Biểu tình của Độc Nhĩ Kha cũng không thay đổi.
đại đao vung lên chém thẳng về cánh tay phải của Huyết Tàn Hồn.
Huyết Tàn Hồn vẫn lê người trên đường nhưng mà tốc độ của hắn quá chậm, so với đại đao của Độc Nhĩ Kha thì chẳng thấm vào đâu.
Đại Đao chém xuống làm cho Huyết Tàn Hồn càng thêm khủng hoảng.
-Không.
Huyết Tàn Hồn chỉ kịp hét thảm một tiếng thì trong mắt đã thấy cánh tay của mình bay ra, máu tươi cũng bắn ra trong máu đã có chút màu đen hiển nhiên là do độc tính gây nên.
-Cánh tay này đả thương Tiểu Lang.
Dứt lời thì Đại Đao lại vung lên rạch thẳng về cái miệng của Huyết Tàn Hồn một đao đi qua kéo một vết rạch sau tới tận hàm, vết rạch kéo dại gần tới mang tai khiến cho cái miệng của Huyết Tàn Hồn nhìn kinh khủng, máu huyết từ miệng chảy ra càng làm cho hắn thêm khủng bố.
-Cái miệng chó này của ngươi dám gọi Tiểu Lang là súc sinh.
Biểu tình Độc Nhĩ Kha không chút thay đổi nào, chỉ có lành huyết vô tình hắn làm ra việc này như không hề có chút do dự nào.
Việc này khiến cho Tiểu Lang cũng có chút sợ hãi.
Cũng may Tiểu Lang biết Độc Nhĩ Kha đang vì nó mà ra mặt nên rất nhanh sợ sệt thành cảm kích.
Huyết Tàn Hồn đau đớn khiến hai mắt hắn lồi ra, hai cái hàm răng trắng hếu cũng đã thấm đâm máu tươi như muốn nhấc lên nhưng mà do quá đau nên không thể nhấc lên.
Biểu tình của hắn nhìn Độc Nhĩ Kha đầy oán hận, ánh mắt còn có chút điên cuồng.
-Vút.
-Bịch.
Đại đao lại chém xuống, cái đầu của Huyết Tàn Hồn rơi xuống lăn lông lốc.
Huyết Tàn Hồn điên cuồng chưa kịp tự bạo thì đã bị Độc Nhĩ Kha nhìn ra một đao chém bay đầu.
Độc Nhĩ Kha nhìn chiến trường thảm liệt rồi nhìn cảnh tượng đổ nát của khách điếm hắn lắc đầu cười khổ.
Hắn tiến lại thu thập vũ khí, giới chỉ rồi quay trở lại khách điếm.
Lúc nay trận chiến đã kết thúc, Chưởng quầy thấy Độc Nhĩ Kha bước tới cũng tiến lên.
Độc Nhĩ Kha nhìn Chưởng quầy cười khổ nói:
-Chưởng quầy, đã làm gián đoạn việc kinh doanh của ngài, ngài hãy ước lượng ở đây tổn thất bao nhiêu, ta sẽ bồi thường gấp đôi cho ngài.
-Đa tạ tiền bối.
Chưởng quầy nghe vậy thì mừng nói cảm ơn, hắn không thể ngờ Độc Nhĩ Kha lại dễ nói chuyện như vậy, hình tượng lúc nãy của Độc Nhĩ Kha vẫn làm cho hắn cảm thấy kinh sợ.
Độc Nhĩ Kha phất tay.
Hắn tiến tới cho Tiểu Lang kiểm tra thương thế Tiểu Lang, thấy Tiểu Lang bây giờ thương thế đã tốt hơn rất nhiều, hắn mới yên tâm phần nào.
Lúc này Tiểu Lang liều mạng đỡ sát chiêu cho hắn làm cho hắn thực sự cảm động, lúc này hắn thực sự coi Tiểu Lang như người thân của mình.
Độc Nhĩ Kha cũng không kiểm tra chiến lợi phẩm mà ngồi xuống điều tức một lúc thì Chưởng quầy tay cầm ra một tờ giấy liệt kê tài sản tổn thất ra, một danh sách dài, Độc Nhĩ Kha nhìn thấy mà choáng váng, hắn không tiếp tục xem, chỉ nhìn con số cuối cùng:
Ba vạn năm nghìn hai trăm bảy mươi kim tệ.
Độc Nhĩ Kha không chút do dự, trong giới chỉ lấy ra bảy vạn sáu trăm kim tệ đưa hẳn cho Chưởng quầy.
-Con số này đối với Độc Nhĩ Kha thì không là gì nhưng đối với chưởng quầy thì đó là một con số rất lớn.
Phải biết rằng một kim tệ bằng một trăm ngân tệ, một ngân tệ bằng một trăm đồng tệ, con số trên đổi ra đồng tệ thì kinh khủng mức nào.
-Cảm ơn tiền bối ban thưởng.
Chưởng quầy nhận tiền, vẻ mặt mừng rỡ rối rít cảm ơn.
-Chưởng quầy, ngươi nói cho ta nghe một chút chuyện của Huyết Đao Môn đi.
Chưởng quầy nghe vậy thì có chút hiểu ra.
-Tiền bối.
Huyết Đao Môn tọa lạc trên Huyết Đao Sơn phía Bắc Biên Hoang Thành, Huyết Đao môn đã tồn tại hơn hai trăm năm nay…
Mất gần nửa canh giờ thì Độc Nhĩ Kha cũng nghe hiểu đại khái.
Huyết Đao Môn này là tông môn số một tại Biên Hoang Thành, tu luyện công pháp quỷ dị, Huyết Công.
Chính vì tu luyện công pháp này nên người của Huyết Đao Môn rất tàn ác, không việc ác gì không làm.
Dân chúng trong thành lầm than, bị người của Huyết Đao Môn khi nam hiếp nữ.
- Ai ai cũng căm hận người Huyết Đao Môn nhưng vì bọn chúng quá cường đại nên không dám làm gì.
Đã có rất nhiều hảo hán vì thấy bất bình đứng ra chém giết người Huyết Đao Môn nhưng mà kết cục của họ cuối cùng cũng không thoát khỏi chết thảm.
Ngoài ra người nhà của những người này đều bị Huyết Đao Môn tàn sát sạch chó gà không tha.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì trong lòng đã có quyết định, hắn nhìn chưởng quầy một cái rồi nói:
-Chưởng quầy, ta cần một gian phòng nghỉ ngơi một chút ngươi hãy sắp xếp cho ta.
-Tiền bối yên tâm, ta sẽ cho người sắp xếp cho ngài.
Tuy khách điếm đã bị đổ nát nhưng vẫn còn một số gian phòng còn hoàn chỉnh.
Độc Nhĩ Kha vào một gian phòng rồi bắt đầu ngồi xuống hồi phục thương thế.
Thời gian hồi phục hết một canh giờ rưỡi, sắc trời lúc này cũng đã sắp hoàng hôn.
Độc Nhĩ Kha mở cửa phòng bước ra thì nhìn thấy khách điếm giờ phút này đã không còn cảnh đổ nát như trước nữa mà đã được sửa sang lại khá chu tất rồi.
Độc Nhĩ Kha nhìn tất thảy là một tay hắn gây nên không khỏi sờ sờ mũi.
Thấy Độc Nhĩ Kha bước xuống tiểu nhị vội vã tiến lại chào hỏi.
Độc Nhĩ Kha cũng tươi cười đáp lại rồi bước ra khỏi khách điếm đi thẳng về hướng Bắc.
Độc Nhĩ Kha vừa bước đi thì chưởng quầy được tiểu nhị thông báo chạy tới, lại nhìn về hướng Bắc trong lòng cảm khái.
Độc Nhĩ Kha cùng Tiểu Lang một đường tiến tới Huyết Đao Sơn rất nhanh, bọn họ tới chân núi thì bắt gặp hai tên canh gác đang ngó đông nhìn tây, vẻ mặt thấp thỏm không yên, hết sức đề phòng.
Hai tên đệ tử này thấy Độc Nhĩ Kha một mình đi tới thì hai người thở pháo một chút nhưng mà trong lòng vẫn căng thẳng.
Một tên đệ tử bước ra rút đao cản lại, còn một tên thì đứng bên đề phòng.
Vừa rồi bọn hắn nhận được tin tức Huyết Môn Chủ và nhị vị trưởng lão bị một thanh niên và một con Hoàng Kim Lang giết chết.
-Đứng lại, nơi đây là Huyết Đao Môn không phải chỗ ngươi có thể tới.
Mau tránh ra chỗ khác.
Độc Nhĩ Kha ngẩng đầu nhìn kẻ trước mặt hằm hằm cầm đại đao đưa trước mặt hắn ngăn cản, hắn lạnh nhạt nói:
-Huyết Đao Môn! Vậy là ta đến đúng nơi rồi.
Hai tên kia nghe ngữ khí của Độc Nhĩ Kha thì trong lòng cảm thấy có chút không tốt, hỏi lại:
-Đúng nơi rồi? Ngươi tới đây làm gì?
Độc Nhĩ Kha lạnh nhạt nói:
-Ta tới diệt môn.
Hai người quay sang nhìn nhau rồi một người hiểu ý, lùi lại mấy bước rồi từ trong người móc ra một vật hình ống sau đó mở ra.
Nhất thời từ trong ống bắn ra một đóa phao hoa nổ tung trên bầu trời.
Tên còn lại thì nghiêm túc nhìn Độc Nhĩ Kha quát hỏi:
-Ngươi thực ra là ai?
-Ta là ai không quan trọng, Huyết Đao Môn các ngươi ta không vừa mắt, rất nhiều người cũng không vừa mắt, hôm nay ta đến để tiêu diệt các ngươi.
Độc Nhĩ Kha không lạnh không nhạt đáp.
Hai người kia nghe vậy thì lại bình tĩnh dị thường.
Bọn chúng cứ tưởng Độc Nhĩ Kha là tên thanh niên trong lời đồn thì ra là một kẻ thích xen vào chuyện của người khác như bao kẻ trước kia.
Thấy không vừa mắt Huyết Đao Môn thì tới gây sự rốt cuộc thì bị chết thê thảm.
Hiển nhiên người thanh niên tuấn tú này là một trong số đó.
-Thì ra là tiểu tử một kẻ rỗi hơi.
Tiểu tử, ngươi có biết kết cục của việc đắc tội với Huyết Đao Môn chúng ta không?
Độc Nhĩ Kha ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tên cầm đao, ánh mắt lạnh tanh nói:
-Chết không toàn thây, toàn gia bị diệt.
-Ha ha ha.
Tiểu tử, ngươi đã biết thế sao còn..
Nói đến đây thì hắn khựng lại, khoan đã, hắn suy nghĩ: hắn biết thế sao lại còn đến đây? Chẳng nhẽ hắn có bản lĩnh tiêu diệt Huyết Đao Môn? Nghĩ vậy hắn ngưng trọng ngẩng đầu nhìn Độc Nhĩ Kha bày ra tư thế đề phòng..