“Sai bảo thì không dám, dù sao lão thái bà như ta không phải mẹ chồng thật sự của ngươi, làm khó ngươi phải miễn cưỡng gọi ta là Lão thái thái.” Lão thái thái sâu xa nói.
Đại thái thái nghe vậy hoảng sợ, vội đứng lên nói: “Con dâu không dám, Lão thái thái…”
“Ngươi sợ cái gì? Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, sợ người khác nghe được rồi đi đến chỗ Lão gia cáo trạng hay sao?” Lão thái thái có chút trào phúng mà nói, bao nhiêu năm nay, nữ nhân này đối với mình có bao nhiêu phần thật lòng tôn kính trong lòng bà hiểu rõ ràng.
“Lão thái thái.” Đại thái thái trợn to mắt, biểu hiện vừa tổn thương lại vô tội.
“Thôi, ngồi xuống đi, đứng khiến người ta chóng mặt.” Lão thái thái phất tay với bà một cái.
Bà già đáng chết, lại muốn bày trò gì? Trong lòng Đại thái thái hiện ra một luồng ác khí, căn giận ngồi xuống: “Con dâu xin lắng nghe Lão thái thái chỉ dạy”
Lão thái thái nhìn bà một chút rồi nói: “Những năm này, ngươi vì cái nhà này mà vất vả, ta đều nhìn trong mắt, tiểu tử Cao Viễn kia có được thành tựu như ngày hôm nay, cũng nhờ có ngươi ở bên cạnh hắn lo lắng…”
“Lão thái thái quá khen.” Đại thái thái tràn đầy cảm xúc than nhẹ một tiếng.
Đáy mắt Lão thái thái cũng xẹt qua thổn thức, đột nhiên chuyển đề tài: “Đều nói ngươi là người ôn lương hiền lành nhất, nhưng hôm nay ta thấy, sao ngay cả một tiểu nha đầu ngươi cũng không dung nổi chứ?”
“Hả?” Tâm tư Đại thái thái chuyển biến không kịp, kinh ngạc trợn to mắt.
“Không phải sao? Không lẽ hôm nay ngươi cho người đi lục soát viện của Lý nha đầu không xuất phát từ lòng riêng?” Ánh mắt Lão thái thái vô cùng nghiêm khắc, khiến Đại thái thái chột dạ: “Con…con…con dâu chỉ nhất thời hồ đồ.”
“Ta thấy ngươi đúng là hồ đồ rồi.” Lão thái thái cũng không để lại mặt mũi cho bà, trực tiếp khiển trách: “Ngươi đang nghi ngờ Dao Nhi bị Lý nha đầu hại, đúng không?”
Đại thái thái cúi mắt không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Lão thái thái thở dài: “Lý nha đầu năm nay mới bao nhiêu tuổi, có bản lãnh hại Dao Nhi như vậy sao? Ngươi làm mẹ, giờ khắc này không ở bên cạnh nữ nhi của mình, ngược lại đi làm chuyện không đâu, để Viễn Nhi biết được nó lại trách ngươi lạnh lùng.”
“Lão thái thái, việc này tuyệt đối không thể để Lão gia biết được.” Đại thái thái vội lau nước mắt nói.
“Dĩ nhiên không để cho nó biết, chỉ là sau này ngươi phải chú ý một chút, Lý nha đầu dù sao cũng là cốt nhục của Nam Phong và Ngọc Nhi, cái khác không nói, chỉ cần nhìn thấy nó tuổi còn nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, ngươi cũng nên thương tiếc nó nhiều hơn một chút, tuyệt đối không thể bỏ đá xuống giếng vào lúc này.” Lão thái thái sâu xa khuyên nhủ.
“Con dâu…”
“Đồ bị hỏng trong Hà Hương viện ngươi tìm cách bù vào đi.” Đại thái thái vừa muốn giải thích lại bị Lão thái thái lạnh lùng ném thêm một câu, “Nghe nói, những năm này ngươi cho vay bên ngoài, trong tay có không ít bạc, ta nghĩ mấy chục vạn này ngươi hẳn là lo nổi.”
Đại thái thái giật mình trong lòng, việc này vô cùng bí mật, làm sao Lão thái thái biết được?
“Sao Lão thái thái lại nói như vậy, cho vay? Chuyện này con dâu làm sao dám làm?” Đại thái thái cười gượng giải thích.
“Không làm càng tốt, ta cũng chỉ nghe nói thôi.” Lão thái thái không muốn dây dưa việc này thêm, chỉ dựa người ra phía sau, có chút mệt mỏi mà nói: “Nói cả nửa ngày ta thấy có chút mệt mỏi rồi, nếu ngươi lo cho Dao Nhi thì đi thăm nó một chút, có khỏe hay không cũng cho người báo với ta. Mặt khác, đồ trong phòng Lý nha đầu đã vỡ hết, ngươi cứ lấy thêm một ít đồ mang qua, khuê phòng của một tiểu cô nương không thể quá đơn giản quạnh quẽ, nhưng xa hoa quá chỉ sợ con bé gánh không nổi, cho nên ngươi tìm chút gì thích hợp với con bé mà mang qua, sinh hoạt thường ngày cũng nên chăm sóc một chút là tốt nhất.”
Nói xong, Lão thái thái nhẹ nhàng nhắm mắt, giống như đang nghỉ ngơi.
Đại thái thái canh cả mặt, thân thể tức đến run rẩy, hay tay nắm chặt, ráng nhịn mà nói: “Dạ.”