Độc Thiếp

Chương 43

Cả người Lý Thanh Ca cứng đờ, nhìn Cao Dật Hiên trong bóng đêm, tức thời không biết mở miệng thế nào.

“Là ai? Mau ra đây cho gia, nếu không tiểu gia sẽ không khách sáo.” Cao Dật Hiên giơ cao đèn lồng, tựa hồ muốn nhìn rõ người trong sân.

Lý Thanh Ca hô hấp nặng nề, tiếp theo liền vuốt thẳng quần áo, ung dung thong thả đi ra ngoài.

Lý Thanh Ca càng tiến đến gần, hai mắt Cao Dật Hiên càng trợn to, mãi đến khi nàng đến ngay bên cạnh, hắn còn cầm đèn lồng soi vào mặt nàng, dưới ánh nến lung linh, gương mặt Lý Thanh Ca đẹp như tranh vẽ, sắc mặt hồng hào, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng ban ngày, còn có thể một phần ôn như khiến người ta sợ hãi.

Cao Dật Hiên nở nụ cười: “Tiểu gia còn tưởng là nữ quỷ xinh đẹp nhà ai, không ngờ là nha đầu muội.”

Lý Thanh Ca không nói gì, đôi mắt đen óng chập chờn một luồng ánh sáng u ám, nói theo một cách nào đó, nàng cũng chính là nữ quỷ rồi.

Một u hồn mang theo oán hận, một lần nữa nhập vào thể xác của chính mình khi còn trẻ.

Thấy nàng không nói lời nào, đôi mắt lập lòe ánh sáng dị dạng, Cao Dật Hiên đột nhiên giật mình một cái, sắc mặt hơi tái: “Muội có sao không?”

Lý Thanh Ca liếc hắn một cái, không nói gì, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

“Này, muội đi đâu?” Cao Dật Hiên gọi.

Lý Thanh Ca không để ý tới, chỉ đi thẳng, trong lòng nàng có cảm giác căm ghét không nói ra được với người này.

Cao Dật Hiên vò đầu, có chút thất bại mà thở dài, sau đó nhấc đèn lồng đuổi theo, đi bên cạnh nàng: “Ta đưa muội về.”

“Ngươi không sợ ta là nữ quỷ?” Nàng đột nhiên đứng lại, dùng ánh mắt thăm thẳm nhìn hắn, lúc nãy thần sắc hắn đột nhiên thay đổi, nàng nhìn thấy rõ ràng.

Hừ, Cao Dật Hiên đảo mắt, cúi đầu xuống thì thầm vào tai nàng: “Có nữ quỷ xinh đẹp như muội, tiểu gia ta đúng là có lợi rồi.”

Hai gò má Lý Thanh Ca nóng lên, trừng mắt với hắn một cái, tiếp tục bước đi.

“Ca Nhi muội muội, chờ ta.” Cao Dật Hiên vội chạy theo.

“Không cần ngươi đưa.” Lý Thanh Ca lạnh lùng nói.

“Tại sao?” Cao Dật Hiên cảm thấy kỳ lạ, giữa đêm khuya, nàng là một cô nương mà không sợ sao?

“Chán ghét ngươi.” Lý Thanh Ca nói một cách dứt khoát.

“Ồ.” Cao Dật Hiên nhẹ hừ một tiếng, không biết là do không nghe rõ hay là  cảm thấy chuyện này không có gì to tát.

“Muộn như vậy, sao muội lại đến đây?” Từ khi Tứ di nương chết bệnh, nơi này thường có động tĩnh khác thường vào ban đêm, hạ nhân đều lén lút nói Tứ di nương âm hồn không tan, cho nên hầu như không ai dám đến gần, không ngờ tiểu nha đầu này lại xuất hiện ở đây lúc nửa đêm.

Hắn rất khó hiểu.

Trong lòng Lý Thanh Ca cứng lại, đột nhiên nhìn sang hắn: “Còn ngươi, tại sao lại tới đây?”

“Ha.” Cao Dật Hiên giương môi nở nụ cười, có vẻ ngả ngớn tà dị.

Lý Thanh Ca hơi nhướng mày, liền đoán được hắn chuẩn bị nói gì.
Bình Luận (0)
Comment