Từ trong phòng Hạ Chi Hà đi ra, tâm tư của Cao Dật Đình tốt hơn nhiều, Hà Nhi có thể thông cảm hắn công vụ mệt nhọc, hứa với hắn sau này sẽ ngoan ngoãn không khiến hắn lo lắng. Hắn cảm thấy vui mừng, cũng cảm thấy giảm đi rất nhiều áp lực. Hạ Chi Nho, mặc dù là người khiến hắn chán ghét, nhưng dù sao cũng là ca ca của Hạ Chi Hà, nghe nói đối với cô muội muội này cũng không tệ.
Thôi, nếu Hà Nhi nhớ nhà thì tạm thời phái người đưa Hạ Chi Nho tới đây.
Cao Dật Đình trở về phòng, chuyện đầu tiên là sai người đến Hà gia đón người, chuyện thứ hai là tắm rửa thay y phục, cho dù hắn vẫn yêu thương Hạ Chi Hà, nhưng mùi vị kia vẫn khiến người ta không thể chịu được.
Sau khi tắm rửa xong đã là buổi chiều, tối hôm nay hắn phải canh gác, Cao Dật Đình tính chợp mắt một chút sẽ tiến cung.
Nhưng vào lúc này, gã sai vặt chuyên hầu hạ hắn bẩm báo rằng có một nha hoàn của phòng bếp cầu kiến, có việc quan trọng.
Cao Dật Đình để quyển sách trên tay xuống, trong lòng nghi hoặc, chuyện trong hậu viện sao lại tìm hắn? Nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu cho người vào.
Ngoài cửa, trái tim Lý Bích Như đập thình thịch. Lần trước, Cao Dật Đình mặc kệ nàng mà bỏ đi, trong lòng nàng có ám ảnh không nhỏ. Nhưng nàng không thể từ bỏ được, vết bầm trên cánh tay sau mấy ngày đã tím bầm đáng sợ, cảm giác đau đớn kia nói cho nàng biết, chỉ có nam nhân này mới giúp nàng thoát ra khỏi khốn khó trước mắt, mà nàng cũng quyết tâm liều một phen.
“Lý Bích Như.” Gã sai vặt đi ra, trong tay cầm một hà bao tinh xảo, nở nụ cười gian xảo, “Vào đi.”
“Đa tạ Tiểu Thuận ca.” Lý Bích Như nhịn xuống cảm giác chán ghét trong lòng, nở nụ cười cảm kích với hắn. Không phải đường cùng thì nàng làm sao cam lòng đem cái hà bao được chuẩn bị cho Cao Dật Đình giao cho một tên nô tài chứ?
“Này.” Ngay khi Lý Bích Như đi ngang qua người hắn, gã sai vặt kia đột nhiên gọi nàng lại, sau đó thấp giọng nói vào tai nàng, “Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi trước, giường của Đại thiếu gia không phải ai cũng có thể bò lên được đâu. Nếu ngươi…”
“Tiểu Thuận ca yên tâm, bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến ngươi.” Thấy hắn nói khó nghe, Lý Bích Như vội cắt lời.
Tiểu Thuận nở nụ cười xấu xa, hai mắt tà ác nhìn vào bộ ngực cao vút của Lý Bích Như, lập tức cảm thấy toàn thân tê dại, âm thanh cũng mềm mại hơn: “Vậy thì tốt, hừ, nếu Đại thiếu gia không muốn ngươi thì đừng nản chí, Tiểu Thuận ca sẽ muốn ngươi.”
Nói xong lại lập tức động tình, không nhịn được mà sờ soạng cái mông nàng một chút.
Gương mặt Lý Bích Như lập tức đỏ bừng, nàng rất muốn chặt tay tên khốn này, nhưng nàng nghĩ tới, không chừng sau này còn có chuyện nhờ vả hắn, dù sao hắn cũng là người bên cạnh Đại thiếu gia, cho nên không thể nhịn cũng phải nhịn.
“Tiểu Thuận ca nói đùa, ta vào đây.” Lý Bích Như không dám dây dưa với hắn nữa, vội bước đi nhanh hơn, tiến thẳng vào thư phòng của Cao Dật Đình.
Hồi hộp đi tới cạnh cửa, trái tim như muốn vọt lên cuống họng, Lý Bích Như hít sâu một hơi, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ vào cửa.
Trong phòng truyền ra âm thanh trầm trầm của Cao Dật Đình: “Vào đi.”
Lý Bích Như nhẹ nhàng cắn môi, sau đó thì ưỡn thẳng lưng, cố gắng thong dong đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng không được sáng lắm, nhưng bàn của Cao Dật Đình đúng lúc đặt ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu từ phía sau lưng hắn đến, phảng phất tạo thành một vầng hào quang chung quanh người.
Lý Bích Như nhìn có chút ngây dại, đôi mắt tràn ra sắc thái mông lung.
“Ngươi?” Cao Dật Đình nghi hoặc nhíu mày, cảm thấy cô gái trước mắt đã gặp qua ở đâu rồi.
Một tiếng “ngươi” này làm cho Lý Bích Như giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, không dám lỗ mãng như lần trước nữa, nàng vội đi lên rồi quỳ xuống trước mặt Cao Dật Đình: “Nô tì Lý Bích Như ra mắt Đại thiếu gia.”
“Đứng lên nói chuyện.” Trong đầu Cao Dật Đình lóe qua tình cảnh đêm đó Hồng Hỉ mê hoặc hắn, gương mặt vẫn có chút không vui. Nhưng cũng may vóc dáng Lý Bích Như nhỏ nhắn, gương mặt cũng thon gầy xinh xắn, tràn đầy nhu nhược đau khổ, hoàn toàn không giống Hồng Hỉ to gan lẳng lơ, cho nên Cao Dật Đình cũng kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện.
“Vâng.” Cao Dật Đình nghe lời đứng dậy, sau đó cung kính đứng một bên, trầm giọng nói: “Nô tì nghe nói Đại tiểu thư và Biểu tiểu thư bị bệnh lạ, nô tì đến dâng thuốc.”
“Hả?” Cao Dật Đình nghe vậy mà giật mình, dâng thuốc? “Là có ý gì?”
Thấy phản ứng của Cao Dật Đình, Lý Bích Như lập tức biết mình đã thành công một nửa, lập tức ngẩn đầu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Cao Dật Đình thì nàng lại vội cúi mắt xuống, nói tiếp: “Là thế này, tuy nô tì không tận mắt nhìn thấy bệnh chứng của Đại tiểu thư và Biểu tiểu thư, nhưng mà từ lời kể của những người khác, nô tì cảm thấy, chứng bệnh của hai vị tiểu thư rất giống với bệnh ôn dịch đã từng xảy ra ở quê của nô tì. Nô tì bất tài không hiểu y dược, nhưng trong nhà có phương thuốc bí truyền, từng chữa được không ít người, cho nên nô tì to gan muốn đem phương thuốc hiến cho Đại thiếu gia, nếu có thể chữa được bệnh cho hai vị tiểu thư thì cũng là phúc của nô tì.”
Cao Dật Đình nhìn kỹ nàng, đối với lời nói của nàng thì vừa vui mừng vừa nghi hoặc. Dù sao, Cao Viễn là đệ nhất Thái y của Tây Lăng quốc, ngay cả ông cũng bó tay chịu trói thì hắn rất khó tin một nô tì nhỏ bé có thể có cách.
Nếu như chỉ vì muốn lấy lòng tiếp cận mình?
Nhưng mà cũng không ngại thử một lần, nếu thật sự có mục đích khác, tới khi đó xử trí cũng không muộn.
“Được, ngươi cứ viết ra đi.” Cao Dật Đình đứng dậy, nhường lại chỗ ngồi.
Trong lòng Lý Bích Như mừng như điên, nàng kích động đi đến nơi Cao Dật Đình vừa ngồi, dĩ nhiên không dám ngồi xuống ghế của hắn, chỉ đứng bên bàn, tay cầm bút lên, hơi vén tay áo, nghiêm túc viết ra đơn thuốc.
Cao Dật Đình ở một bên nhìn, thấy tư thế cầm bút của nàng tuy không đúng, nhưng chữ viết cũng xinh đẹp ngay ngắn, tựa hồ cũng đi học được một thời gian.
Không kềm được mà nhìn chăm chú Lý Bích Như thêm nữa, mà một cái nhìn này khiến Cao Dật Đình phát hiện ở cổ tay trắng muốt của nàng hiện lên vết sưng tím bầm, thấy mà giật mình. Hắn không khỏi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Lý Bích Như yên tĩnh viết, nàng viết thật chậm, tựa hồ mỗi một lần hạ bút đều phải cân nhắc tỉ mỉ. Bên cạnh, nàng từ lâu đã cảm nhận được ánh mắt của Cao Dật Đình, từng cảm giác mừng rỡ len lỏi trong người nàng, từ từ dồn về tim. Nàng biết, lần này mình đã thành công, cho dù phương thuốc này không thể chữa khỏi cho hai vị tiểu thư, thì Lý Bích Như nàng cũng thành công tiến vào tầm mắt Cao Dật Đình.
Huống hồ, phương thuốc kia là được thần y truyền lại, năm đó quả thật đã giúp quê của nàng thoát khỏi họa ôn dịch, cũng may phụ thân nàng là lang trung ở địa phương, được vị thần y kia truyền thụ lại phương thuốc để cứu mạng mọi người. Trùng hợp là phụ thân đã giữ phương thuốc này lại, còn truyền cho nàng.
Vốn tưởng rằng không cần dùng tới, nhưng mấy hôm trước, nàng nghe nhắc tới bệnh lạ của Cao Vân Dao và Hạ Chi Hà, đột nhiên lại động tâm tư.
Nếu thật cứu được hai vị tiểu thư thì sau này địa vị của nàng ở Cao gia cũng không cần phải nói.
Không lẽ là trời cao thương nàng, cố ý cho nàng cơ hội này?
Nàng thật kích động, cuối cùng đã thoát được cuộc sống đê tiện kia, thoát được những kẻ bắt nạt nàng sao?
Một bút cuối cùng mang dáng vẻ tiêu sái, khóe miệng Lý Bích Như cong lên vẻ tự tin, sau đó đưa phương thuốc cho Cao Dật Đình: “Đại thiếu gia, mời ngài xem qua.”
Cao Dật Đình tuy không học y nhưng là con của thầy thuốc, đối với các phương thuốc phổ thông cũng hiểu được. Hắn liếc nhìn qua liền biết Lý Bích Như không lừa mình, đây quả thật là phương thuốc, chỉ là, có tác dụng với căn bệnh kia hay không thì phải để Cao Viễn xem một chút mới biết được.
Lý Bích Như đứng bên cạnh, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Cao Dật Đình, trái tim như nai con nhảy loạn, nàng đang chờ hắn trả lời.
“Hừm, ngươi về trước đi.” Cao Dật Đình thu lại phương thuốc, định cầm cho Cao Viễn xem.
“Đại thiếu gia?” Cứ vậy là đuổi nàng đi sao? Không còn lời gì khác sao? Lý Bích Như có chút thất vọng.
Cao Dật Đình nhìn nàng một cái, lại nói: “Ngươi về trước, nếu phương thuốc này hữu hiệu, dĩ nhiên ta sẽ ban thưởng.”
Trong lòng Lý Bích Như vui vẻ, nhưng lại nói: “Không không, đây là chuyện nô tì phải làm, chỉ mong có thể chữa khỏi cho hai vị tiểu thư.”
“Ừm.” Cao Dật Đình gật đầu cũng không nói gì thêm. Tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm với nữ nhân, nhưng đối với ánh mắt của Lý Bích Như, hắn vẫn nhìn rất rõ ràng.
Nhưng mà, lần này hắn cũng không đến nỗi tức giận, ngược lại hắn còn có cảm giác kiêu ngạo vì được nữ nhân sùng bái.
“Vậy nô tì lui xuống trước.” Lý Bích Như có chút không nỡ mà nhìn hắn một cái, xoay người đi ra ngoài, trong nháy mắt đó đột nhiên chân khuỵu xuống, cả người ngã về phía sau, Cao Dật Đình nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng.
“Xin lỗi, Đại thiếu gia, nô tì…” mùi hương nam tính lập tức bao vây nàng, gương mặt Lý Bích Như đỏ hồng một mảng. Nàng hoảng sợ như một con nai con, vội muốn thoát khỏi Cao Dật Đình, nhưng trong lúc vùng vẫy lại vô tình chạm phải cánh tay bị thương, nhất thời đau đến không kềm được mà kêu rên một tiếng, gương mặt đang đỏ ửng lại trắng bệch lên, trán còn chảy mồ hôi lạnh.
“Sao vậy?” Cao Dật Đình liếc nhìn nàng một cái, lập tức nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy cái gì, không chờ nàng trả lời liền vén tay áo của nàng lên, nhìn thấy trên cánh tay trắng như ngọc hiện lên rõ ràng mấy vết thương tím bầm, nhất thời cả người phát lạnh: “Chuyện này là sao?”
“Không, không có gì.” Lý Bích Như làm như bị dọa sợ, vội kéo tay áo lại sau đó lui về phía sau, bộ dáng lo lắng sợ hãi khiến người ta thương tiếc.
“Đại thiếu gia, nếu không còn gì khác thì nô tì xin cáo lui.”
Sau đó, không chờ Cao Dật Đình lên tiếng thì nàng đã chạy ra cửa, vẻ mặt hoảng hốt.
Chỉ là vừa ra đến cửa, vẻ hoảng loạn trong mắt biến mất, đôi mắt to tròn nhu nhược lập tức lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
Có một loại thủ đoạn gọi là cố tình thả để bắt.
Nàng tin rằng, trải qua chuyện này, Đại thiếu gia sẽ không quên được nàng.
Tiếp sau đó, trong mắt Lý Bích Như xẹt qua một tia sáng lạnh lùng hung ác, trong thời gian chờ tin vui, nàng phải bắt tên già dữ tợn luôn ăn hiếp nàng phải chịu trừng phạt.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Sau khi Lý Bích Như đi, Cao Dật Đình liền cầm phương thuốc đi đến Đông viện, chỉ là Cao Viễn có việc không ở trong phủ. Bất đắc dĩ, hắn lại chỉ có thể tìm Đại thái thái, để lại phương thuốc cho bà, dặn buổi tối chờ phụ thân về phải để cho ông xem. Nếu có thể được thì sai người bốc thuốc, dù sao hai người Cao Vân Dao và Hạ Chi Hà cũng không thể chờ lâu.
Thứ bệnh này nhìn thật đáng sợ, cộng vào việc hôm tiệc sinh nhật các vị hoàng tử đã thấy tận mắt, lỡ chuyện này truyền ra bên ngoài thì thật không hay.
Từ xưa tới nay, bất kể là ai chỉ cần nghe thấy hai chữ ôn dịch đã sợ hãi vô cùng.
Lỡ như bị kẻ có mưu đồ lợi dụng truyền tới tai Hoàng thượng, cho dù không phải sự thật, nhưng vì lý do an toàn, chỉ sợ hai người kia, thậm chí toàn bộ Cao phủ phải chịu xui xẻo theo.
Đại thái thái làm như có được tiên đan, lập tức ôm đơn thuốc vào người như bảo bối, bảo Cao Dật Đình cứ vào cung làm việc, chuyện ở nhà có bà lo liệu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi Cao Dật Đình đi, Lý Thanh Ca cũng tìm tới Đại thái thái, đơn giản đem chuyện của Hồng Hỉ nói qua một lần.
Đại thái thái hoảng sợ, lại là Cao Dật Đình nói ra tung tích của tiện tì kia sao? Như vậy việc này có liên quan tới con trai bà à?
Cho nên bà hứa với Lý Thanh Ca sẽ phái người đi tìm, lại lén lút phái người đi tìm hiểu sự tình, không khỏi vừa sợ vừa hận. Dưới mi mắt bà mà vẫn có tiện nhân không biết xấu hổ, dám có ý đồ với con trai của bà? Đúng là bắt ả bị ngàn người chà đạp vẫn là tốt lắm rồi.
Nếu vì chuyện này mà làm hỏng danh dự của Cao Dật Đình, Đại thái thái cảm thấy cho dù Hồng Hỉ chết một trăm lần cũng không hết tội.
Lý Thanh Ca chú ý tới khóe mắt tàn khốc của Đại thái thái, cũng không nói gì, chỉ nói hai chữ “đa tạ” liền rời đi.
Dĩ nhiên, vì biểu hiện cảm kích Đại thái thái, Lý Thanh Ca còn tự mình xuống bếp, nấu một ít canh gà đưa cho Cao Vân Dao.
Tuy rằng không cần nàng hầu hạ nữa, nhưng phần tâm ý này vẫn không thể thiếu được.
--- ------ ------ ------ ------ --------
“Ngươi là đứa lẳng lơ không biết xấu hổ, ngươi nói đi, có phải là muốn quyến rũ Đại thiếu gia không?”
“Không, ta không có, ta không có, huhu…”
“Còn dám nói không có? Thu Mai tận mắt nhìn thấy ngươi đi vào thư phòng của Đại thiếu gia, nửa ngày mới đi ra, còn dám nói không có?”
“Là Đại thiếu gia tìm nô tì có việc.”
“Đại thiếu gia tự nhiên tìm một tiện tì như ngươi làm gì, có chuyện gì chứ?”
“Hừ, đừng nghe tiện nhân này chối tội nữa, ăn mặc thì như yêu tinh, không dụ dỗ người khác thì để làm gì?”
Mới vừa vào nội viện nhà bếp Lý Thanh Ca liền nghe thấy âm thanh ồn ào, tựa hồ là một đám đang trách mắng một người, sau đó nghe thấy âm thanh oan ức nức nở của một nữ tử.
Là nàng ta? Tâm tư Lý Thanh Ca hơi động, miệng cười gằn, Lý Bích Như, mấy hôm nay bận rộn nên nàng đã quên mất chuyện này.
“Ôi, Lý cô nương, sao ngài lại đến đây?” Đột nhiên Thu Mai tinh mắt nhìn thấy Lý Thanh Ca đứng trước cửa, vội hô lên một tiếng. Tuy rằng Lý Thanh Ca sống nhờ ở Cao phủ, nhưng chi phí ăn mặc đều không kém các tiểu thư, đặc biệt còn được Lão thái thái chiếu cố, cho nên những nô tài như các nàng ban đầu có chút xem thường, cảm thấy Lý Thanh Ca chỉ là một con nhóc đến từ nông thôn không hiểu chuyện đời, nhưng mấy lần Đại tiểu thư đều thua dưới tay Lý Thanh Ca, không khỏi khiến cho đám nha hoàn này sinh ra lòng kiêng kỵ.
Hơn nữa Lý Thanh Ca làm người hào phóng, thường ban thưởng cho các nàng, làm cho đám hạ nhân trong phòng bếp này được an ủi rất nhiều, thái độ đối với Lý Thanh Ca cũng thay đổi rất lớn.
Trước đây, các nàng thường so sánh Hạ Chi Hà và Lý Thanh Ca, đều cảm thấy Hạ Chi Hà là người xinh đẹp lương thiện giống như tiên nữ. Nhưng dần dần mọi người phát hiện, tiểu cô nương đến từ một nơi nhỏ bé như Linh Châu này lại thân thiết hiền lành hơn nhiều.
Hạ Chi Hà dù đẹp và tốt đến mấy cũng là người ở trên cao, các hạ nhân như mình chỉ có thể ngước nhìn. Cho dù ai cũng khen Biểu tiểu thư là người hiền lành, đối đãi công bằng, mỗi lần đến Cao phủ thì từ chủ nhân đến hạ nhân đều có quà.
Hừ, nói tới, bọn bà tử và nha hoàn trong phòng bếp đều không nhịn được mà phun phì một cái, quà? Hạ nhân cũng có quà? Vậy cũng phải xem là hạ nhân nào? Loại người mỗi ngày cắm mặt vào bếp lửa như các nàng sao có hy vọng đó chứ?
Những người được hia phần đều là những hạ nhân có máu mặt, ví dụ như Thúy Xảo bên người Lão thái thái, Kim Yến bên cạnh Đại thái thái, đám người Kim Liên Liễu Lục bên cạnh Đại tiểu thư. Những người đó luôn đi theo chủ nhân, thậm chí còn có mặt mũi hơn cả các tiểu thư thứ xuất, làm sao Hạ Chi Hà lại quên bọn họ được?
Ngược lại, đối với những hạ nhân làm việc vặt, thì ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt.
Mấy hôm nay, nghe nói Biểu tiểu thư đó cũng bị bệnh giống Đại tiểu thư, đúng là khiến cho phòng bếp mệt đến gần chết. Cả ngày phải thay nhau nấu cơm nấu canh đủ loại, đó vẫn còn là phụ, chỗ chết người nhất chính là sau khi làm xong rồi, vị Biểu tiểu thư kia không vui đánh đổ hết là phải làm lại. Lãng phí công sức không nói, còn lãng phí bao nhiêu là đồ tốt nữa.
Nói tới cái này, trong lòng mọi người lại không kềm được mà ca tụng Lý Thanh Ca, nói về lễ nghĩa thì không ai bằng được nàng.
Bình thường chuyện ăn uống của Lý Thanh Ca cũng giống như ba vị tiểu thư, chưa từng thấy nàng đòi hỏi thêm cái gì. Nếu tình cờ muốn thêm thức ăn, nàng đều cho thêm bạc để họ làm.
Nếu phòng bếp không làm được, liền do chính nha hoàn Túy Nhi của nàng ra tay, chưa bao giờ bắt phòng bếp thêm việc.
Cho nên, nói về lễ nghĩa, trong lòng mọi người đều tự có suy xét.
“À, muốn mượn nhà bếp dùng một chút.” Lý Thanh Ca thướt tha đi tới, mỉm cười nói.
Thu Mai kinh ngạc: “Sao? Lý cô nương muốn đích thân xuống bếp? Như vậy sao được, phòng bếp dơ lắm.”
Mọi người vội hùa theo, người ở đây đều nhận được ân huệ của Lý Thanh Ca, bình thường nếu nàng muốn thêm thức ăn cho đệ đệ đều tự mình đưa thêm bạc đến, mà phần tiền thừa nàng không bao giờ thu hồi, toàn dùng để khen thưởng. Cho nên, những người này hễ nghe được Lý cô nương muốn làm gì thì đều xông xáo đi đầu.
Lý Thanh Ca cười: “Không sao đâu, chẳng qua ta muốn nấu chút canh gà. Các ngươi cũng biết Đại tỷ tỷ đang bệnh, ăn gì cũng không ngon miệng, cứ thế mãi làm sao chịu được. Vì vậy ta muốn nấu chút canh gà đưa tới, dù sao cũng là tấm lòng.”
“Lý cô nương đúng là thiện tâm, Đại tiểu thư đối xử với người như vậy…” Một bà tử nhóm lửa không động não mà buột miệng như vậy, Thu Mai lập tức trừng mắt nhìn sang, Đại tiểu thư mà dám phê bình sao? Coi chừng Đại tiểu thư khỏe rồi sẽ dùng roi đánh bà.
Bà tử kia sợ hãi đến sững sờ, vội ngậm chặt miệng.
Một bà tử chủ sự đứng cạnh Thu Mai là Hạ bà tử vội nói: “Lòng thành của Lý cô nương dĩ nhiên là tốt, nhưng phòng bếp này chật chội, người như Lý cô nương sao có thể xuống đây được? Thôi, nếu cô nương tin chúng nô tì thì để chúng nô tì nấu canh gà, chờ nấu xong sẽ đưa đến Hà Hương viện. Đến lúc đó Lý cô nương tự mình mang sang cho Đại tiểu thư cũng như nhau thôi.”
“Nhưng mà…” Lý Thanh Ca do dự.
“Lý cô nương cứ yên tâm, các nô tì mỗi ngày đều làm ở nhà bếp, nấu canh gà chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nếu Lý cô nương không an tâm cũng có thể ở đây nhìn các nô tì làm, nếu cảm thấy có chỗ nào không thích hợp thì có thể nói ra.”
Lý Thanh Ca nghe vậy tất nhiên là cảm kích: “Thu Mai tỷ tỷ nói quá rồi, chút khả năng nấu bếp của Thanh Ca sao dám múa rìu qua mắt thợ. Chỉ là sợ mọi người đang bận bịu, lại thêm phiền phức cho mọi người, nên mới định tự mình làm.”
“Sao lại thêm phiền phức chứ? Lý cô nương quá khách sáo rồi.” Thu Mai lập tức lanh lẹ nói.
“Nếu như thế thì làm phiền Thu Mai tỷ tỷ.” Lý Thanh Ca nói xong liền móc ra năm lượng bạc nhét vào trong tay Thu Mai, Thu Mai làm sao dám nhận: “Lý cô nương làm khó nô tì rồi, chỉ là nấu chút canh gà, không phải chuyện gì to tát cả, nếu còn nhận bạc thì chúng nô tì thật ngại quá.”
“Một chút lòng thành, để Thu Mai tỷ tỷ và những người khác ăn uống chơi.” Lý Thanh Ca không nhận lại, chỉ nói: “Nếu Thu Mai tỷ tỷ không nhận thì canh gà này ta sẽ tự mình nấu.”
Thu Mai thấy thế vui cười ôm bạc vào lòng: “Lại để cho cô nương tốn kém rồi, nô tì đi làm ngay.” Sau đó lại dặn dò tiểu nha đầu rửa rau: “Lấy một cái ghế cho Lý cô nương, dâng trà tốt.”
“Dạ.” Các tiểu nha đầu vội đi làm.
Người thì đưa một cái ghế đến, người thì châm trà, Thu Mai còn lấy một ít bánh ngọt mà ngày thường mình vụng trộm giữ lại xếp ra hai cái dĩa nhỏ, bưng đến cho Lý Thanh Ca.
Lý Thanh Ca cảm ơn từng người, sau đó mỉm cười uống trà, nhìn mọi người bận rộn, dưới bóng cây, đôi mắt trong trẻo lập lòe ánh sáng.
Có tiền sai khiến được quỷ, lời này quả không sai, chẳng qua nàng chỉ cho chút ân huệ nhỏ những người này đã xem nàng như Bồ tát mà cung phụng rồi.
Nhớ tới kiếp trước, một ngày ba bữa của nàng cũng khó khăn, chỉ toàn cơm thừa canh cặn, làm gì được đối đãi ân cần như vậy?
Nhưng bây giờ nghĩ đến, những hạ nhân này ở kiếp trước đúng là có giẫm thấp trèo cao, bắt nạt nàng tuổi nhỏ nhu nhược, nhưng chính bản thân nàng không phải cũng có sai lầm hay sao?
Chất phát thanh cao, chỉ biết nhẫn nhịn, không biết cách làm người, không biết cách ứng xử, cho nên người ta không thích nàng, bắt nạt nàng cũng là đương nhiên.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lý Thanh Ca lại toát ra một nụ cười gằn, đây có lẽ chính là nhân tính.
Đột nhiên, một tia lãnh lẽo rơi vào trên người nàng, Lý Thanh Ca nghiên đầu qua chỗ khác liền nhìn thấy Lý Bích Như trong góc phòng, tay cầm búa đang hung tợn nhìn mình, nàng giật mình híp hai mắt lại, tự nhiên mà lộ ra cái nhìn lạnh lẽo.
Lý Bích Như cũng cả kinh, nàng không nghĩ tới Lý Thanh Ca đột nhiên quay đầu lại, càng không nghĩ ánh mắt dữ tợn của mình sẽ bị Lý Thanh Ca phát hiện, vội cúi đầu, nhặt từng khối gỗ dưới đất lên mà chẻ.
Động tác của nàng vụng về, lòng bàn tay đã chai đến nổi bong bóng, hơn nữa trên tay có vết thương bị đánh, mỗi một động tác đều làm vết thương đau nhói.
Thế nhưng nàng không dừng lại mà còn dùng sức nhiều hơn, hướng lưỡi búa về phía ảnh gỗ, từng nhát một bổ xuống.
Nàng hận, thật sự hận.
Lúc nãy tình cảnh Lý Thanh Ca được mọi người nâng niu nịnh bợ, kích thích trái tim nàng sâu sắc.
Tại sao?
Tại sao Lý Bích Như nàng luôn bị người ta chà đạp, mà Lý Thanh Ca kia lại được mọi người cúng bái như vậy?
Một ngày kia nàng bị nhục nhã ở bến tàu, nàng hận Lý Thanh Ca đến chết. Không ngờ, hao tổn tâm trí vào được Cao phủ lại gặp phải nàng ta. Càng làm cho nàng hận đến suýt nôn ra máu chính là, Lý Thanh Ca lại là hôn thê của Cao Dật Đình.
Là hôn thê đó, vừa nghĩ tới Lý Thanh Ca không có gì hết liền có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Cao Dật Đình, cùng hắn sánh vai đi qua năm tháng, nàng liền không nhịn được mà phát điên.
Nàng không phục không cam lòng, dựa vào đâu mà Lý Thanh Ca lại tốt số như vậy?
Cùng là họ Lý, mà Lý Bích Như nàng mặc dù đã vào được Cao phủ, cũng chỉ có thể ở một nơi bẩn thỉu như nhà bếp, làm những chuyện chẻ củi nấu nước.
Nhìn đôi bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn của mình đã có vết nứt nẻ, trong mắt Lý Bích Như chợt ngân ngấn lệ, đồng thời, cũng có quyết tâm to lớn.
Không, Lý Bích Như nàng xinh đẹp như vậy, sao lại bị chôn vùi ở nơi này?
Sẽ không, hiện giờ nàng đã thành công gây nên sự chú ý của Đại thiếu gia, còn về sau này, dĩ nhiên là sẽ nước chảy thành sông, chỉ cần nàng nhẫn nại mà thôi.
Nghĩ xong, Lý Bích Như lại len lén nhìn về phía Lý Thanh Ca, chỉ nàng đang nhàn nhã ăn điểm tâm, bất giác hừ mũi cười gằn một cái.
Sớm muộn, thứ thuộc về Lý Thanh Ca kia, nàng cũng sẽ đoạt được toàn bộ.
Nam nhân của nàng ta, thân phận của nàng ta, danh dự của nàng ta, tất cả.
Đến lúc đó nàng sẽ đạp Lý Thanh Ca dưới chân, đạp lên toàn bộ tự tôn và thanh cao của nàng ta, làm cho nàng ta biết ai mới là tiện chủng trời sinh.
“Tiện tì, không siêng năng làm việc mà ngây người ra đó làm gì? Giữa ban ngày mà nghĩ tới nam nhân sao? Đúng là hạ tiện.” Đột nhiên bả vai bị người mạnh mẽ đẩy một cái, Lý Bích Như hoàn hồn liền thấy Thu Cúc cao to thô lỗ đứng bên cạnh mình, chỉ vào mặt nàng mà mắng: “Cả nửa ngày mới chẻ được một khúc gỗ, xem ra là ngươi không muốn ăn tối rồi.”
Nói xong lại mạnh mẽ đá vào khúc gỗ mà Lý Bích Như vừa chẻ xong, sau đó lập tức quay đi.
Lý Bích Như cắn răng, trong mắt lóe qua ánh sáng thâm độc, hừ, đánh đi chửi đi, sớm muộn cũng có ngày ta thu thập đám tiện nhân các ngươi.
Hừ lạnh một tiếng, Lý Bích Như lại mạnh mẽ chẻ xuống một khúc gỗ, cứ như đó là kẻ thù của nàng, một nhát lại một nhát, hận không thể chém nó thành bùn nhão.
Lý Thanh Ca tình cờ quay đầu lại, nhìn thấy tình cảnh hung ác đó cũng không khỏi giật mình.
Xinh đẹp nhu nhược, đơn bác đáng thương, kiếp trước, không chỉ che mờ mắt nàng, còn thành công hấp dẫn Cao Dật Đình, có được sự thương tiếc và yêu chìu của hắn.
Nhưng mà nhìn thấy cảnh này, lại liên tưởng đến sự tàn nhẫn trong đêm tuyết kia, Lý Thanh Ca liền thấy không có gì lạ.
Một người có bản tính như vậy, cho dù có lòng che giấu cũng không giấu nổi.
Chỉ là, kiếp trước Lý Bích Như khổ sở cầu xin bên đường, chính nàng cũng liều lĩnh cứu giúp nàng ta, cho nàng ta ở bên cạnh mình. Cho nên, Lý Bích Như chưa bao giờ phải chịu khổ cực, ngày thường đều ở chung với nàng như một chủ nhân, làm sao mà phải chẻ củi chứ.
Sau đó, khi nàng lâm vào tình trạng xấu, còn nàng ta thì trở thành nữ nhân của Cao Dật Đình, càng không cần chịu khổ.
Nhưng mà kiếp này, xem ra hoàn cảnh của Lý Bích Như không tốt, cũng khó trách nàng ta lại lộ ra bộ mặt hung ác này.
Lý Thanh Ca cười gằn, nếu để cho Cao Dật Đình nhìn thấy bộ dáng này của nàng ta, không biết sẽ có cảm giác thế nào.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Sắc trời dần tối, trong không gian cũng phảng phất mùi canh gà khiến người ta thèm thuồng.
“Lý cô nương, canh gà xong rồi, để nô tì đưa đến Dao Trúc Hiên cho ngài được không?” Thu Mai tự mình bưng một hộp thức ăn đến hỏi.
Lý Thanh Ca đứng dậy, tiếp nhận hộp cơm trong tay nàng, nói: “Không cần, tự ta mang đi.”
“Tiểu tiện nhân, ngươi đúng là chán sống, như vậy gọi là chẻ củi sao?” Phía sau truyền đến âm thanh tức giận mắng chửi của một ma ma, bà cầm một khối gỗ dưới đất lên mạnh mẽ đập vào người Lý Bích Như: “Ngươi chẻ như vậy để làm gì? Cố ý đối nghịch tới ta đúng không?”
“Sao vậy?” Lý Thanh Ca giả vờ không biết mà hỏi.
Sắc mặt Thu Mai lạnh lùng, nhìn Lý Bích Như một cái, khinh bỉ nói: “Tiện nhân kia từ khi đến chỗ này thì luôn lười biếng, bảo ả nhóm lửa thì suýt nữa đốt cả nhà, bảo ả bê mâm thì làm bể hết chén dĩa, còn bắt chúng nô tì tự móc tiền ra đền bù. Bảo ả chẻ củi, cô nương nhìn đi, cả nửa ngày chỉ chẻ được hai khúc củi, còn chẻ nát bét thế này…”
Lý Thanh Ca theo lời mà nhìn về phía Lý Bích Như, liền thấy nàng run rẩy dựa vào tường, yên lặng mà rơi lệ.
Hạ ma ma đứng cạnh thấy thế càng tức giận không kềm được, nhưng ngại có Lý Thanh Ca nên không dám phát tiết, chỉ tức tối nói: “Ở trước mặt Lý cô nương lão nô cũng không dám nói bậy, chỉ là tiện tì này đúng là không ra gì, lúc nãy ả còn nói ả do Đại thiếu gia đưa đến, là người của Đại thiếu gia, tưởng là vậy thì sẽ được xem trọng hay sao? Nhưng mà ả đến đây đã lâu cũng không được Đại thiếu gia liếc mắt nhìn một cái, thậm chí hỏi một câu cũng không. Có thể thấy tiện tì này không thành thật, thích nói dối. Như vậy cũng thôi, ngày thường làm việc còn lười biếng, ăn mặc thì y như yêu tinh.”
Nói xong, Hạ ma ma lại đẩ Lý Bích Như một cái, mắng: “Ngươi nhìn đi, ta làm gì ngươi hả, ngươi khóc lóc cái gì? Cho ngươi biết ở đây không có nam nhân, không ai thấy ngươi khóc mà thương tiếc đâu.”
“Bỏ đi, có lẽ là chưa làm nên không quen, các người cũng thông cảm một chút.” Lý Thanh Ca cười khuyên nhủ.
Thu Mai nhất thời lắc đầu, chần chừ một chút, sau đó lại hạ thấp giọng ra vẻ bí mật: “Lý cô nương, do người có tâm Bồ tát thôi, nô tì khuyên người một câu thật lòng, tiện nhân kia đừng để vẻ ngoài của ả đánh lừa, cả ngày ăn mặc như Tây Thi, thủ đoạn hồ mị không ít đâu. Lúc chiều nay nô tì còn tận mắt thấy ả đến quyến rũ gã sai vặt Tiểu Thuận của Đại thiếu gia, hai người lén lút đi vào trong viện của Đại thiếu gia, sau đó ả còn một mình vào thư phòng của Đại thiếu gia, cả nửa ngày mới đi ra, lúc đi ra bộ dáng cực kỳ lẳng lơ.”
Thu Mai tỏ vẻ xem thường, nhưng trong đó còn kèm theo vẻ ước ao ghen tị.
Ánh mắt Lý Thanh Ca lại lóe lên, Lý Bích Như đi tìm Cao Dật Đình? Xem ra kiếp trước kiếp này tuy có khác biệt, nhưng duyên phận của hai người này vẫn không dứt được.
Thấy Lý Thanh Ca không nói, Thu Mai cho rằng nàng nổi giận, lại nói: “Lý cô nương yên tâm, tiện nhân này bỉ ổi như vậy nô tì sẽ giúp Lý cô nương giáo huấn ả đàng hoàng, để ả biết đạo lý làm người.”
Nàng đây là muốn viện cớ vì mình mà trừng phạt Lý Bích Như, Lý Thanh Ca cười gằn, chỉ nói: “Đừng, Thu Mai tỷ tỷ, lỡ có ngày nào nàng ta thật sự trở thành người của Đại thiếu gia thì sao, đến lúc đó tỷ sẽ khó xử lắm.”
“Ả sao?” Thu Mai liếc nhìn Lý Bích Như đầy xem thường, gắt một cái, “Hừ, thịt chó làm sao lên được bàn tiệc lớn, dáng vẻ hạ tiện của ả làm sao được Đại thiếu gia coi trọng?” Thật ra, Thu Mai không chắc chắn chuyện Cao Dật Đình có coi trọng Lý Bích Như hay không, nhưng nàng chắc chắn có Hạ Chi Hà ở đây, Lý Bích Như sẽ không được tốt lành. Nhưng trước mặt Lý Thanh Ca nàng không dám nói thẳng ra như vậy.
“Vậy cũng chưa chắc đâu.” Lý Thanh Ca giống như vô tâm nói một câu: “Các người cẩn thận một chút, không có gì thì cứ kệ nàng ta đi, nếu thật có ngày nàng ta thành người của Đại thiếu gia thì các người sẽ khó khăn đó, chi bằng bây giờ tốt với nàng ta một chút.”
“Ha ha, nô tì nói đùa thôi, làm sao dám làm gì nàng ta chứ.” Thu Mai vội nói, nhưng trong lòng lại căm hận Lý Bích Như. Hừ, chỉ một tiện nhân thôi, bị Vương ma ma dùng qua, lại bị Tiểu Thuận sờ qua, còn có gì đáng sợ.”
“Ừm.” Lý Thanh Ca cũng không nói gì nữa, dù sao ngọn lửa này nàng khơi cũng đủ rồi, ít nhất sắp tới Lý Bích Như sẽ phải sống những ngày không được dễ chịu gì.
Thu Mai tự mình đưa Lý Thanh Ca ra khỏi viện, sau đó nhanh chóng quay về, thấy Lý Bích Như vẫn đang đứng sững sờ ở góc tường, không khỏi cười lạnh, cầm lấy thanh gỗ dưới đất mạnh mẽ đánh vào đùi Lý Bích Như.
--- ------ ------ ------ ------ --------
Màn đêm buông xuống, toàn bộ Cao phủ được hoàng hôn bao trùm.
Bên trong Dao Trúc Hiên, bọn nha hoàn từng người lộ ra vẻ mặt sầu khổ, Lý Thanh Ca không tới chăm sóc, một đêm dài này thật là khó trải qua.
Giờ khắc này, Cao Vân Dao đang ở trong phòng mắng chửi không ngừng, các nha hoàn đứng ở cửa, không ai dám đi vào.
“Tiện nhân Lý Thanh Ca kia đâu? Sao ả còn chưa tới? Bổn tiểu thư còn muốn ả hầu hạ đây, người đâu, mau gọi tiện nhân kia tới.”
Trong phòng, Cao Vân Dao nói với không khí như vậy, thật ra nàng biết Lý Thanh Ca sẽ không quay lại nên mới dám ăn nói như thế.
Sỉ nhục đêm đó nàng không thể quên được, nhưng nếu Lý Thanh Ca đến thì nàng lại sợ, còn Lý Thanh Ca không đến thì nàng lại không cam lòng, nàng còn chưa hành hạ được tiện nhân đó mà.
Cho nên nàng cứ chửi mắng như vậy, tựa hồ chỉ có vậy mới giảm bớt được lửa hận trong lòng.
“Có phải tiểu thư bị ngốc rồi không? Mới vừa nói là tối nay Lý cô nương sẽ không tới, sao lại cứ kêu như vậy?” Liễu Lục không chịu được âm thanh chói tai kia, oán thán một câu.
“Còn không phải sao.” Kim Liên cũng chau mày.
Các nha hoàn khác cũng tụ tập lại một chỗ, ngươi một câu ta một câu, vừa oán giận vừa than thở, sau đó thì thở dài, cuối cùng là thương lượng xem có nên rút thăm quyết định đêm nay là ai vào trong hầu hạ.
“Lý cô nương?” Liễu Lục đang chuẩn bị đi viết thăm, ngẩn đầu lên lại nhìn thấy Lý Thanh Ca mang theo một hộp thức ăn, chậm rãi đi tới từ trong ánh hoàng hôn, tâm trạng lập tức vui vẻ.
“Ah, Lý cô nương đến rồi?” Kim Liên cũng vội tiến lên nghênh đón.
“Lý cô nương, Đại thái thái đã nói không cho ngài đến hầu hạ.” Liễu Lục vẫn có chút e dè.
Lý Thanh Ca tươi cười đi đến gần: “Ta chỉ nấu chút canh gà cho Đại tỷ tỷ thôi.”
“Ồ.” Mọi người lại có chút thất vọng, nhưng Lý Thanh Ca đến rồi, Đại tiểu thư sẽ không kêu loạn như chó điên nữa chứ?
“Tiểu thư, Lý cô nương đến rồi.” Một tiểu nha đầu nhanh chân chạy đến trước cửa phòng Cao Vân Dao hô một tiếng.
“Cái gì?” Cao Vân Dao cả kinh, ánh mắt hầu như sững sờ nhìn ra cửa.
Lý Thanh Ca đến rồi? Sao ả lại đến? Mẫu thân đã không cho ả đến nữa mà?
Vậy tại sao ả còn muốn tới? Không lẽ ả muốn giết mình?
Tâm tư Cao Vân Dao rét lạnh, cả người cũng run lẩy bẩy: “Bảo ả cút đi, không được đi vào, bảo ả cút đi.”