Âm thanh Lý Thanh Ca không nhỏ, Thúy Xảo hiểu ý cũng lập tức đáp ứng một tiếng: “Dạ được, tiểu thư.” Sau đó lại nói với Dung ma ma: “Dung ma ma, bà nghỉ một chút đi, nói cho bọn ta biết phải tìm thế nào, ta lại sai mấy nha đầu đến tìm, chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Cũng đỡ cho bà vất vả, lát nữa bà còn phải đi tìm ở những viện khác mà.”
Dung ma ma nghe vậy mặt đầy vẻ ngượng ngùng, trước tiên là tìm nửa ngày cũng không thấy có chút sai lầm nào, sau thì mấy câu nói của Lý Thanh Ca và Thúy Xảo làm cho bà không thể trả lời.
Vì Đại thái thái bảo bà đi lục soát Hà Hương viện, nhưng không nói đi nơi khác, cho nên ban đầu bà nói vậy là để bắt bí Lý Thanh Ca, dù sao nếu chỉ lục soát một chỗ này thì về tình về lý đều khó giải thích.
Bà âm thầm trao đổi ánh mắt với các nha đầu khác, kết quả đều lắc đầu, không tìm ra đồ gì khả nghi.
Thúy Xảo nhìn, khẽ cười nhẹ: “Dung ma ma, bà nói gì đi chứ, phải tìm thế nào? Trong phòng này bà đã tìm hết rồi, ngay cả gầm gường cũng được Kim Chi xem kỹ, tiếp theo có phải nên tìm trong phòng các hạ nhân ở đây không? Hôm đó bọn ta cũng có tiếp xúc với Đại tiểu thư nữa.”
Tìm trong phòng bọn hạ nhân thì có ích gì? Cho dù Lý Thanh Ca làm chuyện mờ ám thì cũng không dám bỏ đồ vào phòng bọn họ, dù sao bọn họ đều nhà hạ nhân của Cao phủ, còn người nàng ta mang theo thì sao? Ngoại trừ nha đầu Túy Nhi kia thì không còn ai trung thành nữa. Chỉ sợ nếu Lý Thanh Ca có sai lầm, người đầu tiên đi báo cáo sẽ là bọn nha hoàn đó, để được lập công trước mặt Đại thái thái.
Dung ma ma có chút thất vọng, mất đi một cơ hội lập công trước mặt Đại thái thái, nhưng bà thiếu chút nữa đã lật cả nền đất lên rồi, còn làm sao được nữa?
Bà liếc nhìn chung quanh, ngoại trừ cảnh hỗn loạn khắp phòng thì không còn gì khác thường, chỉ đành nói: “Thôi, các người tự mình xem đi, nếu cảm thấy có gì không ổn, ví dụ như bị ngứa hay có mùi lạ thì lập tức báo lên trên, mặc khác, những đồ đạc đã mặc cũng phải giặt lại một lần để khử trùng.”
“Ah, Dung ma ma muốn đi rồi sao? Tiếp theo là viện nào? Đúng lúc Thúy Xảo cũng đang rảnh, chi bằng giúp Dung ma ma một tay?” Thúy Xảo đi tới cười nói.
Sắc mặt Dung ma ma có chút khó coi: “Không phiền Thúy Xảo cô nương, lúc nãy thật bất kính làm đồ đạc hỗn loạn, nhờ các cô nương dọn dẹp lại một chút, bọn ta còn phải… phải đi đến các viện khác tìm kiếm.”
Nói xong liền nháy mắt với ba nha đầu kia, muốn đi.
Nhưng không dễ như vậy đâu, trong lòng Lý Thanh Ca cười gằn, làm cho chỗ của nàng hỗn loạn, dù sao cũng phải trả giá chứ.
Cúi mắt xuống để che giấu ánh sáng lóe lên trong mắt, ngân châm trong tay lóe lên, chỉ thấy nha đầu tên Kim Chi đó kêu ôi chao một tiếng, thân thể liền quỳ xuống, theo quán tính nàng đưa tay ra bắt lấy cái gì đó, đúng lúc người bên cạnh nàng chính là Dung ma ma.
Thân thể Dung ma ma khá nặng, bị nàng kéo một cái, tuy là chưa ngã sấp xuống nhưng theo bản năng bà ta lại đưa tay nắm lấy cái giá đỡ bên cạnh.
Thật không may, do lực tay hơi mạnh, cái giá đỡ kia cũng hơi mỏng manh, lại lập tức ngã xuống.
Đáng thương cho những món đồ trang trí bằng sứ và ngọc được bày trên giá, cứ như vậy ào ào rơi xuống vỡ tan tành.
Lại sau đó, ầm một tiếng, toàn bộ cái giá đỡ ngã ập xuống, trùng hợp đập nát bình hoa Thanh Từ đặt trong góc phòng.
Bình hoa Thanh Từ kia thật sự đẹp vô cùng.