Độc Thiếp

Chương 38

Cao Vân Dao thấy mẫu thân ngã xuống, tự biết mình sai vội vã tiến lên đỡ, nào ngờ mặt bị trúng một cái tát, trên người còn bị đánh thêm mấy cái, cái nào cũng không nhẹ. Lần này nàng không nháo nữa, lập tức ôm mặt khóc om sòm lên, nói là nàng tới từng tuổi này, chưa từng bị mất mặt như vậy, không muốn sống nữa, vừa la hét vừa nhặt mảnh vỡ dưới đất lên đòi cắt vào cổ tay mình.

Lần này khiến cho mọi người sợ hãi vội vã tiến lên ôm lấy, liều mạng đoạt lấy mảnh sứ vỡ trên tay nàng.

Đại thái thái vừa giận vừa tức, vừa tức vừa đau, không ngờ nữ nhi này lại không nên người như vậy, khiến lòng tranh cường háo thắng của bà lập tức vơi đi một nửa.

“Thôi thôi thôi.” Đại thái thái thở hổn hển, cũng không nghĩ tới vết thương trên lưng, tự mình nâng một cái ghế dây, mệt mỏi ngồi xuống, sau đó thở dốc nói: “Các ngươi buông tay ra, để cho nó chết.”

Các nha hoàn sửng sờ, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Đại thái thái nhìn trúng nên tất cả đều dồn dập buông lỏng tay.

Cao Vân Dao lập tức ngây người, chỉ nhìn vào mẫu thân cảu mình mà không biết làm sao.

“Mẫu thân, người thật sự muốn con chết sao? Người không thương con mình sao?”

Đại thái thái vung tay lên, đuổi các nha hoàn: “Các ngươi ra ngoài đi.”

“Vâng.” Mấy nha hoàn như được đại xá, vội vã ra ngoài.

Cao Vân Dao đứng đó, nước mắt ròng ròng, ngày hôm nay nàng thật oan ức vô cùng, đầu tiên là bị Đại ca Nhị ca mắng, sau đó bị mẫu thân đánh, làm cho nàng mất mặt trước tất cả mọi người.

Vốn định về phòng trút giận một phen, mẫu thân lại đuổi đến dòm ngó, lại còn nói để cho nàng chết…

“Quỳ xuống.” Đại thái thái cắn răng mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng, trách móc.

“Mẫu thân.” Cao Vân Dao nũng nịu kêu một tiếng, nhưng cũng không dám trái lời, chỉ thê lương quỳ xuống.

Nàng vừa quỳ xuống, nước mắt của Đại thái thái cũng lập tức chảy dài.

Cao Vân Dao thấy thế vội tiếng lên, đỡ lấy đầu gối Đại thái thái, khóc ròng: “Mẫu thân, con biết sai rồi, mẫu thân đừng khóc…”

Trong ký ức, mẫu thân của nàng luôn dịu dàng mỉm cười, ngoại trừ lần đó.

Cho nên, mẫu thân vừa khóc thì trong lòng Cao Vân Dao liền hoảng, nhìn cả phòng tan nát, nàng cũng hối hận bản thân mình hơi quá mức.

“Dao Nhi, đứa nhỏ ngốc, rốt cuộc phải bắt nương bận tâm đến khi nào đây?” Đại thái thái vỗ vỗ tay lên đầu nàng, mặt đầy bi thương.

Cao Vân Dao gối mặt lên đầu gốc Đại thái thái, lầu bầu nói: “Nương, con biết sai rồi, nhưng chuyện hôm nay con thật sự không cam lòng, dựa vào đâu mà mọi người đều giúp đỡ tiện nhân đó, ả chỉ là người ngoài thôi.”

“Khốn kiếp.” Âm thanh Đại thái thái đột nhiên lạnh lẽo, đẩy nàng ra: “Con đã quên đêm đó nương dặn dò con thế nào sao, con quý giá như vàng ngọc, sao lại so sánh với gạch vụn?”

“Nhưng mà nương, con nhìn không thuận mắt ả như vậy, rõ ràng là nha đầu thô kệch ở nông thôn, ả nhìn thấy con còn bày ra dáng vẻ thanh cao kiêu ngạo. Nương, con muốn xé rách ả ra, giẫm lên sự kiêu ngạo của ả.” Nói đến đây trong mắt Cao Vân Dao lóe qua vẻ hận thù, hừ, Lý Thanh Ca, lần đầu tiên gặp mặt đã dám vô lễ với nàng, thù này không báo thì nàng không phải Cao Vân Dao.
Bình Luận (0)
Comment