Độc Thần

Chương 86


Ánh tịch dương đỏ rực phản chiếu lên bình nguyên, giống như có vô số ngọn lửa đỏ rực đang cố gắng thiêu đốt màu xanh của cỏ lá.
Độc Nhĩ Kha vẫn bình tĩnh bước về phía trước, biểu tình của hắn không nhìn ra hắn đang nghĩ gì? Bước chân vẫn chậm rãi đều bước tiến tới.
Năm trăm thước…bốn trăm thước… ba trăm thước…hai trăm thước…một trăm thước.
Phía trước vẫn không có động tĩnh gì.

Độc Nhĩ Kha cũng chưa phát hiện ra điều gì.
Hắn tiếp tục bước tới, dừng lại cách đám cây bụi um tùm năm mươi thước rồi dừng lại hẳn.
Lúc này không gian tĩnh lặng lạ thường, không có một tiếng động, cho dù chỉ là một tiếng kim rơi thì cũng nghe thấy.

Nhưng chỉ một lúc sau thì sự tĩnh lặng đó được phá vỡ bởi vô số tiếng cười.
- Ha ha…
Tiếng cười như vang vọng khắp nơi, như bao trùm bốn phía, lúc này Độc Nhĩ Kha cảm giác hắn như bị nhốt vào một căn phòng trống sau đó khắp nơi vang lên tiếng cười nhưng mà không thấy bóng dáng ai cả, điều này thực sự làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.

Có lẽ đây là đòn tâm lý mà địch nhân muốn gây ra cho hắn đầu tiên.
Một hồi sau tiếng cười cũng chấm dứt, Độc Nhĩ Kha nhìu mày ánh mắt găm đăm nhìn về phía trước, ở đó hắn đã thấy xuất hiện bóng dáng con người.

Cũng không phải một người mà là mấy chục người, nhưng điều kỳ quặc nhất là những người này đều vây quanh một cái kiệu toàn thân màu hồng rất chói mắt.

Bên trong cái kiệu này là ai Độc Nhĩ Kha cũng không biết, nhưng nhìn đồ án bên trên y phục của đám người kia và trên rèm kiệu thì hắn đã đoán được địch nhân của hắn là ai.
Trên y phục của đám người này đều có đồ án hình khô lâu dữ tợn, y phục họ đều là Hắc Bào.

Hiển nhiên đây chính là đặc trưng của đệ tử Độc Tông.
“Độc Tông sao?”
Độc Nhĩ Kha có chút ngưng trọng lại có chút chờ mong.


Hắn tu luyện độc công đã hơn nửa năm nay nhưng chưa gặp được một địch nhân sử dụng độc công bao giờ.

Địch nhân của hắn tuy rằng cũng có người dùng độc nhưng lại không tu luyện độc công, đối với độc dược cũng chỉ là tay mơ mà thôi.
Đoàn người tiến tới trước Độc Nhĩ Kha cách hắn hai mươi thước rồi dừng hẳn.

Nhưng cái kiệu mà hồng kia vẫn chưa hạ xuống.

Lúc này chỉ có một lão già hơn sáu chục tuổi, một thân Hắc Bào như những người khác nhưng đồ án trên người lão khác với những người khác.

Trên đồ án là một khô lâu dữ tợn ngoài ra còn được thuê một chữ Tam rất lớn.

Những người khác nhìn lão già này đều là vẻ cung kính và sùng bái.

Lão già này cũng chính là Tam trưởng lão Độc Tông – Nạp Đức Tư.
Độc Nhĩ Kha nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng nhìn chằm chằm tam trưởng lão.

Từ trên người Tam trưởng lão Độc Nhĩ Kha có thể cảm nhận được linh lực ba động cực kỳ mạnh mẽ, tuy tam trưởng lão Nạp Đức Tư cũng không cố tình phát ra nhưng mà Độc Nhĩ Kha hiểu tu vi của lão rất cao, cũng không phải là người như hắn có thể đối phó được.

Đang suy nghĩ thì tam trưởng lão Nạp Đức Tư cũng cất lời:
- Các hạ cuối cùng cũng tới, làm chúng ta chờ đợi thật cực khổ à.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì giả bộ khó chịu nói:
- Các ngươi là ai? Các ngươi làm vậy là có ý gì?
- Chúng ta là ai không quan trọng? Quan trọng là các hạ là ai?
Tam trưởng lão cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Độc Nhĩ Kha, như muốn từ trong ánh mắt Độc Nhĩ Kha nhìn ra thật giả?
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì bỗng nhiên nảy ra một ý, hắn đột nhiên tức giận nói:
- Ta là ai ư? Các ngươi cũng xứng biết sao? Thế lực sau lưng ta không phải loại tôm tép, sâu kiến như các ngươi có thể chạm nổi đâu.

- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?.
Đám người đệ tử Độc Tông nghe vậy thì cực kỳ tức giận, một kẻ nhảy ra chỉ thẳng Độc Nhĩ Kha quát.
- Ai? Không phải một đám đạo phỉ chuyên đi cướp giật sao?
- Ngươi.
Cả đám bị Độc Nhĩ Kha chửi là đạo phỉ thì lồng lộn lên, ánh mắt hung ác nhìn Độc Nhĩ Kha như muốn xé xác hắn ra.

Tam trưởng lão vẻ mặt cũng không vui, hắn cũng có chút mất kiên nhẫn.

Lúc này sở dĩ hắn ở đây nói chuyện với Độc Nhĩ Kha là hắn nghĩ Độc Nhĩ Kha trong ngươi mang gia tài quá lớn.

Mà những người có gia tài tiêu sài hoang phí như vậy thì chỉ có một.

Đó là thế lực đứng sau hắn cực kỳ mạnh mẽ mới có thể cho hắn thoải mái tiêu sài.
Tam trưởng lão có chút kiêng kỵ thế lực phía sau Độc Nhĩ Kha, nên hắn quyết định đứng ra tìm hiểu một phen.

Nếu như đúng thật phía sau Độc Nhĩ Kha là cỗ thế lực lớn kia thì hắn có thể thả cho Độc Nhĩ Kha đi.

Ngược lại nếu như Độc Nhĩ Kha chỉ là kẻ đơn độc, không có thế lực gì thì hắn nhất định phải chết.
- Người thanh niên, lão phu khuyên ngươi nên thành thật nói ra thế lực phía sau ngươi.

Nếu không có hậu quả gì thì lão phu cũng không chịu trách nhiệm, có lẽ ngươi cũng không gánh được.
- Gánh được hay không thì cũng không phải dựa vào lời nói của ngươi quyết định.
Độc Nhĩ Kha vẫn bộ dạng nghé con không sợ cọp.
- Ngươi.

Tam trưởng lão bị biểu tình Độc Nhĩ Kha làm cho tực lồng lộn lên.
Đúng lúc này thì rèm cái kiệu toàn thân màu hồng kia được kéo ra.

Sau đó một bàn chân thò ra, ngay sau đó là một thanh niên bước ra.

Hắn vừa bước ra thì ánh mắt nhìn về phía Độc Nhĩ Kha và Tam trưởng lão vẻ mặt có chút không vui.

Hắc phiến trong tay phe phẩy, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn nói:
- Tam trưởng lão Nạp Đức Tư, nhiều lời với hắn làm gì? Hắn chỉ có một người, ở đây cũng chẳng có ai ngoài chúng ta, giết hắn thì sao cho dù phía sau hắn là thế lực lớn cỡ nào thì sao? Có thể tìm ra được gì? Bọn họ biết được ai làm sao? Vật ta cần còn đang trong tay hắn, mau động thủ đi.
Người thanh niên này không ai khác chính là Thiếu tông chủ Độc Tông Ba Lan Khải.

Người đã bị Độc Nhĩ Kha giánh mất hai kiện vật phẩm là Hắc Liên và miếng tàn bản đồ da thú tại Phú Quý đấu giá hội.

Lần đó hắn đã quyết đem Độc Nhĩ Kha diệt trừ, đoạt lại hai kiện đồ vật ấy.
Ngày ấy sau khi đấu giá hội kết thúc hắn cho người giỏi theo dõi bám theo Độc Nhĩ Kha, và biết được Độc Nhĩ Kha đang trọ tại Lai Sử khách điếm, hắn cho người tìm hiểu thân thế Độc Nhĩ Kha nhưng không tìm được gì.

Độc Nhĩ Kha cứ như người trên trời rơi xuống vậy, bởi vậy hắn quyết định cho người bám theo Độc Nhĩ Kha, biết Độc Nhĩ Kha hôm nay rời đi theo hướng Tây Bắc nên hắn đã cho người phục sẵn tại bình nguyên không người này.
- Nhưng mà.
Tam trưởng lão do dự nói.
- Không nhưng nhị gì hết.

Tam trưởng lão, ngài sợ cái gì chứ? Có chuyện gì ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Tam trưởng lão nhìn hắn nhưng trong lòng hừ lạnh đầy khinh thường thầm nghĩ:
“Ngươi thì biết cái gì? Hắn mà có thế lực lớn phía sau nhất định sẽ có mệnh bài.

Nếu như mệnh bài của hắn mà bị vỡ thế lực đó biết được nhất định sẽ cho người trả thù.

Bọn họ nói lý lẽ thì còn tốt, ngược lại bọn họ không thèm để ý cái lý lẽ chó mà gì thì những tông phái nghi ngờ bọn họ có thể diệt sạch.

Ngươi chỉ biết một tên háo sắc, ăn chơi trác táng thì biết cái gì?”

Nhưng những lời này hắn cũng không nói ra.Tuy hắn biết Độc Tông ở trong quốc nội có thể làm mưa làm gió, hoành hành vô kỵ nhưng so với những thế lực lớn kia thì chẳng là cái gì.

Nhưng đối với thân phận của Độc Nhĩ Kha cũng chưa được kiểm chứng hắn cũng không chắc chắn hoàn toàn.

Nhưng nếu đã ra tay thì nhất định phải làm sạch sẽ.

Trong lòng quyết định Tam trưởng lão nhìn vể phía Độc Nhĩ Kha sát khí trào dâng trong mắt nói:
- Tiểu tử, đây là ngươi ép ta.

Có trách là trách trong người ngươi mang theo bảo vật quá quý giá mà thôi.

Bây giờ ngươi có thể chết được rồi.
Dứt lời hắn vươn tay ra đánh ra một chưởng, một chưởng, một chưởng vung ra nhìn rất bình thường nhưng Độc Nhĩ Kha cảm nhận linh khí xung quanh cũng bị điều động bởi một chưởng này, cùng với đó độc khí màu đen tuôn trào bao lấy thủ chưởng tam trưởng lão sau đó một chưởng này đánh tới Độc Nhĩ Kha.
Một chưởng này hoàn toàn là linh khí và độc khí từ khoảng cách hai mươi thước ép thẳng tới Độc Nhĩ Kha tốc độ rất nhanh.

Trong mắt Tam trưởng lão Độc Nhĩ Kha lúc này chỉ là một xác chết biết di động mà thôi.
- Hàn Băng Thuẫn.

Vạn Linh Sát Chỉ - Diệt Chỉ.
Độc Nhĩ Kha sớm đã đề phòng, hắn thấy một chưởng của Tam trưởng lão ép tới thì một mặt thì triển Hàn Băng Thuẫn một mặt ngón cái bật ra, thi triển thức thứ ba của Vạn Linh Sát chỉ - Diệt Chỉ chờ khi độc chưởng của Tam trưởng lão cách hai thước thì bắn thẳng tới.
Xoẹt, bành.
Chỉ thấy Diệt chỉ phóng thẳng tới độc chưởng của Tam trưởng lão thì yếu dần đi rồi biến mất, sau đó độc chưởng thế không đổi nện thẳng về phía Độc Nhĩ Kha.

Độc chưởng đánh thẳng lên Hàn Băng Thuẫn thuẫn, nhất thời Hàn Băng Thuẫn thuẫn vỡ nát thành ngàn mảnh rơi xuống đất.

lực lượng còn dư đánh thẳng lên ngực Độc Nhĩ Kha.

Cũng may Độc Nhĩ Kha còn có Hắc bảo hạp và hộ giáp nên cũng không bị tổn thương gì, nhưng lực đạo một chưởng kia khiến cho hắn cảm thấy ngực cũng nhói đau lên..

Bình Luận (0)
Comment