*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn hy vọng có thể quan sát và học hỏi từ một bức hoạ được ngưng tụ bằng Kiếm văn để thăng cấp kiếm ý. Hoặc là hung thú thượng cổ dùng để thăng cấp Thất Huyền Bộ và Long Tượng Chiến Thể Quyết cũng là một lựa chọn không tồi.
Nói tóm lại, nơi này tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Không chỉ mỗi Lâm Nhất và Phong Dã nhìn thấy, dường như mỗi một góc nhỏ trong mật cảnh Ma Liên này đều có người nhìn thấy được cột sáng màu đen này.
“Hắc Liên Bảo Điện mở rồi à? Cuối cùng cũng mở rồi, thêm mấy ngày nữa còn không biết là mình sống hay là chết đây”.
“He he, nếu như có thể lấy được một bảo khí trong đó thì tốt rồi”.
“Có cơ hội được quan sát học hỏi bức tranh ngộ đạo cũng không tệ, nếu như may mắn hơn chút nữa, có thể lấy được mấy viên đan dược thì quá hoàn hảo”.
“Mấy ngày này chẳng thu hoạch được cái gì, sau khi vào trong Ma Liên Bảo Điện hẳn sẽ không đến nỗi như vậy nữa”.
Bất kể là ở chỗ nào, ai nhìn thấy cột sáng ở phía chân trời xa xa kia cũng đều trở nên cực kỳ hưng phấn.
Trong một khu rừng sâu trong núi.
Mộ Tu Hàn của Huyết Cốt Môn mặt mày vô cảm đang lau vết máu tươi dính trên thân kiếm, xung quanh chỗ hắn đứng có hơn chục người chết vô cùng thảm thiết.
Không hề ngoại lệ, đều là một kiếm cắt đứt cổ họng, băng hàn thấm vào trong xương cốt, bộ dạng lúc chết vô cùng thê thảm.
Bỗng nhiên, hắn từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua từng tầng kẽ lá nhìn thấy cột sáng màu đen kia.
Trên mặt lộ ra nụ cười quái gở, liếm liếm đôi môi khô nứt: “Hắc Liên Bảo Điện hiện thân, cao thủ hẳn đều sẽ chạy đến đó, cứ phải giết những đám vô dụng thực chẳng có gì thú vị”.
Nụ cười khiến người ta nhìn mà rét lạnh, dựng hết cả tóc gáy.
Trong tàn tích của khu điện cổ, mấy đệ tử của Ma Diễm Tông đang tụ tập chung một chỗ vây xung quanh một người.
Sắc mặt người này trắng bệch, khí tức khắp toàn thân băng lạnh mang theo chút âm nhu.
“Bạch Nhạc sư huynh, Hắc Liên Bảo Điện mở ra rồi!”
“E là sư huynh phải giết sạch tứ phương, quét hết tất cả báu vật ở trong này rồi”.
“Sư huynh, lúc nào chúng ta xuất phát”.
Ánh mắt mấy người đầy nóng bỏng, lời nói cực kỳ tự tin với thực lực của sư huynh nhà mình.
Bạch Nhạc hờ hững đáp: “Giết sạch bốn phương thì không cần thiết, nhưng mà ai dám tranh với ta, ta sẽ khiến người đó không được chết yên ổn!”
“Đi!”
Lời vừa dứt liền dẫn theo mấy sư đệ của mình chạy thật nhanh về phía Hắc Liên Bảo Điện.
Trong những dãy núi trùng trùng điệp điệp, Kinh Tuyệt lười biếng mở hai mắt ra, trong mắt đầy chiến ý, trầm giọng nói: “Hắc Liên Bảo Điện cuối cùng cũng