Độc Thiếp

Chương 7

Hô hấp Lý Thanh Ca cứng lại, vốn là vì rơi xuống nước mà mặt mày tái nhợt, giờ khắc này càng trắng bệch như sương.

Nhưng dù như thế, đôi mắt nàng vẫn trong suốt, trầm tĩnh mà lạnh lùng, không một tia hoảng loạn, ngược lại, khóe môi nhợt nhạt cong lên, tạo nên một độ cong trào phúng.

“Ta chết, ngươi cũng phải chết.” Nàng nói, âm thanh rất thấp, còn mang theo sự ngột ngạt ép buộc, nhưng cũng có khí thế không thể nghi ngờ.

Hai mắt nam tử lóe sáng, sát khí trên mặt cũng vì câu nói của Lý Thanh Ca mà giảm đi không ít.

Lý Thanh Ca hít một hơi, nhân cơ hội đó tránh thoát tay của hắn, sau đó lập tức tìm thấy cằm của nam nhân, nhấc cái khăn đen lên, nhét viên thuốc cầm máu vào miệng hắn. Lại thấy sắc môi hắn phát tím, liền nhanh chóng quay người tìm kiếm trong mớ quần áo một phen, cuối cùng tìm được một cái bình nhỏ màu đen.

“Ngươi bị trúng độc.” Nàng vừa đem Tuyết hoa ngọc lộ hoàn nhét vào miệng hắn, vừa nói “Hơn nữa đã trúng hơn mười hai canh giờ, thuốc này của ta chỉ có thể tạm thời ức chế độc tố, qua hai canh giờ nữa nhất định phải tìm được thuốc giải, nếu không thì không chết cũng tàn phế.”

Nàng nói rất không khách khí, cũng không chút cảm tình, nói xong lại giúp hắn kiểm tra vết thương trên người, phần lớn đều là bị thương ngoài da, ngoại trừ ngực trái bị đâm một dao ra, còn lại đều không đáng lo.

Thế là, nàng lại lấy một ít kim sang dược, giúp hắn thoa lên rồi băng bó cẩn thận.

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không nói một câu, mặc nàng muốn làm gì thì làm, thậm chí, nàng mạnh tay cố ý làm hắn đau, hắn cũng không rên một tiếng.

Trong lòng Lý Thanh Ca hừ lạnh, quả nhiên là sát thủ, tim lạnh máu lạnh, kiếp trước hắn như vậy, kiếp sau cũng như vậy.

Chờ sau khi làm tất cả, Lý Thanh Ca nhẹ thở ra một cái, “Được rồi, vết thương trên người ngươi đã không còn đáng ngại, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa sẽ có người đi vào chuyển đồ, chờ chuyển xong thì ngươi liền đi, nhớ kỹ, ngươi chỉ có hai canh giờ.”

Nói xong, nàng không liếc nhìn hắn thêm lần nào nữa, những gì nên làm cũng chỉ có vậy, kiếp trước nợ hắn một mạng, kiếp này coi như là trả lại đi.

Nhưng mà, nàng vừa muốn đứng dậy, tay liền bị một luồng sức mạnh lôi héo, theo quán tính nàng té ngã trên người hắn, cũng không biết có phải là động đến vết thương trên người hắn không, chỉ nghe hắn đau đớn rên một tiếng.

Nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn Lý Thanh Ca, trong giọng nói yếu ớt lộ ra sát ý nồng đậm: “Ta chết, ngươi cũng phải chết.”

Lý Thanh Ca cau mày, sát thủ quả nhiên là sát thủ, lòng dạ độc ác lạnh lùng, nàng đã cứu hắn, hắn vẫn còn có ý nghĩ như vậy.

Không kềm được mà nảy sinh suy nghĩ độc ác, nàng chỉ nhẹ nhàng nhấn vào vết thương trên bả vai hắn, trầm giọng nói: “Yên tâm, ngươi sẽ không chết, nhưng sẽ sống không bằng chết.”

Nhưng mà, mãi đến khi huyết dịch theo vết thương chảy ra, thấm ướt bàn tay nàng, hắn vẫn không có ý buông nàng ta.

Lý Thanh Ca không khỏi cười gằn: “Ngươi bắt ta cũng vô ích, ta không có thuốc giải.”

“Ngươi là đại phu.” Hắn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt hung tàn.

“Thương thế của ngươi ta đã xử lý xong, nhưng ta không thể giải độc.” Lý Thanh Ca lạnh lùng lắc đầu một cái.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh của quản gia: “Tiểu thư, có ở đây không?”

“Có, Từ bá bá chờ một lát.” Lý Thanh Ca hô một tiếng với bên ngoài, sau đó quay mặt lại nói với nam nhân: “Bắt lấy ta cũng không phải quyết định sáng suốt.”

Mi mắt nam nhân hơi khép, tựa hồ đang suy tư lời của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, thân hình Lý Thanh Ca lóe lên, nhanh nhẹn thoát khỏi tay hắn, đáy mắt lóe ra ánh sáng giảo hoạt, còn duỗi ra hai ngón tay: “Hai canh giờ…”
Bình Luận (0)
Comment