Độc Thần

Chương 80


Nói đến đây thì hắn dừng lại, sau đó ánh mắt cố ý nhìn về phía gian phòng số 7.

Sau đó nói tiếp.
- Gốc hắc liên này cao hơn một thước hai, ít nhất đã hơn sáu mươi năm, nó cũng đã trổ hoa và kết hạt.

Hắc liên này có một đặc điểm:
Thứ nhất, nếu dùng thân và Liên Hoa dùng điều chế độc dược thì là cực phẩm.
Thứ hai , nếu dùng hạt của nó điều chế đan dược thì có thể tăng lên một cấp bậc, ngoài ra còn có thể bách độc bất xâm hay giải trừ ngay căn bệnh tiềm tàng trong người.
Thứ ba, hạt của Hắc Liên còn là một trong những linh thảo cực kỳ quan trọng trong việc điều chế Linh Hoàng Đan.
Lời này vừa ra thì khiến cho không khí sôi trào lên, vô số người đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn thùng gỗ kia đầy cuồng nhiệt.

Linh Hoàng Đan là gì cơ chứ? Ở đây không ai mà không biết? Đó là đan dược Thượng Phẩm có thể khiến cho một Linh Vương dùng nó trực tiếp tấn giai Linh Hoàng.

Thứ hỏi Linh Hoàng là tồn tại gì cơ chứ? Tề Khắc đế quốc có bao nhiêu Linh Hoàng? Đó là tồn tại đứng đầu đế quốc chứ, cường giả đứng đầu một phương.
Lúc này trong lòng Độc Nhĩ Kha cũng nổi lên kinh đào dậy sóng, vừa nghe Hắc Liên thì hắn cực kỳ kích động, Hắc Liên là gì hắn không biết nhưng mà hắn biết trong Độc Kinh có nhắc tới Hắc Liên.

Hắc Liên là một trong ba linh thảo điều chế Vô Ảnh Thiên Ma Tán, Độc Tận Thiên Thu và một số độc dược quan trọng khác.

Hắc Liên có rất nhiều công dụng, nó là linh thảo cực kỳ quan trọng, có thể thay thế rất nhiều loại linh thảo không dễ tìm.
Hai nắm tay Độc Nhĩ Kha siết lại trắng bệch, lúc này trong lòng hắn quyết thu được Hắc Liên tới tay.

Trước giờ hắn cũng chẳng giỏi giang gì, hắn chủ yếu thoát chết nhờ hắn có độc công và độc dược mạnh mẽ.

Bây giờ có cơ hội đoạt được linh thảo luyện chế độc dược mạnh mẽ hắn quyết không bỏ qua, bởi vì đó cũng là một trong những lá bài tẩy bảo mệnh của hắn, cũng là sát chiêu của hắn.

Ngoài ra Độc Nhĩ Kha còn cảm giác nếu như có độc dược có độc tính càng mạnh mẽ thì tu luyện Âm Dương Độc Công càng nhanh hơn.
Đối với Âm Dương Độc Công, Độc Nhĩ Kha thực sự chờ mong, hắn mãi chưa đột phá được tầng thứ hai Âm Dương Độc Công, lần này nếu như có thể tìm được đủ linh thảo luyện chế ra độc dược mạnh mẽ khiến cho hắn tăng cường chiến lực thì hắn quyết không từ bỏ.

Lúc này người bên trong phòng số 7 cũng kích động như Độc Nhĩ Kha vậy, kẻ này không là ai khác, hắn chính là kẻ mà Độc Nhĩ Kha nghe tiếng nhưng chưa gặp – Thiếu tông chủ Ba Lan Khải.
- Thiếu tông chủ, Hắc Liên chúng ta nhất định phải đoạt tới tay, vật kia cũng phải đạt tới.
Lúc này Tam trưởng lão Nạp Đức Tư đang ngồi bên cạnh cũng nhìn xuống đấu giá đài đầy kích động nói với Ba Lan Khải.

Hắn thực sự buồn bực, ba ngày trước hắn và Ba Lan Khải tiến vào U Minh Sâm Lâm quyết tâm diệt sát Độc Nhĩ Kha theo như tin tình báo.

Nhưng khi tới thì bọn hắn không thể tìm ra tung tích Độc Nhĩ Kha.
Tam Trưởng lão Nạp Đức Tử buồn bực phái người tìm kiếm suốt một ngày nhưng không thể tìm ra Độc Nhĩ Kha.

Hắn mới vác cái vẻ mặt tức giận cùng với Ba Lan Khải quay trở về Ba Lạp Thành để tới kịp buổi đấu giá.

Cũng may hôm nay có cơ hội thu được Hắc Liên bảo vật hiếm có khiến cho hắn bớt buồn bực một phần nào.
Lúc này thanh niên tà mị thiếu tông chủ Ba Lan Khải nghe vậy thì chỉ mỉm cười, hai mắt ánh lên khí thế sắc bén, nói:
- Tam trưởng lão yên tâm, vật mà Độc Tông chúng ta muốn thì quyết phải đạt được.

Kẻ nào dám cản trở thì chúng ta sẽ tiêu diệt kẻ đó.

Cho dù người của tam đại tông phái kia đạt được thì cũng quyết phải đạt cho được, cho dù…
Nói tới đây ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung tàn.
Nạp Đức Tư nghe vậy thì vẻ mặt đồng tình nhưng trong lòng lại kinh miệt kẻ không biết trời cao đất rộng này.

Đúng là sống ít thì không biết mình có cân lượng bao nhiêu.
Đúng lúc này thanh âm của Lai Hỉ lại vang lên:
- Các vị, Hắc Liên này giá khởi đầu là một vạn Linh thạch Hạ Phẩm, có thể quy ra Linh thạch Trung Phẩm mà ra giá, mỗi lần tăng giá không dưới một ngàn hạ phẩm linh thạch.
Lời vừa nói thì không khí như ngưng đọng lại, một vạn hạ phẩm linh thạch, những người ít tiền mà vọng tưởng Hắc Liên trực tiếp bị xóa sạch.

Một số kẻ có tiền thì nhìn những người này đầy khinh miệt sau lại càng thêm hưng phấn vì càng ít người cạnh tranh bọn họ càng có cơ hội sở hữu Hắc Liên.

- Ta ra giá một vạn hai trăm Hạ Phẩm linh thạch.
Lúc này một trung niên bốn mươi bốn mốt tuổi ngồi hàng đầu ghế khách quý trực tiếp ra giá.
Có người khỏi đầu thì lại có vô số người lên tiếng cạnh tranh.
- Một vạn ba trăm Hạ Phẩm Linh Thạch.
Lại một tiếng ra giá từ hành ghế khách quý.
- Một vạn bốn trăm Hạ Phẩm Linh Thạch.
….
Lúc này Độc Nhĩ Kha vẫn chưa ra tay, hắn cũng chưa thấy người nào ở lầu hai ra giá, hắn không tin Hắc Liên mà không có ai trong đó mà không động tâm.
Chỉ một khắc sau giá cả của Hắc Liên trực tiếp bị đẩy lên ba vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Người ra giá là một lão phụ nhân ngồi hàng đầu ghế khách quý.

Đến cái giá này thì cũng còn rất ít người cạnh tranh, người theo được cũng chỉ có ba người khác mà thôi, nhưng lúc này cái giá này cũng bị họ cân nhắc rất nhiều.

Ba người này đều là người có địa vị rất cao trong tam đại gia tộc Ba Lạp Thành, còn lão phụ nhân kia là người của một gia tộc của một thành khác.
- Ta ra giá ba vạn hai nghìn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Lúc này một trung niên đứng tuổi có bộ râu quai nón ra giá.

Hắn chính là gia chủ của một trong ba đại gia tộc Ba Lạp Thành.
- Ba vạn ba nghìn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Người ra giá là đại trưởng lão của Đa Khắc gia tộc, hắn nói ra giá này cũng sau một hồi lâu cân nhắc và đấu tranh tử tưởng.
- Ba vạn năm nghìn linh thạch.
Thanh âm khàn khàn là của một lão già cao gầy, hắn chính là gia chủ hiện tại của Lỗ Khắc gì tộc.
Lão phụ nhân nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng sau đó vẻ mặt giãn ra, rồi biến thành vẻ trịnh trọng như vừa quyết định xong một đại sự gì đó, thanh âm lão phụ nhân lại vang lên:
- Bốn vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.
Lời vừa ra trực tiếp đẩy ba người kia vào thế bí, ba người suy nghĩ mãi vẫn không quyết định được mà đưa ra giá mới.


Người xung quanh cũng im lặng chăm chú theo dõi bốn người họ.
Lão phụ nhân chờ mãi không thấy ba người kia ra giá, lại không thấy người trên lầu hai không ra giá thì có chút thở phào, đang định mở miệng nói Lai Hỉ tuyên bố thì lúc này một âm thanh có chút tà mị vang lên, vừa nghe thanh âm này lão phụ nhân cảm thấy sụp đổ, tinh thần sa sút.
- Thiếu Chủ Độc Tông Ba Lan Khải ta trả bốn ngàn mười Linh Thạch Trung Phẩm mua Hắc Liên.

Kính xin các vị cho Độc Tông chúng ta mặt mũi.
Lời vừa ra khiến cho toàn trường im lặng, sau đó trong lòng cảm thấy kinh ngạc vì người của Độc Tông cũng có mặt, nhưng khi nghe những lời cuối kia thì từ kinh ngạc lại chuyển thành khinh bỉ.

Nói gì chứ, ngươi cứ mở miệng ra là Độc Tông, Độc Tông như vậy thì ai mà dám tranh giành với ngươi cơ chứ, ngươi bảo chúng ta cho ngươi mặt mũi thì ai dám không cho ngươi mặt mũi cơ chứ.

Kết quả của việc chống đối là gì thì ai cũng đoán được.
Trong lòng lão phụ nhân nặng trĩu, tràn trề thất vọng cùng tức giận.

Ba người kia thì kẻ cũng tức giận, kẻ lại cười trên nỗi đau của lão phụ nhân.
Thanh âm kia tất nhiên là của Ba Lan khải rồi.

Độc Nhĩ Kha nghe vậy cũng khá nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu với ngữ khí cuồng vọng của hắn, nhưng rất nhanh hắn cười khảy lẩm bẩm:
“Mặc kệ ngươi là ai, cho dù là con ông trời ta cũng phải đoạt cho được Hắc Liên tới tay.”
- Năm trăm Linh Thạch Trung Phẩm.
Thanh âm khàn khàn Độc Nhĩ Kha trực tiếp vang lên trực tiếp khiến cho vẻ mặt cười cười kiêu căng của Ba Lan Khải cứng lại, sau đó hắn nhìn về phía gian phòng phát ra thanh âm.

Tam trưởng lão cũng nhìn theo, chỉ thấy gian phong phát ra thanh âm là phòng số 9.

Bọn họ cố gắng cỡ nào cũng không thể nhìn ra người trong phòng là ai.

Mục quang của mọi người cũng đổ dồn về phía gian phòng số 9.

Một số kể thông mình thì cười thầm, trong lòng bắt đầu có chút chờ mong kịch hay.
- Lại là kẻ này.
Ba Lan Khải nheo mắt âm hiểm nói.
- Xem ra lai lịch của hắn cũng không đơn giản.


Thật không để Độc Tông chúng ta vào mắt.
Tam trưởng lão Nạp Đức Tư vẻ đăm chiêu nói.
- Ta mặc kệ hắn là ai, nếu cản ta đoạt Hắc Liên thì kẻ đó phải chết.
Ba Lan Khải bất chấp, gằn lên.

Tam trưởng lão nghe vậy thì vẻ mặt co lại, trong lòng có chút không đồng tình nhưng hắn cũng không nói gì.
- Năm trăm năm mười Linh Thạch Trung Phẩm.
Ba Lan Khải nói.
- Bảy trăm.
Thanh âm khàn khàn lại vang lên từ căn phòng số 9.
Ba Lan Khải nghe vậy thì trong lòng rất tức giận, kẻ này cũng thật coi thường hắn đi, nhưng sau đó ánh mắt lóe lên vẻ hung ác lẩm bẩm:
“Dám so Linh Thạch với ta ư? Ta xem ngươi lấy gì đấu với ta?”
- Tám trăm.
Giọng Ba Lan Khải lại vang lên.
- Một ngàn.
Độc Nhĩ Kha vẫn bình tĩnh vang lên.
- Một ngàn một trăm.
Ba Lan Khải không bỏ.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì khẽ nhíu mày, trực tiếp nói:
- Hai ngàn.
Lời vừa ra khiến cho toàn trường cứng họng, ngay cả Ba Lan Khải cũng cứng họng, lời vừa định nói ra cũng nuốt vào.

Nhưng cũng vì thế hắn càng thêm giận dữ, hắn đứng phắt dậy, hai nắm tay siết chiếc hắc Phiến khiến cho ngón tay trắng bệch, đang định ra giá thì tam trưởng lão đứng ra ngăn cản.
- Thiếu chủ, không nên phung phí vào vật này, chúng ta còn phải dùng cho vật kia.

Vật này cũng phải quyết có được nhưng không phải bằng cách thức này, chúng ta cũng có thể trực tiếp cướp đoạt mà.
Nói đến đây thì Tam Trưởng lão Nạp Đức Tư làm ra thủ thế chém xuống.
Ba Lan Khải nghe thì bình tĩnh lại, sau đó ánh mắt âm hiểm lóe lên rồi ngồi xuống không ra giá nữa.
Cuối cùng không có ai lên tiếng nữa, Lai Hỉ cười tươi ngoác miệng tuyên bố Hắc Liên thuộc về Độc Nhĩ Kha..

Bình Luận (0)
Comment