Độc Thần

Chương 36


Đập vào tầm mắt của Độc Nhĩ Kha là một tòa thành khổng lồ, kích cỡ của nó còn lớn hơn cả Thái Thản Thành.

Tường thành cao tới năm trượng, dày tới mấy thước.

lúc này người ra kẻ vào nườm nượp làm cho Độc Nhĩ Kha nơi rừng sâu mới ra gặp nhiều người như vậy có chút khó thích ứng.

hắn cứ đứng lì ở đó nhìn đoàn người đi lai.

Nào là dong binh đoàn, nào là tán tu, nào là dân thường, người hái thuốc, thương nhân, Độc Nhĩ Kha còn nhìn thấy người của tông môn nữa.
Nổi bật nhất là một tên thiếu niên trên người mặc một bộ y phục màu đỏ.

Trên cánh tay còn thêu một đồ hình một thanh Đại Đao cũng màu đỏ nhưng mà màu sắc của nó còn đỏ hơn cả nền y phục, càng thêm chói mắt.

Ngoài ra Độc Nhĩ Kha còn cảm giác mùi máu tươi sát khí từ trên người tên thiếu niên này.

Đặc biệt Độc Nhĩ Kha thấy những người khác thấy thiếu niên này đều có vẻ e sợ, đều chủ động tránh xa hắn ra hoặc đi đường vòng không trực tiếp va chạm với hắn.
Độc Nhĩ Kha thấy thế khẽ nhíu mày nhưng hắn rất nhanh không quan tâm, gạt chuyện này một người một Lang tiến vào cái thành có tên Biên Hoang Thành trên tường cổng kia.
Nhưng hắn không quản chuyện người ta không có nghĩa là người khác không quản chuyện của hắn.

hai người Độc Nhĩ Kha quá chói mắt mọi người đều nhìn họ mang vẻ tò mò.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tiểu Lang toàn thân màu hoàng kim trên đầu còn một chòm bờm màu đỏ rực càng làm cho nó nổi bật trở thành trung tâm của mọi ánh mắt.

Nhiều người nhìn Tiểu Lang với ánh mắt kinh sợ có, ánh mắt tham lam có, ánh mắt ngưỡng mộ ghen ghét… Nhưng mà không có ai dám tới gây sự vơi Độc Nhĩ Kha.
Nhưng ngoại lệ có một ánh mắt nhìn về phía hai người Độc Nhĩ Kha đầy vẻ tham lam không chút che dấu.


Đó chính là tên thiếu niên mang y phục màu đỏ đó.

Đầu tiên hắn đánh giá Độc Nhĩ Kha, không cảm nhận được linh lực dao động trên người hắn.

Thứ hai hắn quan sát Độc Nhĩ Kha thấy hắn tuổi còn trẻ ngang ngửa mình tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Thứ ba hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Độc Nhĩ Kha nên biết hắn là không phải người trong thành này thấy vậy hắn yên tâm phần nào.
Tên này bắt đầu tiến lên, chỉ chốc lát đã đứng trước mặt Độc Nhĩ Kha chặn đường hắn.
-Tiểu huynh đệ!
Hắn cũng lịch sự cung tay với Độc Nhĩ Kha, nhưng mà vẻ mặt thì chẳng có chút tôn trọng nào.
Độc Nhĩ Kha thấy hắn chắn đường mình cảm giác hơi khó chịu nhưng mà vẫn từ tốn nói:
-Không biết các hạ chặn đường ta là chuyện gì?
Lúc này tên kia mới ý thức được mình đã chặn đường Độc Nhĩ Kha nhưng hắn vẫn không tỏ ra nhường nhịn lại còn một mực tiến lại gần hơn nói:
-Sủng vật này của ngươi ta nhìn rất thích? Ta ra giá cho ngươi năm mươi kim tệ mua nó, thế nào?
-Nó là bạn ta, không phải đồ vật để bán.
Độc Nhĩ Kha có chút khó chịu với thái độ của tên này.
-Hừ.

Tiểu Lang nghe thấy tên này trả 50 kim tệ để mua nó, làm cho nó tức giận hừ lên một tiếng đang định xông lên thì bị Độc Nhĩ Kha ra hiệu lùi lại.
Độc Nhĩ Kha cũng không tiếp tục nấn ná nữa mới nói:
-Không có chuyện gì thì ta đi trước đây.
Không để cho hắn trả lời, Độc Nhĩ Kha dẫn theo Tiểu Lang gạt thẳng hắn ra tiếp tục về phía trước.
Tên kia thấy vậy thì méo mặt lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Hắn tức giận hướng về Độc Nhĩ Kha quát lạnh:
-Đứng lại.

Ta cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết nắm lấy, rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt.

Mọi người nghe tiếng quát của hắn thì nhao nhao đứng lại tản ra xa một chút tụ hợp lại bàn luận.
-Kia không phải là Thương Khắc của Huyết Đao Môn sao.

Hắn là người thân cận với tên ác ôn Thiếu chủ Huyết Đao Môn.

Ngày thường đi theo hắn làm không biết bao là việc xấu, thương thiên hại lý.
Tiếng bàn luận thì thế nhưng mọi người chỉ dám nhỏ tiếng chứ không ai dám to tiếng bàn luận.
-Không cho ngươi mặt mũi thì ngươi làm được gì ta? Chẳng nhẽ ngươi cắn ta à? Ngươi là chó điên sao? Nếu là chó thì mọi người hãy giúp nó tìm chủ nhân để hắn xích nó lại đừng thả ra đường cắn bậy.
Độc Nhĩ Kha không mặn không nhạt, ánh mắt sắc lạnh trả lời.
-Ha ha ha.
Mọi người nghe vậy đều cười lên điên cuồng, ôm bụng mà cười.

Ai ai cũng hả hê với những lời của Độc Nhĩ Kha.

Nhưng mà khi bị ánh mắt của cái tên Thương Khắc quét qua thì tiếng cười bỗng dưng im bặt.

Mọi người không người nào dám cười nữa, lại còn nhanh chóng quay mặt đi.
Lúc này Thương khắc bị lời nói mỉa mai của Độc Nhĩ Kha làm cho vô cùng tức giận.

Độc Nhĩ Kha nói hắn là chó điên làm cho hắn mất mặt trước mọi người.

Thương Khắc tức quá hóa cười, hắn cười càng lúc càng quái dị, tiếng cười có chút chói tai khó nghe.
-Tốt, tốt, tốt.

Ngươi đã muốn chết thì hôm nay ta sẽ cho ngươi chết.


Hôm nay ta sẽ bắt ngươi hành hạ ngươi, từ từ sỉ nhục ngươi, sau đó rút gân lột da ngươi, sau đó treo thi thể trần truồng của ngươi lên tường thành một tuần.

Tiểu tử, ta cho ngươi biết đắc tội với Huyết Đao Môn ta thì không có kết cục tốt đâu.
-Huyết Đao Môn? Rất lớn sao? Phải chăng Huyết Đao Môn của ngươi là ổ nuôi chó điên à? Trại chó?
Độc Nhĩ Kha cũng không quản hắn đến từ đâu vẫn lạnh nhạt nói.
Lúc này nghe Độc Nhĩ Kha nói Huyết Đao Môn là một ổ chó điên thì khuôn mặt Thương Khắc đột nhiên đỏ bừng, hai mắt cũng cuồng hóa, cả người tỏa ra sát khí tà ác.

Trong tay hắn xuất hiện một thanh đao màu đỏ, hắn vận chuyển linh lực vào thanh Đại Đao màu đỏ.

Linh lực của hắn không phải là ngũ hành linh lực mà là Huyết Linh lực, linh lực tràn ra tỏa ra mùi tanh nồng tà ác, màu sắc đỏ lỏm nhìn rất chướng mắt.
Độc Nhĩ Kha nhìn hắn lông mày nhướng lên, hắn cảm giác huyết linh lực của tên này cũng không đơn giản.

Từ đó Độc Nhĩ Kha có cảm giác nguy hiểm nhưng rất nhanh Độc Nhĩ Kha cảm nhận được tu vi của tên kia chỉ là Đại Linh Sư Trung Giai mà thôi, cũng không quá đáng sợ.
Thương Khắc làm xong tất cả không một lời nào trực tiếp vung đao lên chém về phía Độc Nhĩ Kha.

Thế đao hung bạo ép tới Độc Nhĩ Kha, nhưng mà mọi người lại thấy Độc Nhĩ Kha không làm gì chỉ đứng yên một chỗ.
“Không biết sống chết.

Ngươi biết sợ rồi sao? Sợ thì sao, hôm nay ta sẽ cho ngươi không sống không bằng chết, làm nhục người gấp ngàn lần so với mối nhục hôm nay ngươi gây ra cho ta.”
Thương Khắc độc ác nghĩ bụng.

Thế đao chém tới lại càng mạnh thêm.
Độc Nhĩ Kha không động vì hắn muốn cảm nhận Huyết Linh Lực của Thương Khắc.

Thứ hai là với tu vi của Thương Khắc thì hắn chẳng để trong lòng.

Lúc này thế đao ép tới thì Độc Nhĩ Kha cảm giác máu huyết trong người mình cũng bắt đầu có cảm giác muốn dao động muốn sôi lên có chút giống với Phệ Huyết Tán lúc trước Trương Xán đưa cho tên Thủ lĩnh hộ vệ dùng để hạ độc Độc Nhĩ Kha.
Thứ hai Độc Nhĩ Kha cảm giác huyết Linh lực làm cho linh lực trong người vận chuyện có chút trì trệ, nhưng rất nhanh bị Độc Nhĩ Kha vận chuyển Âm Dương Độc Công bài trừ.

Ngoài ra hắn cảm nhận được uy lực của Huyết Linh Lực cũng mạnh hơn linh lực khác một chút.


Cuồng bạo giống một chút hỏa linh lực, có chút xâm thực ảnh hưởng đối phương giống độc công.
Ghi tạc tất cả những điều này vào trong lòng.

Độc Nhĩ Kha xuất ra một quyền đơn giản nện thẳng vào thân thanh Đại Đao màu đỏ.
-Bành.
Quyền tới đao toái, nổ tan thành vô số mảnh vụn bắn thẳng lên người Thương Khắc ngoài ra uy thế quyền không đổi nện thẳng vào đầu Thương Khắc.
Nhất thời cái đầu của Thương Khắc nổ tung, huyết nhục đầy trời.

Hắn ngay cả cơ hội hét thảm lên một tiếng cũng không có.

Cảnh tượng này làm cho mọi người xung quanh sợ ngây người, nhiều người còn há miệng to hết cỡ, lưỡi cũng cứng lại.

Có người còn dụi dụi hai mắt mình xem mình có phải nhìn nhầm không nhưng mà sự thật trước mắt họ cũng không thay đổi.
Nhất thời có những người quá sợ hãi mềm ra, một số người thì hét lên:
-Giết người rồi.

Thương Khắc bị giết rồi.
Sau đó tin tức này điên cuồng lan ra với tốc độ chóng mặt.

Hơn ba canh giờ sau thì đã tới tai của thiếu chủ Huyết Tàn Thương của Huyết Đao Môn.

Thế là hắn tức giận dẫn theo mấy chục người hùng hổ đi ra.

Dọc đường nhiều người bị sự điên cuồng của hắn làm vạ lây, rất nhiều người bị hắn đánh cho thổ huyết.

Nhưng mà sự việc bên ngoài thế nào thì Độc Nhĩ Kha cũng không biết.

Hắn lúc này đang ở trong một khách điếm, ở trong phòng đóng cửa lại luyện chế Bát Bộ Diêm Vương Đoạt Mạng, Hóa Công Tán và một loại độc mới có dùng cả dịch độc của Tử Ma Chu là Phệ Độc Dịch..

Bình Luận (0)
Comment