Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 173

Edit: Diệp Nhược Giai

Ngày hôm sau, xe ngựa của bọn họ vào thành. Mộ Dung Quân Thương không trực tiếp trở về vương phủ của mình, mà hạ mình lựa chọn vào ở trong một tiểu biệt viện có bề ngoài thoạt nhìn hết sức bình thường. Trong biệt viện cũng không xa hoa như vương phủ, nô tỳ gã sai vặt cũng không có quá nhiều. Mộ Dung Quân Thương mua rất nhiều biệt viện kiểu này trong hoàng thành, chỉ để dùng vào những thời khắc giống như bây giờ.

Yến Mặc tìm đại phu đến khám cho Mộ Dung Quân Thương. Đại phu bắt mạch cho Mộ Dung Quân Thương xong, vẻ mặt ngưng trọng, "Nhiếp chính vương, cơ thể này của ngài… nhất quyết không nên phát cáu. Cứ tiếp tục thế này, chỉ e là ngài không thể… mấy tháng… Đến lúc đó cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể nào cứu ngài được.”

Lời nói của đại phu làm cho khuôn mặt của Mộ Dung Quân Thương chợt vặn vẹo, hiệnra một loại biểu cảm nghiến răng nghiến lợi khó có thể miêu tả được. Ngực hắn như bị vật nặng nện vào, cổ họng ngòn ngọt, lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Chủ nhân…” Yến Mặc hoảng sợ vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn. Mộ Dung Quân Thương nắm chặt hai tay thành quyền, nơi khóe miệng vẫn còn dính máu tươi đỏ sẫm, "Yến Mặc, hạ độc làm đứa bé trong bụng Đường Tứ Tứ bại liệt cho bản vương… Hạ độc làm bại liệt…” hắn không sống tốt, hắn cũng sẽ không để cho đầu sỏ gây nên chuyện này sống tốt.

Mộ Dung Quân Thương còn chưa nói dứt lời, một ngụm máu đỏ lại phun ra từ trong cổ họng, máu tươi đỏ sẫm văng ra đất, đỏ đến mức khiến người ta nhìn thấy mà rợn người.

Yến Mặc ưu sầu, vội vàng kéo đại phu đến xem mạch cho Mộ Dung Quân Thương. Đại phu chuyên môn phụ trách bắt mạch cho Mộ Dung Quân Thương khó xử nói, "Nhiếp chính vương suy nghĩ quá nhiều, lại thêm thể chất của bản thân suy nhược, tâm bệnh... trị không khỏi. Bây giờ chỉ có thể nghĩ thoáng ra một chút, để tâm trạng của mình tốt hơn, bệnh tình mới có thể giảm bớt…”

Để hắn suy nghĩ thoáng hơn? Khớp ngón tay của Mộ Dung Quân Thương bắt đầu nổi lên gân xanh. hắn làm không được!

"Yến Mặc, ngươi nhanh một chút đi! Hạ độc khiến cho đứa bé trong bụng Đường Tứ Tứ bại liệt cho bản vương. Bản vương hy vọng đứa bé mà bọn họ sinh ra chính là mộtkẻ ngu ngốc bại liệt…” Mộ Dung Quân Thương lại cao giọng, tàn ác ra lệnh. Yến Mặc bất đắc dĩ, đành phải lui xuống đi chấp hành mệnh lệnh của Mộ Dung Quân Thương.

Khi Yến Mặc lần nữa đưa chén thuốc đã được ninh xong đến trước mặt Đường Tứ Tứ,trên mặt hắn tràn đầy vẻ hung bạo, “Này, ngoan ngoãn uống cái này vào đi, không thìta sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu.”

Yến Mặc nói xong lời nói ác độc, hai tay còn rút trướng kiếm đeo bên hông ra, ánh kiếm sắc bén phản xạ qua đáy mắt Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ bị chói híp mắt lại.

“Chủ nhân của ngươi đâu?”

"Hừ! Chính là chủ nhân nhà ta bảo ta bưng chén thuốc này cho ngươi. Nếu hôm nay ngươi không uống, ta sẽ cưỡng ép rót vào.” Yến Mặc bày ra tư thái cương quyết, nếu Đường Tứ Tứ không tự mình uống hết bát thuốc này, hắn không ngại dùng nắm đấm đấm đến khi nào nàng uống thì thôi.

Đường Tứ Tứ cúi đầu nhìn chén thuốc được đặt trên bàn, nơi đáy mắt có ánh sáng mờ mờ chớp lóe. Ngửa đầu, nàng nói với Yến Mặc, “Trước khi ngươi làm cho ta uống hết bát thuốc này, ta phải chủ động thẳng thắn nói với ngươi vài việc nhỏ mà ta đã làm.”

Bưng lên bát thuốc, cầm trong tay, nàng nhợt nhạt cười, "Thứ nhất, trên đường khi tađi cùng với các ngươi quay về hoàng thành, ta vẫn luôn âm thầm làm ký hiệu. Cho nên, mặc dù dọc theo đường đi các ngươi luôn tận lực chọn tuyến đường bí mật để đi,trên đường còn cố ý làm ra vài mánh khóe muốn ngắt đuôi mấy người chuyên phụ trách đi theo bảo vệ ta, nhưng bọn họ vẫn có thể căn cứ theo mấy ký hiệu ta để lại,một đường tìm ra biệt viện này. Chắc hẳn là, hiện tại tướng công nhà ta đã biết hành tung xác thực của ta.

Thứ hai, đại phu xem bệnh cho chủ nhân nhà ngươi có nói với ngươi hiện giờ chủ nhân nhà ngươi trúng độc hay không? Mà độc đó là do ta hạ, giải dược cũng chỉ một mình ta có!"

Lúc Đường Tứ Tứ nói chuyện, biểu cảm trên mặt bình tĩnh nghiêm túc. Bộ dáng này của nàng hoàn toàn không giống như đang nói đùa. Mà hai điều nàng vừa nói khiến Yến Mặc kinh hãi, cau mày nhăn mặt, vẻ mặt khó có thể tin.

"Ngươi cũng đừng ngây ngốc đứng ở đây nữa, mau mau bảo đại phu cẩn thận nghiêm túc kiểm tra cho chủ nhân nhà ngươi đi. Ta cũng thuận tiện nhắc nhở ngươi, lúc ở trênxe ngựa, có lần ngươi rống lên với ta, ta liền dựa vào trên người chủ nhân nhà ngươi. Lúc đó hắn còn ghét bỏ ta là nữ nhân dơ bẩn. Chính là vào lúc đó, ta hạ độc hắn.

Tiết thần y nói, loại độc này gọi là Diêm La tán, không màu không mùi, sau khi bị hít vào sẽ tùy thời phát tác. Lúc phát tác, không có giải dược, người đó sẽ lập tức mất mạng. Ta lại vừa vặn biết, giải dược của Diêm La tán là gì.”

Sau khi Đường Tứ Tứ nói xong, Yến Mặc như phát điên chạy ra khỏi gian phòng của nàng, tìm đại phu đến để chứng minh mấy lời của Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ mỉm cười, từ trên ghế đứng dậy, bưng chén thuốc trong tay, bước đến trước một gốc hoa mẫu đơn trong phòng, vươn tay ra đổ thẳng nước thuốc vào trong mảnh đất trồng hoa mẫu đơn.

Đến buổi chiều, cây hoa mẫu đơn bị tưới thuốc đã héo. Khi hoàng hôn buông xuống, Yến Mặc đằng đằng sát khí vọt vào trong, lúc này hắn trực tiếp cầm trường kiếm gác lên cổ Đường Tứ Tứ, lớn tiếng ra lệnh, “Giao giải dược ra đây, bằng không ta sẽ giết ngươi!"

Nàng vốn chỉ tùy ý bịa chuyện, không ngờ lại thật sự có tác dụng. Đường Tứ Tứ cườinói, "Vậy ngươi có thể ra tay giết ta!"

thật ra, sở dĩ mấy lời nói dối lung tung của Đường Tứ Tứ làm cho Yến Mặc tin, nguyên nhân chủ yếu vẫn là khi Yến Mặc gấp rút chuyển hai nội dung trong lời của Đường Tứ Tứ cho Mộ Dung Quân Thương, mang theo cảm xúc chán ghét của mình đối với Đường Tứ Tứ, hơi cho thêm một chút “nghệ thuật gia công” vào trong lời của nàngmột phen. Hơn nữa mạch tượng của Mộ Dung Quân Thương vốn đã hỗn loạn, thể hàn khí hư, đại phu cũng không dám xác định Mộ Dung Quân Thương có trúng thứ gọi là Diêm La tán gì đó hay không.

Mộ Dung Quân Thương vốn đã lửa giận công tâm, khi biết mình có thể đã bị Đường Tứ Tứ hạ độc, lại phát giận thêm một hồi. Lần này, sau khi hắn ói ra một ít máu, liền rơi vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Vì thế, hắn vừa hôn mê như vậy, Yến Mặc liền xem lời Đường Tứ Tứ nói là thật.

Thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Đường Tứ Tứ, tay hắn dùng một chút lực, trường kiếm lập tức vẽ ra một lỗ hổng trên cổ nàng. Hàng lông mày thanh tú của Đường Tứ Tứ cau lại, vươn tay đẩy mũi kiếm kề trên cổ mình ra, "Đừng động đao động thương có được không? Nếu ta xảy ra chuyện gì, không phải ngươi đã hại chủ nhân ngươi sao?”

“Mau đưa thuốc giải ra đây!” Yến Mặc lớn tiếng gào thét với nàng. Đường Tứ Tứ vẫn cứ bày ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, đi đến ghế, ngồi xuống, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay, che lên vết thương trên cổ mình.

“Tai ngươi bị điếc à? Ta bảo ngươi mau mau lấy thuốc giải ra!" Yến Mặc giận dữ siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói với nàng.

Ngay vào lúc này, đột nhiên có một thị nữ vội vã chạy vào, kích động gọi Yến Mặc, "Yến đại nhân, không tốt! Khố phòng của biệt viện, chạy đến phòng bếp lấy nước. Thế lửa quá lớn, bọn ta căn bản không kịp tát nước. Ngươi mau mau đi xem đi!"

Đúng là chuyện tệ hại cứ tới tấp kéo nhau mà đến mà. Trong lòng Yến Mặc có lửa, dùng sức đá bay cái ghế trước mặt hắn, oán hận để lại một câu, “Đợi lát nữa ta lại tới thu thập ngươi!"

Yến Mặc vội vã lao đi, mọi việc quả nhiên đúng y như thị nữ nói, hỏa long theo gió thổi, đang từng bước cắn nuốt biệt viện. Thế lửa lớn, căn bản không kịp dập tắt. Yến Mặc hoảng hốt, vội vàng ra lệnh cho thị nữ cùng gã sai vặt trong biệt viện dẫn Đường Tứ Tứ ra ngoài, còn hắn thì quay về phòng ngủ của Mộ Dung Quân Thương, cõng Mộ Dung Quân Thương còn đang hôn mê bất tỉnh nhân sự đi ra.

Đường Tứ Tứ ngồi trong phòng, vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe âm thanh trong viện.

“Vị cô nương này có diện mạo thật đẹp nha, có hứng thú tán gẫu với ta không? hiệngiờ đại ca ca ta đang cô đơn tịch mịch đây.” một giọng nói hài hước đột ngột vang lên, Đường Tứ Tứ vui vẻ trong lòng, vội vàng theo âm thanh nhìn qua, liền thấy được mộtngười đang bắt chéo chân ngồi trên xà ngang trong phòng.

“Chàng tới nhanh thật đấy. Thiếp còn tưởng là tối nay phải nghỉ tạm ở đây chứ.” Đường Tứ Tứ cười nói.

Đêm nay Quân Cơ Lạc mặc y phục dạ hành màu đen, một đầu tóc đen được buộc gọn gàng bằng một sợi dây cột tóc, đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn lóe ra tia sáng rực rỡ như bảo thạch. Thấy Đường Tứ Tứ chú ý tới hắn, hắn nhún người một cái, từ trên xà ngang nhanh nhẹn hạ xuống. trên gương mặt tuấn mỹ của hắn mang vẻ tươi cười yêunghiệt, vừa đi đến trước mặt Đường Tứ Tứ, lập tức theo thói quen vươn tay ôm lấy eonhỏ của nàng, lưu manh nói, "Sao có thể chứ, giường nhà chúng ta vừa lớn vừa thoải mái, lại còn có một mỹ nam như ta hầu hạ nàng. Chỉ với mấy điểm này, tối nay ta phải đem nàng về chứ.”

Tục ngữ nói, một ngày không gặp như cách ba thu, tính ra hai vợ chồng bọn họ đã có sáu tháng không gặp mặt. một bàn tay của Quân Cơ Lạc lập tức không an phận di động đến trước ngực nàng. (DNG: Chỗ này có một sự nhầm lẫn thời gian không hề nhẹ nha. Hay là do mình ko hiểu rõ ý? )

Đường Tứ Tứ nâng tay đánh bàn tay không an phận của hắn, “Chàng biết chuyện của Tiết thần y đúng không? Thiếp đang chuẩn bị tìm thuốc giải cho ông ấy.”

Quân Cơ Lạc hậm hực thu hồi bàn tay của mình, theo thói quen sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, giọng điệu điềm nhiên, nói, “Lão Tiết này, xảy ra chuyện cũng khôngnói với ta. May mà bây giờ mọi việc vẫn còn chưa trễ. Còn nàng nữa, nàng vác cả mộtcái bụng như vậy mà sao lại còn học theo người khác làm mấy trò quấy rồi như thế vậy? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, nàng định để ta làm hòa thượng cả đời à.”

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của nàng, hắn vươn tay nhéo nhéo, cảm xúcthật tốt quá.

Đường Tứ Tứ tiếp tục đánh rớt tay kia của hắn, nghiêm túc nói, “thật ra thiếp cũng đãnghĩ ra một biện pháp. Thiếp…”

Đúng lúc này, cạnh cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Quân Cơ Lạc đột nhiên tà ác cười, cắt ngang lời nàng, nói, "Tứ Tứ, không phải nàng nói, nàng không thích pháo hoa à? Vậy chúng ta sẽ phóng pháo hoa nướng người, làm cho Nhiếp chính vương nếm thử mùi vị làm vịt nướng!”

Quân Cơ Lạc nói xong, liền bế Đường Tứ Tứ lên, nhảy một cái, từ cửa sổ rời đi. Đợi đến khi Đường Tứ Tứ được thả lại trên đất lần nữa, nàng đã đến tường thành bên ngoài biệt viện. Mà ngoài biệt viện có một loạt người đang đứng, làm cho nàng cảm thấy, đêm nay Mộ Dung Quân Thương muốn đào một cái bẫy to!
Bình Luận (0)
Comment