Độc Tình

Chương 4

Tô Tự là cô gái độc nhất vô nhị, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của cô nàng. Lê Họa cũng chẳng khuyên nhủ bạn điều gì, chỉ xin nghỉ phép vài ngày ở nhà chăm sóc Tô Tự. Tô Tự không đến bệnh viện mà mua thuốc tự uống ở nhà, hơn một tuần sẽ có tác dụng và rất an toàn. Tuy vậy sau khi cơ thể đã trở nên yêu ớt, rã rời, Tô Tự hung hăng nắm chặt tay Lê Họa mà gằn giọng: “Lần sau mình còn làm cái chuyện ngu đần này nữa thì cậu nhớ phải thức tỉnh mình, bảo mình đâm đầu vào tường tư tự cho xong!”.

Lê Họa hoàn toàn không hiểu "cái chuyện ngu đần" đó là chuyện gì, có lẽ là sẽ không mang thai nữa. Cô cũng biết rõ từ lâu, rằng Tô Tự không thích trẻ con.

"Cậu có về nói với chồng một tiếng không?" Cô dè dặt hỏi.

Tô Tự nằm lì trên giường, ánh mắt mông lung. Kiểu phụ nữ như cô có sức cuốn hút rất mạnh, đồng thời cũng khá phiền toái. Phần lớn đàn ông đều muốn chinh phục kiểu phụ nữ này, nhưng chẳng mấy ai đủ kiên nhẫn để theo đuổi dến cùng.

Sắc mặt Tô Tự tái nhợt. Lê Họa có phần lo lắng, muốn đưa bạn đi viện kiểm tra.

"Không." Tô Tự chớp mắt, "Anh ta cũng chắng nhớ mình là ai đâu mà".

Lê Họa không phát hiện ra chút cô đơn hiện lên trong ánh mắt cua Tô Tự, như thể cô nàng chẳng buổn đếm xỉa đến việc đó. Nồi cháo vừa nấu lúc này đã nguội bớt, Lê Họa bưng ra cho Tô Tự ăn.

"Cậu thật tốt, ai lấy được cậu đúng là phúc lớn.” Tô Tự thở dài, ăn được một miếng lại ngậm thìa như trẻ con.

"Hình như lần trước mình đã gặp chồng cậu..." Lê Họa không dám chắc chắn, chỉ là hôm đến bar Vũ Mỹ, cô vô tình trông thấy một người rất giống.

"Thế à." Tô Tự đặt bát xuống, vươn vai một cái, "Lại đang trong vòng tay người đẹp nào chứ gì?".

Cô nàng cười khẩy. Lê Họa chỉ biết trầm mặc.

"Mai mình về Nhân Hạ."

"Vội thế à?"

Tô Tự gật đầu: "Có xin nghỉ phép được đâu, cậu thừa biết là mình lạm quyển để được nghỉ mà".

Tô Tự kéo chăn trùm kín đầu, Lê Họa đành tắt đèn rồi ra khỏi phòng.

Căn hộ này vốn là của Tô Tự. Ban đầu khi Lê Họa vừa chuyển đến đây thuê, ngay ngày hôm sau, Tô Tự đã lập tức đi tìm chủ nhà để mua lại, rồi cho Lê Họa ở. Lang bạt lâu ngày trong thành phố này, người ta sẽ thèm vị gia đình. Đó không phải nỗi nhớ bố mẹ, nhớ người thân, mà chỉ là cảm giác khao khát có một nơi chốn ổn định để trở về, không cần lo lắng chuyện chỗ ở hết ngày này qua ngày khác. Khi cô đề nghị trả tiền thuê nhà, Tô Tự đã nổi giận và đó là lần đầu tiên hai người cãi nhau.

"Trước mặt mình, cậu không cần giữ thể diện làm ra vẻ, không cẩn ngụy trang gì hết. Mình xấu xí thế mà cậu còn không ghét bỏ mình thì làm sao mình có thể ghét bỏ cậu được chứ."

Đó là nhũng gì Tô Tự đã nói. Thế nhưng, Lê Họa hiểu mình mắc nợ Tô Tự rất nhiều, có lẽ cả đời này cũng chắng nào trả hết.

Đêm. Sâu thẳm.

Lê Họa đứng ngoài ban công. Gió đêm ập đến từng cơn một cách xấc xược, nhưng cô lại rất thích đối đầu với nó, cho dù mái tóc đã rối tung và cô biết chắc rằng lát nữa khi chải đẩu sẽ có rết nhiều sợi tóc rụng xuống. Dẫu sao đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Chính vào một đêm giống như đêm nay, khi từ trường học trở về nhà, Lê Họa vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và bố. Trong phòng khách, ngoài họ ra còn có một người phụ nữ khác. Cô rất không muốn thừa nhận, người phụ nữ kia trông xinh đẹp và trẻ trung hơn mẹ mình. Trên bàn trà, tờ đơn ly hôn nằm chỏng chơ đầy thách thức.

Lê Họa vô cùng hối hận vì đã chọn sai thời điểm về nhà.

Cô vốn muốn tạo bất ngờ cho bố mẹ, cuối cùng người bị sốc lại là cô. Trước đây, cô luôn nghĩ rằng những chuyện kiểu này sẽ không bao giờ xảy ra với mình, ấy vậy mà nó đã xảy ra, ngay trước mắt cô.

Cô nhìn mẹ ngồi thẫn thờ trên ghế, mái tóc rối bù và quần áo nhếch nhác. Cả cuộc đời mẹ dành trọn cho gia đình, cho chồng con đến hôm nay, tuổi trẻ đã không còn, nhan sắc cũng tàn phai, mẹ trở thành "bà nội trợ đầu bù tóc rối" mà những gã đàn ông ngoài kia vẫn hay cười cợt. Một người phụ nữ khác ngồi đó, lấn át mẹ cô bằng dung nhan trẻ đẹp. Cô bước vào, cẩm mảnh giấy trên bàn lên xem, "Bố mẹ định ly hôn sao?".

Hai lỗ tai ù đi, cô nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ. Mắt mẹ sưng húp, bờ môi không ngừng run rẩy dường như muốn nói gì đó nhưng không thể cất lên lời.

Chẳng còn gì để nói nữa rồi, sự thật vỡ tung một cách đột ngột khiến đầu óc Lê Họa hoàn toàn trông rỗng. Cô vò nát mảnh giấy trong tay: "Con không đồng ý! Con không đồng ý bố mẹ ly hôn!".

Xưa nay cô luôn là một đứa con ngoan, chưa từng cãi lại bố mẹ, dù chịu âm ức đến đâu cũng chỉ chui vào phòng đóng kín cửa.

Bố cô ngập ngừng: "Họa, bố mẹ đã không còn tình cảm gì với nhau nữa rồi, bây giờ cũng không tìm được tiếng nói chung, chia tay là tốt cho tất cả mọi người".

Lê Họa nhìn bố như một người xa lạ.

"Không còn tình cảm? Không chung tiếng nói?" Cô không nhận ra mình đang cười đầy mỉa mai, "Hai người không có tình cảm thì làm sao sinh ra con? Không chung tiếng nói thì sao ngày trước còn kết hôn? Giờ thì đúng là không có tình cảm rồi, vì người phụ nữ này nuôi con cho bố, chăm sóc bố mẹ của bố, để bố có thời gian ở bên ngoài chơi bời hưởng thụ, quen biết với những người phụ nữ xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn. Bố nhìn mẹ con đi, nhìn bộ dạng hiện giờ của mẹ con mà xem có bao nhiêu nếp nhăn? Đó toàn bộ là chứng cứ cho sự hi sinh của mẹ vì cái nhà này. Bây giờ mẹ bị ruồng rẫy, sao bố không nghĩ xem nếu không có mẹ thì bố làm sao thành công được như ngày hôm nay? Sao bố không nghĩ xem sau khi hi sinh vì gia đình như thế, cả tuổi trẻ và dung nhan của mẹ đều đã không còn?”

Lê Họa đã nghĩ, cả đời này bản thân sẽ chẳng bao giờ nói nhiều đến thế. Cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồỉ trong nhà mình, nỗi căm phẫn ăn đến tận xương tủy.

Lương thiện là cái quái gì? Nó chỉ tổn tại khi mà bạn chưa gặp phải những điều tồi tệ trong cuộc sống mà thôi.

Quả nhiên là như vậỵ, lúc đó, Lê Họa dường như quên hết mọi thứ mà lao tới người phụ nữ kia, túm tóc bà ta mà giật lấy giật để. Bấy giờ cô mới phát hiện mình có tố chất tiềm ẩn của một người đàn bà chua ngoa. "Bà là đồ vô liêm sỉ, đồ mặt dày làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình tôi..."

Lê Họa còn chưa nói dứt câu đã bị bố đẩy sang một bên. Cô ngơ ngác nhìn bố mình ôm người phụ nữ kia vào lòng, tựa như trước đây bố vẫn thường hay ôm cô để an ủi mỗi khi cô giận dỗi.

"Mưu Viễn, Mưu Viễn..."

Bà ta gọi tên bố cô mới thân mật làm sao.

Cô đứng lặng nhìn hai người họ. Ả đàn bà đó đúng là xinh đẹp, đúng là yếu đuối. Cô cảm thấy rất tức cười.

Lê Mưu Viễn trừng mắt, "Mày đúng là không thể nói lý giống mẹ mày. Cho mày ăn học ngần ấy năm thật công cốc!".

Lê Họa biết bố đã thật sự tức giận, nhưng cô chỉ cười: "Ồng bố vĩ đại của con, bố có thể nói cho con biết ở đâu dạy đàn ông vong ân bội nghĩa, vứt bỏ vợ con đi ôm ấp người đàn bà khác không? Nói cho con để con biết người ta biến chất như thế nào?"

Vùa nói, cô vừa chậm rãi bước về phía bố mình. Người phụ nữ kia vẫn đang khóc thút thít, bố cô càng ôm bà ta chặt hơn.

"Nhân tiện, bố học ở đâu cái kiểu ôm ấp ả đàn bà khác trước mặt vợ thế?"

Lê Họa biết lúc đó mình rất đáng ghét, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thục nữ mà bố mẹ mong muốn. Nhưng cô không nhẫn nhịn được, cô cũng biết tức giận, cô không thể cố gắng hiểu cho nỗi lòng của người khác.

"Lê Họa, bố đã nói rồi, bố mẹ tính tình không hợp nhau, bây giờ cũng không cần phải tiếp tục sống chung với nhau nữa."

Thời cấp ba, cô thường lén lút đọc tiểu thuyết trong giò học, mỗi lần thấy bố của nhân vật nữ chính nuôi tình nhân hoặc đem một đứa con riêng về nhà, cô đều cảm thấy nữ chính, thật dáng thương. Nhưng đồng thời, cô cũng tự an ủi rằng, dù nữ chính đó phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu tủi hờn thì cuối cùng vẫn sẽ nhận được sự yêu thương của bố và có được tình yêu chân thành của riêng mình. Đó là định luật bất biến!

Giờ đây, khi sự việc xảy ra với bản thân, cô không biết liệu rằng ai sẽ thương xót mình như cô từng thương xót những nhân vật trong tiểu thuyết kia hay không?

Thật nực cười! Vô cùng nực cười!

"Lê Mưu Viễn, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!"

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, tự nhủ, từ hôm nay trở đi, ông ta sẽ không còn là bố của mình. Ngoài ký ức đẹp đẽ vứt bỏ vợ con này ra, ông ta không cho cô bất kỳ thứ gì khác.

Người mẹ đáng thương của cô vẫn chỉ bất động ngồi đó, nước mắt lặng lẽ rơi, chứng kiến màn kịch không thể vãn hồi này.

Cuối cùng, hai người vẫn ly hôn.

Lê Họa đứng ngoài ban công rất lâu, mãi đến khi sống mũi bắt đầu cay, cô mới trở vào phòng.

Đêm càng lúc càng nặng nề.
Bình Luận (0)
Comment