“Cái gì?” Túy Nhi tưởng mình nghe lầm.
Ngay cả Hồng Hỉ trong nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Lý Thanh Ca liền lấy khối vải màu hồng trên tay Túy Nhi đưa cho Hồng Hỉ: “Cầm đi, ta biết ngươi thích y phục màu sáng.”
“Cái này…” Hồng Hỉ được sủng ái mà hoảng sợ, vì gần đây nàng không được Lý Thanh Ca yêu thích, tự nhiên sao hôm nay lại rộng rãi cho nàng y phục mới chứ?
“Tiểu thư, người làm gì vậy? Đây là y phục của người mà?” Túy Nhi đau lòng cực kỳ, vải đẹp như vậy tại sao lại cho kẻ ăn cháo đá bát như Hồng Hỉ? Thật là không đáng.
Lý Thanh Ca nhìn hồng hỉ, ánh mắt nóng bỏng của Hồng Hỉ không thoát khỏi sự chú ý Lý Thanh Ca: “Cầm đi, may quần áo đẹp mà mặc, ta đang mang tang, màu sắc rực rỡ như vậy cũng không thể mặc.”
“Vậy thì đa tạ tiểu thư.” Hồng Hỉ vội vàng ôm khối vải vào ngực, hai tiểu nha đầu kia cũng hâm mộ vô cùng.
Lý Thanh Ca khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia sáng không rõ ràng.
Nha đầu Túy Nhi tức đến giậm chân: “Tiểu thư, người thật là… cho dù hiện giờ không thể mặc, chúng ta giữ lại chờ đến khi thích hợp thì mặc, vải tốt như vậy còn sợ bị hỏng hay sao? Tự nhiên lại làm lợi cho ả chết tiệt kia.”
Lý Thanh Ca lại không để ý tới nàng, chỉ dẫn Lý Thanh Họa đi vào phòng.
Túy Nhi theo vào, thả khối vải màu xanh còn lại lên bàn, rồi đặt mông ngồi xuống ghế, bĩu môi hờn dỗi.
Lý Thanh Ca cũng ngồi xuống, ôm đệ đệ vào lòng, ung dung thong thả bóc cam cho hắn ăn.
Hiện tại, tâm tình của Lý Thanh Họa so với kiếp trước chắc là tốt hơn nhiều, chịu giao tiếp với người khác, nhưng mà cũng không nói nhiều lắm.
Bóc hết quả cam ra, lại ôn nhu đút vào miệng đệ đệ một miếng, thấy Lý Thanh Họa ăn vui vẻ, Lý Thanh Ca cũng nở nụ cười: “Thích ăn, đúng không?”
“Ừm.” Lý Thanh Họa gật gù.
“Tỷ tỷ lại cho người mua thêm một ít.” Khí hậu Tây Lăng khá ẩm ướt, không phù hợp trồng cam, mà vì biết đệ đệ thích ăn cam, cho nên Lý Thanh Ca thường âm thầm sai người đến phía nam ấm áp mang về một ít cam ngọt.
Lý Thanh Họa nghe vậy lập tức nở nụ cười, bàn tay lập tức lấy một múi cam từ trong tay tỷ tỷ nhét vào miệng Lý Thanh Ca.
Mùi vị mát mẻ ngọt ngào lập tức tràn vào trong miệng nàng, Lý Thanh Ca nở nụ cười hạnh phúc.
“Tiểu thư.” Rốt cuộc Túy Nhi không nhịn được, lên tiếng lẩm bẩm, “Thật không biết tiểu thư nghĩ gì, nha đầu chết tiệ Hồng Hỉ đó vốn không một lòng với chúng ta, người ta có dã tâm lắm, người cho ả vải đẹp để may y phục làm cái gì? Quyến rũ nam nhân sao?”
Chính là muốn nàng ta đi quyến rũ nam nhân đó, Lý Thanh Ca liếc nhìn Túy Nhi một cái, nhưng không nói ra lời này, chỉ nói: “Nếu ngươi thích thì cầm lấy khúc vải này đi.”
“Nô tì…” Túy Nhi phiền muộn đứng dậy, cầm khúc vải lên đi đến bên tủ quần áo, mở ngăn tủ ra sau đó cẩn thận đặt vào bên trong, xoay người lại nói: “Túy Nhi không có tham lam như vậy, đây là đồ của tiểu thư, Túy Nhi làm sao xứng mặc? Hơn nữa, mấy ngày sau chính là sinh nhật của Đại thiếu gia, bản thân tiểu thư cũng không có mấy bộ quần áo, không lẽ không may thêm bộ nào sao? Người nhìn Hạ cô nương kia… trang phục mỗi ngày không khác gì tiên nữ, cũng không trách…”
Lý Thanh Ca ngẩn đầu, sâu thẳm nhìn Túy Nhi: “Không trách cái gì?”
Túy Nhi tự biết lỡ lời, vội che miệng lại: “Không, không có gì.”
Lý Thanh Ca cười nhạt một tiếng, điều Túy Nhi muốn nói là, cũng không trách Hạ Chi Hà có thể khiến cho Cao Dật Đình yêu thích chứ gì?
Túy Nhi thu dọn xong đồ đạc, lại nhìn bộ dạng ung dung vui vẻ của tỷ đệ Lý Thanh Ca, trong lòng đau xót, từ khi lão gia và phu nhân không còn, đây là lần đầu tiên thấy hai người họ vui vẻ như vậy, những lời muốn nói lại không thể nói ra được.