Bên trong Dao Trúc Hiên, yên tĩnh hơn so với lần trước nhiều, nhưng cũng loạn rất nhiều.
Từ khi Cao Vân Dao bị trói đưa ra khỏi buổi tiệc thì đã ngất đi, đám nha hoàn hầu hạ ai cũng sợ hết hồn, không biết làm sao cho đúng. Có người sợ Cao Vân Dao chết rồi mình sẽ bị liên lụy, sợ đến ngồi bệt xuống đất gào khóc, người có gan lớn một chút muốn tiến đến kiểm tra Cao Vân Dao còn hơi thở hay không, chưa kịp đến gần đã bị dáng vẻ ô uế buồn nôn của nàng dọa sợ đến lùi về sau vài bước, không cẩn thận vấp phải cái ghế, đánh đổ cả trà bánh trên bàn.
Đến cuối cùng, có một nha hoàn tỉnh táo lại một chút, nhanh trí chạy đi tìm Đại thái thái.
Đại thái thái đang chiêu đãi mấy vị thái thái có danh tiếng trong sảnh nhỏ, nghe được tin tức mà hãi hùng khiếp vía, vội vàng tạm biệt khách mời, nhanh chóng chạy đến Dao Trúc Hiên xem con gái. Đến khi nhìn thấy Cao Vân Dao nằm như một xác chết dưới đất thì sợ hãi đến mặt không còn chút máu, hôn mê bất tỉnh.
May mà bên cạnh còn có nha hoàn đi theo, dìu bà đến bên ghế ngồi, bấm vào nhân trung làm cho bà tỉnh lại.
Đại thái thái bình thường là người đã trải qua nhiều biến cố, nhưng hôm nay người bị thương là con gái mình, trong nhất thời khó tránh khỏi đau thương quá độ.
Sau khi từ từ tỉnh dậy, lại phun ra một cục đờm đặc, cuối cùng bà cũng cảm thấy đỡ hơn.
Nhận lấy cái chén nha hoàn đưa tới, súc miệng xong, bà đã bắt đầu bình tĩnh lại, sắp xếp mọi chuyện.
Dĩ nhiên, chuyện quan trọng trước nhất chính là phái người đi tìm lão gia đến.
Cái thứ hai, sai hai nha đầu chuẩn bị khăn sạch lau chùi cho Cao Vân Dao, những người khác thì giống như lần trước, có người nấu nước chuẩn bị nước nóng để tắm, có người đi lấy những dược liệu đã dùng trước kia chuẩn bị kỹ càng theo đúng liều lượng, lát nữa sẽ nấu cho Cao Vân Dao dùng.
Chờ tất cả được sắp xếp xong thì Cao Viễn cũng đến rồi.
“Lão gia, ông đến rồi, mau xem Dao Nhi.” Đại thái thái vừa nhìn thấy Cao Viễn liền thả lỏng vẻ trấn định gắng gượng từ nãy đến giờ, bà được hai nha hoàn nâng đỡ đứng dậy, run rẩy nghênh đón, đau lòng khóc lên.
Cao Viễn liếc nhìn bà một chút, trầm giọng nói: “Nếu không chịu được nữa thì về trước, ở đây có ta.”
Cho dù giọng điệu lạnh lẽo, nhưng một câu “ở đây có ta” khiến trong lòng Đại thái thái bình tĩnh ấm áp hơn nhiều.
“Không, thiếp muốn lưu lại, từ nhỏ Dao Nhi rất ỷ lại vào thiếp, thiếp sợ…” Bà vội lau khô nước mắt, bước chân lảo đảo đi theo vào.
Cao Viễn không nói gì nữa, trực tiếp đi tới bên giường, bắt mạch cho Cao Vân Dao.
Đại thái thái hiểu chuyện đứng ở một bên, một tiếng cũng không kêu, bà biết lúc Cao Viễn đang xem bệnh thì không thích có người quấy rầy.
Nhưng thấy sắc mặt Cao Viễn ngày càng nghiêm trọng, trái tim của bà cũng dần dần chìm xuống.
Mãi đến khi Cao Viễn kiểm tra xong, bỏ tay Cao Vân Dao xuống, sau đó dặn dò: “Chuẩn bị thuốc kỹ lưỡng, trước tiên đem tiểu thư ngâm ba canh giờ, sau đó lại cho người bốc thuốc theo đơn này.”
Hắn còn chưa nói xong, đã sớm có nha hoàn hiểu chuyện đưa giấy bút đến, hắn nhanh chóng kê đơn, sai người lập tức đi bốc thuốc.
Sau đó lại dặn dò, thuốc này một canh giờ đổi một lần, mỗi lần dùng xong thì toàn bộ nước thuốc phải được đổ vào rãnh nước ở bắc viên, toàn bộ phải được thoát ra ngoài, không được để lưu lại trong phủ.
Như vậy, bọn nha hoàn cũng tất bật khắp nơi, không được rãnh rỗi chút nào.
Đại thái thái lúc này tìm được cơ hội lên tiếng hỏi dò: “Lão gia, bệnh của Dao Nhi có nặng không? Không phải đã khỏe rồi sao? Tại sao lại như vậy?”
Sáng nay thì ứng phó với Tam điện hạ và Ngũ điện hạ, từ lâu trong lòng Cao Viễn đã mệt mỏi, trở về lại vì Cao Vân Dao mà bận rộn nửa ngày, hắn đã không muốn nói chuyện nữa.
Câu hỏi của Đại thái thái, hắn không trả lời mà trực tiếp ngồi vào ghế, ngón tay xoa huyệt thái dương, muốn yên tĩnh một lúc.
Thế nhưng, trong đầu lại tràn ngập triệu chứng bệnh của Cao Vân Dao.
Làm đại phu, đối với chứng bệnh kỳ quái luôn có sự mẫn cảm và cuồng nhiệt đặc thù.
Nếu không phải đối tượng là nữ nhi của mình, giờ khắc này có lẽ là Cao Viễn cũng rất muốn được thấy một căn bệnh kỳ lạ như vậy.
Chỉ là, bệnh xảy ra trên người nữ nhi hắn, hắn có chút lực bất tòng tâm.
Đại thái thái thấy thế, muốn hỏi nhưng không dám mở miệng, chỉ dặn dò nha đầu của mình nấu một chén canh sâm cho lão gia bồi bổ thân thể.
Cao Viễn nghe vậy từ từ mở mắt ra: “Canh sâm thì không cần, nơi này nàng trông chừng đi, ta đến thư phòng một chút.”
Nói xong Cao Viễn liền đứng dậy.
Đại thái thái vội khom lưng đỡ hắn: “Lão gia, bệnh của Dao Nhi…”
“Chỉ sợ không tốt.” Cao Viễn than nhẹ một tiếng, có chút áy náy nhìn Đại thái thái.
Đại thái thái nghe vậy thân thể mềm nhũn, suýt chút ngã ra đất: “Sao lại… không tốt?” Trái tim nhảy loạn, bà cảm thấy cả người dường như chỉ còn lại một hơi thở chống đỡ, nếu Cao Viễn lại nói cái gì đó không hay, bà không nghĩ là mình sẽ chịu nổi.
Cao Viễn đỡ bà một cái, sau đó giao bà cho nha hoàn: “Tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà ta hành y nhiều năm rồi, lần đầu tiên gặp phải tình trạng này, nếu ta đoán không lầm, bệnh này không phải bệnh bình thường, mà giống như… một loại ôn dịch biến đổi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Đại thái thái trắng bệch, môi cũng run rẩy “Ôn dịch?”
Nha hoàn phía sau nghe được lời ấy sắc mặt cũng hoảng loạn.
Ánh mắt Cao Viễn lạnh lùng: “HIện giờ chưa thể xác định, nhưng cũng phải tám phần là vậy.”
“Nhưng mà…” Tâm tư Đại thái thái đột nhiên thay đổi “Nhưng mà, Dao Nhi nhà ta đang yên đang lành ở trong phủ, sao lại nhiễm phải thứ đáng sợ đó? Còn nữa, là ôn dịch thì sao chỉ một mình nó bị, chúng ta đều có tiếp xúc với nó, tại sao đều không bị gì cả?”
“Cái này…” Cao Viễn vừa muốn giải thích, ngoài cửa đột nhiên có một người tiến vào.
“Cha.” Nhìn thấy Cao Viễn, hai mắt Cao Dật Đình liền tỏa sáng, hắn vội tiến lên, không kịp hành lễ mà vội nói: “Cha, người mau theo con đi xem tình hình của Hà Nhi, nàng…cũng bị trúng độc giống như Dao Nhi.”
"Cái gì?"
Mọi người ở đây đều chấn động.
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có tràn ngập trong không khí, len lỏi vào trái tim của từng người.
--- ------ ------ -----
Trong vườn hoa Cao phủ, các khách mời sau khi ăn chơi thỏa mãn đã lần lượt ra về.
Lý Thanh Ca nhẫn nại chờ Lý Thanh Họa ăn no xong, lại nhìn hắn và Cao Dật Hiên chơi đùa một hồi mới lên tiếng nói là phải về.
Hiển nhiên Lý Thanh Họa còn chưa hết thèm, hắn còn chưa đoán ra kẹo trong tay Hiên ca ca là từ đâu ra, rõ ràng hắn đã tìm kỹ hết rồi mà.
Cao Dật Hiên nhẹ nhàng nựng nịu cái cằm mũm mĩm của Lý Thanh Họa, cười nói: “Được rồi, hôm nay chơi đến đây thôi, nếu sau này Họa Nhi ngoan, nghe lời tỷ tỷ, lần sau Hiên ca ca sẽ dạy đệ biến ra kẹo này, được không?”
Nói xong, hắn xé một mảnh giấy gói kẹo ra, lấy viên kẹo bên trong nhét vào miệng Lý Thanh Họa.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Thanh Họa như nở hoa, hắn vui vẻ kêu lên: “Tỷ, ngọt lắm, ngọt lắm…”
Lý Thanh Ca ngây ngốc.
“Viên này cho tỷ tỷ ăn, được không?” Cao Dật Hiên lại đưa một viên kẹo khác cho Lý Thanh Họa.
Dĩ nhiên là Lý Thanh Họa đồng ý, trượt từ trên ghế xuống, cầm viên kẹo Cao Dật Hiên cho, nghiên ngả đi đến bên cạnh Lý Thanh Ca, tha thiết mong chờ nhìn nàng, cất giọng năn nỉ: “Tỷ tỷ, ăn đi.”
Không muốn ăn đồ của Cao Dật Hiên, thế nhưng, Lý Thanh Ca phát hiện, nàng không từ chối được ánh mắt của Lý Thanh Họa.
Đó là đôi mắt tràn đầy tính trẻ con gian xảo và rất ngây thơ.
Nàng không đành lòng, không muốn phá hủy giây phút đẹp đẽ này.
Lý Thanh Ca há miệng, cười cười nói: “Ngọt, rất ngọt.” Âm thanh tràn ngập vui sướng, chỉ là, không ai chú ý tới khóe mắt long lanh nước nàng vừa buông xuống.
Loại hương vị ngọt này, không phải lần đầu tiên nàng được thưởng thức.
Chỉ là, vị ngọt trong ký ức kia mang theo cay đắng và đau lòng.
Đó là trung thu năm Thiên Nguyên thứ nhất, trước giờ chết của nàng chưa đầy nửa năm, lúc đó nàng vẫn sống trong thế giới của mình, cho rằng chỉ cần mình nhượng bộ, không tính toán tranh giành cái gì, thì có thể cùng với con gái sống một cuộc sống bình yên vô lo.
Nhưng mà, sinh sống, hừ, sinh đã không dễ, sống càng không dễ.
Nàng ẩn nhẫn, nàng nhượng bộ, nàng không tranh với đời, đổi lại chỉ là ám hại không ngừng và nhục nhã.
Một ngày kia sau giờ ngọ, nàng giặt giũ quần áo và mền gối xong thì quay lại ôm con gái.
Con nàng…khi đó, còn chưa biết đi.
Cho dù mỗi ngày nàng đỡ cánh tay nhỏ của nó, dạy nó làm sao bước đi, đi như thế nào, nhưng mà, nó vẫn học rất chậm.
Lá gan của nó thật nhỏ, nhỏ đến không dám bước đi.
Bình thường khi nàng phải làm việc, thì nàng sẽ đặt con bé ngồi ở một cái ghế dưới hành lang, chờ làm xong thì sẽ quay lại ôm nó.
Một ngày kia, nàng làm hết việc xong, muốn đi ôm nó thì con bé đã hưng phấn giơ tay bước về phía nàng, còn ư a nói chuyện với nàng. Gương mặt gầy gò nhỏ bé tràn đầy nụ cười hài lòng.
Cho dù con gái nàng không biết nói chuyện, không biết đi, nhưng mà…nụ cười của nó… không ai có thể so sánh.
Nàng ôm lấy con bé, con bé lại hôn lên mặt nàng một cái, sau đó giơ lên trước mặt nàng một viên kẹo, đôi mắt óng ánh kia thật giống như đã nhặt được bảo bối.
Lúc này nàng mới phát hiện đó là một viên kẹo, đồng thời túi áo của con bé đang căng phồng, mở ra xem, thì ra là một bọc nhỏ toàn kẹo.
Loại kẹo này lúc nàng còn nhỏ cũng đã thấy, xuất xứ từ Quy Tư quốc xa xôi, mùi vị đặc biệt thơm ngọt, ngậm vào miệng, cả người dường như cũng được vị ngọt bao phủ.
Khi đó, vì sức khỏe của nương không tốt, mỗi ngày phải uống thuốc, cha không biết lấy từ đâu được mấy viên kẹo này, dùng để dỗ nương uống thuốc.
Cho nên nàng và đệ đệ cho dù có thèm muốn chết, cha cũng cứng rắn không cho bọn họ nửa viên.
Còn nương, có một lần đến khi uống thuốc xong, lén lút giấu lại nửa viên, sau đó, chờ khi cha đi vắng thì chia cho nàng và đệ đệ ăn. Lúc đó, nàng vì kích động mà cho hết vào miệng, còn chưa kịp thưởng thức thì viên kẹo nhỏ kia đã trôi vào cổ họng, cuối cùng, chỉ còn lại một chút vị ngọt trong miệng, cảm giác cũng không nhiều.
Nhưng có lần đó, ký ức về kẹo lại sâu hơn rất nhiều.
Cho nên, nhìn thấy kẹo trong túi con gái, nàng rất kinh ngạc.
Dù sao, đây là thứ đồ hiếm có, làm sao con gái nàng lại có được? Ai cho? Các nàng là cô nhi quả nữ (mẹ góa con côi), đơn độc ở trong viện này, cái ăn uống đều phải tự lo, cho dù có người đến thì cũng chỉ gây chuyện, chưa từng có ai có lòng tốt cho kẹo cả.
Lúc đó lòng nàng chợt lạnh đi, quá nhiều âm mưu và ám hại khiến nàng không thể không đề phòng, lúc đó nàng quyết định tìm chỗ ném kẹo đi, nàng biết, chỉ cần tìm được mớ kẹo này ở chỗ của nàng, cho dù có mọc thêm mười cái miệng cũng không giải thích được.
Nhưng mà, khi nàng ném kẹo ra ngoài tường viện thì con gái lại dùng bộ mặt oan ức và nghi hoặc nhìn nàng, tuy nó không khóc nhưng lại rơi nước mắt.
Gương mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay đó, một khi chảy nước mắt đều sẽ khiến nàng đau lòng.
Cho nên nàng đã làm ra một quyết định to gan, sau khi thả con gái xuống, nàng mò đến một cái chuồng chó ở góc tường, bò ra ngoài, sau đó lại lấy một viên kẹo trong cái bọc đó.
Một viên, chỉ một viên thôi, để con bé nếm thử cũng được, để nó biết được thế gian này ngoài đắng cay ra thì còn có thơm ngọt tuyệt vời như vậy.
Khắp người nàng là đất, nhưng khoảnh khắc nhét kẹo vào trong miệng con gái, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Vì mùi vị của iên kẹo, gương mặt nhỏ bé của con gái nàng lần đầu tiên hiện ra một màu hồng đáng yêu, con bé cười hì hì, sau đó hơi chu miệng ra, hôn lên môi nàng.
Khi tiếp xúc với đầu lưỡi ngọt ngào của con bé, hốc mắt nàng liền ướt.
Người khác có lẽ không hiểu, nhưng nàng lập tức hiểu được ý của con bé.
Ai nói con gái nàng ngốc?
Một đứa ngốc làm sao biết chia sẻ kẹo của mình cho mẫu thân chứ?
Bởi vì, con gái nàng còn chưa biết tự mình ăn cơm, nàng phải thường xuyên đút cho nó. Có lúc, gặp phải món nào khó nhau, hoặc là vào thời điểm lễ tết, bên kia đưa đến cho nàng một chén thịt, nàng đều sẽ tự mình nhai mềm rồi đút cho con bé ăn.
Cho nên, con bé không biết phải đút kẹo cho nàng, chỉ có thể học theo cách của mẫu thân, dùng miệng ngậm lấy kẹo, sau đó đưa vào miệng nàng.
Một khắc đó, nàng không từ chối mà chỉ tinh tế thưởng thức mùi vị của viên kẹo kia, thật sự rất ngọt.
“Nhìn đi, ta đã nói là tiện nhân này trộm đồ của người khác mà, các người còn không tin.”
Sấm sét giữa trời quang là gì? Đại khái không có gì so với khoảnh khắc đó làm cho nàng lĩnh hội được sâu sắc hơn.
Nàng tin tưởng, cho dù hóa thành tro nàng cũng sẽ không quên âm thanh cay nghiệt sắc bén, tràn ngập xem thường và tà ác của Hồng Hỉ lúc đó.
Con gái nàng bị sợ đến khóc lớn lên, thậm chí con bé còn chưa kịp nuốt viên kẹo xuống đã đã bị Hồng Hỉ tiến lên đoạt lấy con bé, móc viên kẹo từ trong miệng ra, cho những người khác xem.
Trương thị, Dung ma ma cùng một đám ma ma nha hoàn khác cười gằn: “Nhìn đi, đúng là đồ đê tiện, Đại thái thái còn nói là không đến nỗi, hừ, để xem hôm nay ngươi giải thích thế nào? Bắt ngay tại trận rồi, tiểu tiện nhân, theo ta đi gặp Đại thái thái.”
Nếu có người trăm phương ngàn kế bày mưu thì căn bản thì trốn không thoát, trong chớp mắt ôm lấy con gái, nàng không vì gặp phải chuyện này mà lo lắng, chỉ cảm thấy tiếc nuối vì bao kẹo bị ném đi đó.
Nàng biết rõ, mặc dù không có bao kẹo đó, bọn họ nhất định sẽ còn có những cái cớ khác để dằn vặt nhục nhã nàng.
Như vậy, ngại gì mà không giữ lại kẹo để con gái được vui chứ?
“Tiểu thư, thế nào, có phải rất ngọt không? Ha ha, chưa từng thấy chưa từng ăn đúng không? Đây là lão gia chúng ta cố ý sai người mua cho ta đó, người biết không, lão gia bây giờ rất thương ta.” Trên đường đi đến chỗ Đại thái thái, Hồng Hỉ nhỏ giọng nói bên tai nàng một cách đắc ý và càn rỡ: “Thế nào, ngay cả Đại thái thái đối xử với ta cũng phải khách khí ba phần, không bằng, ngươi cầu xin ta đi, chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta, ta liền nói số kẹo này là ta đưa cho ngươi, nếu không, lão thái bà kia sẽ tìm đủ cách để ngươi sống không bằng chết.”
Đúng rồi, Lý Thanh Ca đột nhiên nhớ lại, Hồng Hỉ kia vốn định quyến rũ Cao Dật Đình, nhưng cuối cùng không biết tại sao lại do Đại thái thái làm chủ mà trở thành tiểu thiếp thứ năm của Cao Viễn. Tuy nói cũng là di nương nhưng cũng được xem như một nửa chủ nhân. Hơn nữa khi đó nàng đang có bầu, Cao Viễn tuổi cao có con, cho nên ngay cả Đại thái thái cũng phải khách sáo và chăm sóc nàng thêm mấy phần, lúc này mới làm cho nàng ngông cuồng không coi ai ra gì.
Lần đó, Lý Thanh Ca mặc kệ Hồng Hỉ, kết quả cuối cùng là bị Đại thái thái xử theo gia quy, đánh hai mươi gậy, sau khi khỏe lại thì mỗi đêm phải đi hầu hạ Hồng Hỉ, lấy lý do là, làm sai thì phải được đương sự tha thứ.
“Hiên ca ca…” Đột nhiên, một âm thanh yểu điệu khẽ vang lên, đánh thức Lý Thanh Ca từ trong giấc mộng.
Nàng buông Lý Thanh Họa ra, thấy vẻ mặt hắn vô cùng nghi hoặc nhìn mình, “Làm sao vậy?”
Lý Thanh Họa lắc lắc đầu, lúc nãy tỷ tỷ ôm hắn rất chặt, hắn sắp không thở nổi, nhưng mà, hắn tự cho rằng đó là vì tỷ tỷ quá yêu thương mình nên không có gì.
Bên cạnh, Cao Dật Hiên hơi nghiên đầu, nhìn thiếu nữ đang thướt tha đi tới.
Cô gái kia tuổi tác tương đương Lý Thanh Ca, nhưng vóc dáng cao hơn nàng một chút, thân hình khá nẩy nở, một thân y phục màu hồng nhạt phát họa vóc dáng thướt tha mảnh mai, bên hông cột thắt lưng cùng màu, trên thắt lưng còn treo ngọc bội đẹp đẽ, khi di chuyển ngọc bội đung đưa khá đẹp mắt.
Cô gái có gương mặt trái xoan xinh xắn, da dẻ trong trẻo như tuyết, càng tôn lên đôi mắt to đen bóng như thủy tinh.
Đối mặt với ánh mắt của Cao Dật Hiên, cô gái cong môi một cái, làm như không vui: “Hiên ca ca, chuyện gì vậy, lúc nãy muội muốn tìm huynh những người kia lại không cho muội đến gần.”
Nghe giọng điệu của nàng, Lý Thanh Ca có thể kết luận quan hệ của nàng và Cao Dật Hiên cũng không tệ.
“Nhị thiếu gia, nếu ngươi có việc bận thì ta và Họa Nhi về trước.” Nàng tự giác nói, một bên thì nắm tay Lý Thanh Họa muốn đi.
Cao Dật Hiên cười nhìn Lý Thanh Ca, tâm tư khẽ nhúc nhích, nhưng không nói thêm gì mà chỉ gật đầu một cái, ừ một tiếng xem như trả lời. Sau đó lại nghiên đầu nói với cô gái vừa đi tới: “Yên Nhi vội vã tìm ra là có chuyện gì?”
Một tiếng “Yên Nhi” làm cho cô gái này tươi cười rạng rỡ, sự bực bội vì bị cản trở lúc nãy đã tan thành mây khói.
“Yên Nhi nhớ Hiên ca ca, không được sao?” Cô gái liếc đôi mắt to xinh đẹp, sau đó liền ngồi vào bên cạnh hắn, nhìn một bàn thức ăn ngon còn đó, không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Ôi, Hiên ca ca, huynh xấu quá, các người có thức ăn ngon sao không gọi muội?”
Cao Dật Hiên cười nhưng không đáp, có chút tà tứ nhìn sang Lý Thanh Ca, giờ khắc này nàng đang nắm tay đệ đệ đi ra khỏi bàn, hướng về phía bậc thang.
Bóng dáng nhỏ bé tinh tế kia quá mức yếu ớt, gió nhẹ lướt qua, hắn thật sợ nàng sẽ bị gió thổi bay mất. Thế nhưng, cho dù yếu ớt đến mấy, lưng của nàng vẫn ưỡn lên thẳng tắp, giống như một cây tùng nhỏ quật cường, mưa gió nhiều đến đâu nàng vẫn kiên cường.
Không tự chủ, trong mắt Cao Dật Hiên càng có thêm nhiều ôn nhu.
Lý Thanh Họa đi theo sát bên người tỷ tỷ, được vài bước lại quay đầu lại nhìn, hắn còn chưa chơi đủ với Hiên ca ca, thật không muốn đi.
Đột nhiên, vừa quay đầu lại, nhìn thấy tầm mắt của Cao Dật Hiên, tiểu tử lập tức mặt mày hớn hở, miệng hô: “Tạm biệt Hiên ca ca, lần sau nhất định phải dạy đệ biến ra kẹo đó.” Vừa nói vừa sung sướng phất tay tạm biệt Cao Dật Hiên.
“Được.” Cao Dật Hiên cũng vung tay với hắn.
“Hiên ca ca.” Cô gái bên cạnh thu hết mọi cử động của Cao Dật Hiên vào mắt, đôi mắt đen óng lóe qua vẻ không thích, nhưng nàng chỉ gảy gảy chiếc đũa, vung lên gương mặt tươi cười, làm ra bộ dáng ngây thơ hỏi: “Họ là ai vậy? Sao trước đây chưa từng thấy?”
Cao Dật Hiên không muốn bàn luận về Lý Thanh Ca với người khác, chờ đến khi bóng lưng của hai tỷ đệ khuất khỏi tầm mắt, hắn mới nhàn nhạt nói với cô gái kia: “Nói đi, tìm Hiên ca ca có chuyện gì?”
Cô gái ngẩn ra, lập tức gắt giọng: “Không có chuyện gì thì không thể tìm huynh sao? Muội đã nói là Yên Nhi nhớ huynh.”
Hừ, Cao Dật Hiên nhẹ nhàng cười nhạo, tiện tay rót cho mình một ly rượu, lúc nãy, tỷ đệ Lý Thanh Ca ở đây, hắn nhịn không dám uống, giờ khắc này, hắn ngửa đầu uống một hơi đến hết, sau đó như cười mà không cười nói: “Nhớ ta?”
Ánh mắt hắn lanh lợi lướt qua người cô gái.
Cô gái đỏ mặt lên, đôi mắt lấp lánh e lệ lại có chút ạo dạn, cầm chung rượu lên rót cho Cao Dật Hiên, tiếp tục nói: “Sao hả? Không được sao? Muội nói rồi, muội thích huynh, muốn gả cho huynh, nhớ huynh cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Cao Dật Hiên liếc nhìn ly rượu trong vắt kia, khóe môi cong lên một nụ cười, không biết là thái độ gì.