Trong lòng cả hai người đều vô cùng tò mò, rất muốn xem thử rốt cuộc mảnh đất kia cấm kị như thế nào. Dù không có tư cách tranh giành, nhìn từ xa, được mở mang tầm mắt cũng coi là trải nghiệm khá tốt.
Một lát sau, họ đi băng qua một ngọn núi, khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi.
Đập vào mắt họ là một chiến trường rộng lớn với vô số xương cốt chồng chất thành núi, những ngôi nhà đổ sụp, khí tức lạnh lẽo tràn ngập trong không khí.
Sát ý kinh khủng còn sót lại vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, sau khi bước vào thì cảm nhận được áp lực rất lớn.
Không khí như bùn lầy, đi lại trong đó cực kì cứng đờ, cần phải tiêu hao chân nguyên hộ thể mọi lúc, nếu không sẽ đi lại rất khó khăn.
Lâm Nhất cũng ổn, chiến thể Thương Long của hắn có ưu thế rất lớn khi ở đây, hắn chỉ cảm thấy hơi khó chịu, sau khi làm quen thì đã thích ứng.
Khi bước vào chiến trường này, mấy người họ đều tỏ ra rất trang nghiêm, chắc hẳn những thế lực vây công Kiếm Tông năm đó đã từng có một trận chiến kinh thiên động địa ở khu vực này. Hai phe giết nhau đỏ cả mắt, thương vong vô số, thi cốt như núi, máu chảy thành sông.
“Thật đáng sợ”.
Mỗi khi có gió thổi qua, Quách Húc và Dương Phàm đều rùng mình, nổi da gà khắp người.
Ngoại trừ sát ý còn có sự tồn tại của rất nhiều cảm xúc tiêu cực khác nhau. Những chấp niệm của con người sau khi chết pha trộn với nhau, ý đồ xâm nhập vào bản tâm của mọi người.
“Đó là...”
Quách Húc đột nhiên biến sắc mặt, hắn ta chỉ tay về phía di thể của một vị Tinh Quân trên đình đài đổ nát.
Hô!
Tiếng xé gió liên tục vang lên, nhiều người liều lĩnh xông về phía di hài của Tinh Quân.
Quách Húc và Dương Phàm lập tức dao động, họ nghe nói Lâm Nhất tìm được một viên Thiên Tinh Châu ở bên ngoài di tích, vận may vô cùng tốt.
Bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, đương nhiên họ không muốn bỏ lỡ.
“Đừng qua đó”.
Lâm Nhất giơ tay cản hai người lại.
Người khác không biết nhưng Lâm Nhất lại biết rất rõ, hắn có thể lấy được viên Thiên Tinh Châu kia thì có thể nói là cực kì may mắn.
Nếu không nhờ mảnh kiếm gãy kia xuất hiện, bây giờ hắn sống hay chết cũng chưa thể nói được. Về phần Quách Húc và Dương Phàm, nếu hai người họ liều lĩnh xông tới thì chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa, di hài Tinh Quân này khác với di hài mà hắn gặp trước đó, nó vẫn còn sót sức mạnh kinh khủng, không bại lộ quá nhiều.
Di hài mà hắn gặp phóng thích gió Âm Lôi suốt đêm nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.
Bùm! Bùm! Bùm!
Đúng như dự đoán, ngay khi Lâm Nhất vừa dứt lời, những người đến gần di hài Tinh Quân được một nghìn mét thì bị nổ thành sương máu, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào, khiến những người khác sợ tái mặt, vội vàng lùi lại.
Sắc mặt Quách Húc và Dương Phàm trắng bệch, họ biết Lâm Nhất đã cứu mình một mạng.
Hai người ngơ ngác, cảm thấy hết sức sợ hãi.