nên Hoàng Nham nhất thời rối tay rối chân, hắn liên tục nhảy lên rồi lui lại cực kỳ chật vật mới tránh được song cước của Đại Cước lão nhân, nhưng cuối cùng vẫn bị trúng một cước vào đùi khiến hắn bật lại.
Đại Cước lão nhân thế đánh đã hết cũng không truy kích nữa mà bật người dậy, lão đá chân lên, bàn chân to bên phải giáng xuống nền đá.
- Bành!
Nền đá vậy mà không chịu nổi một cước này, một cước khiến cho nền đá chấn động, nền đá bị giáng thành một cái hố nhỏ, miệng hố còn có vết nứt kéo dài, không ngờ một cước này tạo kình lực, kình lực truyền thẳng tới chỗ Hoàng Nham.

Hoàng Nham cũng không vừa, hai tay huy động song trọng chùy, một trùy lại một chùy giáng xuống nền đất đánh vỡ kình lực lan tới.
- Hoành Tảo Thiên Quân!
Thân pháp thi triển, cả người Hoàng Nham xoay vòng, hai cánh tay dang ra, hai trọng chùy giống như hai cánh quạt, cả người hắn xoay với tốc độ càng ngày càng nhanh, song chùy kéo lên không khí từng vệt màu nâu đất nhìn rất đẹp mắt, cả người hắn xoay tròn, thân pháp hướng thẳng tới chỗ Đại Cước lão nhân.
- Vù vù! Vù vù…

Trọng chùy xé gió quét tới, giống như một chiếc cối xay gió di động, những nơi nó đi qua không khí đều vặn vẹo, cuồng phong nổi lên, bụi đá liên tục bốc lên bị cuốn theo con lốc.
Đại Cước lão nhân già thành tinh, lão rất kinh nghiệm, liên tục lùi lại, lúc thì nhảy qua trái nhảy qua phải tránh đi thế đánh của Hoàng Nham, lúc này không nên trực tiếp va chạm với hắn, phải tránh đi.

Trong đầu lão tính toán tạm thời lánh đi để cho Hoàng Nham hao hết linh lực, tâm thần trở nên nôn nóng hơn đến lúc đó thì lão rất dễ dàng giải quyết đối phương.
Song trọng chùy điên cuồng cuốn tới Đại Cước lão nhân, mỗi lần nó quét qua thì bụi đất đều cuộn lên, bị cuốn vào trong cơn lốc đó.

Tuy rằng chưa đánh trúng được đối phương nhưng mà cũng khiến cho lão chật vật.

Đại Cước lão nhân bằng vào tu vi cao thâm, đã có thể điều động được một chút linh khí trời đất cho nên thân pháp được cải thiện rất nhiều, tốc độ tăng lên đáng kể cho nên tránh né sát chiêu của Hoàng Nham cũng không quá khó khăn.

Nhưng mà tránh né suốt lại bị Hoàng Nham ép tới mép võ đài mà sát chiêu của Hoàng Nham không những không giảm mà còn tăng lên, hơn nửa càng trở nên cuồng bạo, lực đạo theo thời gian dần tăng lên.

Lúc này lão cũng không dám đón đỡ song trọng chùy kia.
Nhưng Hoàng Nham cũng đâu phải là kẻ ngốc, hắn nhận ra Đại Cước lão nhân đang dùng chiến thuật tiêu hao, trong lòng hắn lập tức đổi chủ ý.

- Vèo, vèo!
Bỗng nhiên hai cánh tay Hoàng Nham trượt xuống đầu cán trọng chùy, chỉ thấy ở hai đầu cán có hai cái vòng tròn bằng nắm tay, cánh tay trượt xuống nắm lấy hai cái vòng, bỗng nhiên song trọng chùy bắn ra, đánh thẳng tới Đại Cước lão nhân, thật không ngờ trọng chùy được nối với một sợi xích dài, đầu hai sợi xích đều nối với hai cái vòng kia.


Song trọng chùy vậy mà lại có thể xa chiến.
- Song Phong Loạn Chùy!
Hai trọng chùy bắn thẳng tới Đại Cước lão nhân nhưng đều bị lão đá ra hai cước bay ngược trở lại, Hoàng Nham không chút do dự, thân hình hơi chùng xuống, hai cánh tay lực lưỡng huy động, song chụy xé gió vang lên tiếng vù vù, thế tới như cuồng phong bão táp đập tới Đại Cước lão nhân.

Chùy ảnh dày đặc, thế tấn cực kỳ mãnh liệt.
Nhất thời cảnh tượng kinh khủng diễn ra, chùy ảnh bao phủ Đại Cước lão nhân, lão có muốn tránh cũng khó, Đại Cước lão nhân trong lòng đại động, không ngừng dùng đại cước của mình đá ra, đỡ lấy chùy ảnh, nhưng mà chùy ảnh thế tới cuồn cuộn, lực đạo mạnh mẽ, mỗi lần đập tới khiến cho đại cước của lão dấy lên cảm giác đau đớn, liên tục đỡ chùy ảnh khiến cho song cước đều bị bật mấu, da rách thịt bong.
- Binh! Binh!
Đại Cước lão nhân bị dồn vào thế hạ phong, cả người bị dồn tới mép võ đài, cũng may lão kịp ghé người tránh kịp, nhưng mà chùy ảnh tới sau vẫn đập lão bắn sang một bên, không ngờ không ra khỏi võ đài mà lại tiến vào trong một chút.
- Phụt!
Đại cước lão nhân bị trúng liên tiếp hai chùy vào cạnh sườn, cả người vô cùng đau đớn, khí huyết nhộn nhạo, lão phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu tươi này không ngờ bắn thẳng tới Hoàng Nham.
- Bặc!
Hoàng Nham trúng chiêu, ngụm máu tươi phun ra với tốc độ rất nhanh, vượt qua trùng trùng chùy ảnh, đánh tới bụng Hoàng Nham, ngụm máu tươi này xuyên qua cả bụng Hoàng Nham, nhất thời bụng thủng, máu tươi từ bụng xuyên qua lớp áo bên ngoài, ướt đẫm cả y phục hắn.

Đau đớn khiến cả người Hoàng Nham hơi co lại, động tác cũng hơi chậm lại, nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt hắn đỏ bừng, chiêu thức loạn chùy vẫn phủ tới Đại Cước lão nhân..

Bình Luận (0)
Comment