Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 261

“Đến rồi!”

Đột nhiên hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng, ao nước sâu mà lúc trước hắn ngoi đầu lên xuất hiện trong tầm mắt, hắn không chút do dự nhảy vọt lên không.

Bịch!

Ngay khi Lâm Nhất sắp rơi xuống, một cái đuôi rắn đột ngột quét ngang qua.

“Phốc phốc!”

Miệng phun ra một ngụm máu tươi, vừa ngã xuống đất, cả người hắn cảm thấy đau nhức, suýt nữa xương cốt đã bị quật nát.

Đáng chết!

Lâm Nhất thử cử động thì phát hiện mình bị thương không nhẹ, khó mà đứng dậy được.

Xương sườn bị gãy mấy cây, đan lại với nhau, chỉ cần động đậy một chút sẽ đau đớn khó tả, hô hấp cũng không thông thuận.

Advertisement

Yêu thú Tiên Thiên lục khiếu quả thật không phải đối thủ mà hắn có thể chống lại.

Nếu không tu luyện Viêm Ma Chi Khu, e là một cú quét ngang đó đã tiễn hắn đi Tây Thiên.

Ngẩng đầu nhìn lại, đôi con ngươi đỏ như máu của yêu xà đang nhìn chòng chọc vào hắn, lạnh như băng.

Nó dựng đứng hơn nửa thân thể, từ trên cao nhìn xuống, cái đầu đong đưa, lưỡi phun ra thụt vào, phát ra âm thanh “khè khè”.

Tim Lâm Nhất thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, hiển nhiên, đây chính là hành động chuẩn bị cho cú nốc ao của yêu xà.

Vèo!

Advertisement

Không cho hắn có thời gian suy nghĩ, yêu xà cực lớn đã lao đến như tia chớp.

Tử Băng Thánh Hỏa!

Lâm Nhất cắn răng gầm lên một tiếng, Tử Băng Thánh Hỏa ẩn chứa trong hộp đựng kiếm diễn hóa thành Tử Băng Diên Tước tại lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng lao ra.

“Ầm!”, cơ thể yêu xà bị đánh bay ra ngoài, nhưng ngay lập tức, nó đã lộn người vọt trở lại.

Lâm Nhất đang ở trong tình trạng vô cùng suy yếu, tay phải vỗ mạnh một cái lên mặt đất, chịu đựng đau đớn nhảy vào ao nước.

Tõm!

Một kích thất bại, yêu xà liền nhảy xuống nước theo Lâm Nhất, cắn chặt không buông.

Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên.

Lâm Nhất lòng như lửa đốt, điên cuồng lẩn trốn, chẳng mấy chốc, nhiệt độ xung quanh ngày càng lên cao khiến hắn không khỏi mừng rỡ.

Đã thấy được khe nứt!

Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy có vô số bong bóng đang không ngừng trào lên.

Lâm Nhất đong đưa hai chân, nương theo đám bong bóng kia, mượn dòng nước chảy xiết vọt ra ngoài.

“An toàn!”

Khi địa hỏa lất phất xuất hiện trong tầm mắt, tim hắn rốt cuộc cũng thả lỏng, lúc này mới ngồi xếp bằng xuống.

Răng rắc!

Lâm Nhất cố chịu đau để nắn xương về lại vị trí cũ, Tiên Thiên Thuần Dương Công bắt đầu điên cuồng vận chuyển.

Tu luyện Viêm Ma Chi Khu ngoại trừ gia tăng khí lực cùng lực phòng ngự thì tốc độ hồi phục thân thể cũng nhanh đến kinh người.

Cùng lắm chỉ mất khoảng nửa canh giờ, cơ thể hắn đã khôi phục được bảy, tám phần, thương thế còn lại không có gì đáng ngại.

“Ồ?”

Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị thu công thì đột nhiên hắn phát hiện linh nguyên màu vàng dường như đã tăng trưởng không ít.

Ngẫm nghĩ về hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng, Lâm Nhất cũng hiểu ra.

Tu luyện trên viêm mạch khiến tốc độ cô đọng của Tiên Thiên Thuần Dương Công tăng vọt.

“Nhẩm tính thời gian, có lẽ mấy người Vạn Phong vẫn còn đang luyện hóa linh nhũ Tiên Thiên, hay là ta cứ tu luyện ở đây một lúc!”

Tuy không thể tăng tu vi nhưng có thể nhân cơ hội giúp Tiên Thiên Thuần Dương Công đột phá đến tứ trọng.

Mười năm mới có một lần cơ hội, thế nên đám người Vạn Phong chắc chắn sẽ luyện hóa không chừa một giọt linh nhũ Tiên Thiên đã pha loãng trong hồ nước.



Linh nhũ Tiên Thiên trong linh hồ bát phẩm đã bị luyện hóa gần như hết sạch, chỉ còn lại một chút cặn, mặt hồ đã trở nên trong suốt, sáng bừng lên.

Ầm!

Trong chín người, đột nhiên Phong Vô Hằng bộc phát một luồng khí thế mạnh mẽ.

Vạn Thu Dã đứng trên bờ khẽ nhíu mày, cười nói: “Vô Hằng đã đạt đến Tiên Thiên!”

Vèo!

Một thanh trường kiếm sắc bén lóe sáng chậm rãi duỗi ra từ trong hồ, sau đó lẳng lặng bay đến trước mặt Phong Vô Hằng.

“Không tệ, bất kể là phẩm chất hay mức độ sắc bén thì thanh trường kiếm này cũng được xem là thứ tốt, đẳng cấp võ hồn ít nhất là hoàng cấp lục phẩm”.

Nghe được lời của Vạn Thu Dã, Phong Vô Hằng mừng rỡ nói: “Cữu cữu, thật sự là hoàng cấp lục phẩm?”

“Mặc dù chưa được kiểm chứng nhưng chỉ cao hơn chứ không thấp, ta vẫn có chút mắt nhìn đấy!”

“Đa tạ cữu cữu!”

Phong Vô Hằng lập tức hiển lộ khí phách tao nhã, võ hồn phân làm bốn cấp thiên, địa, huyền, hoàng, mỗi cấp bậc lại được phân chia từ thấp đến cao, từ nhất phẩm đến bát phẩm.

Võ hồn mới sinh ra đời có thể đạt đến hoàng cấp lục phẩm đã được xem là hiếm có ở quận Thanh Dương.

Rầm rầm rầm!

Lại có thêm mấy luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát từ trên người đệ tử Vạn gia, là một số đệ tử Tiên Thiên thành công mở ra thêm một khiếu.

Sau khi mở mắt ra, ánh mắt bọn họ khó có thể che giấu được hưng phấn.

Nếu không có linh hồ bát phẩm này, bọn họ muốn mở ra khiếu thứ hai ít nhất cần một năm.

Hiện tại bọn họ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi đã có thể mở được hai khiếu, ngày sau nhất định có tương lai xán lạn.

Ngay sau đó, những võ giả luyện hóa linh nhũ Tiên Thiên trong hồ cũng lần lượt mở mắt ra.

Phàm là Tiên Thiên nhất khiếu gần như đều mở thêm một khiếu, tiếng chúc mừng lẫn nhau vang lên khắp nơi.

“Phong Nhi, con cảm thấy thế nào?”

Vạn Thu Dã nhìn về phía Vạn Phong, khẽ cười nói.

“Bình chướng của con đã được nới lỏng, không đến một tháng nữa, con chắc chắn có thể tiến vào Tiên Thiên tam khiếu!”

Ánh mắt Vạn Phong tràn ngập tự tin.

“Tốt, tốt, tốt!”

Vạn Thu Dã liên tục nói ba chữ “tốt”, hiển nhiên, thấy được con trai có tiền đồ, ông ta cũng vui mừng không thôi.

Ầm ầm ầm!

Nhưng ngay lúc này, mặt hồ vốn tĩnh lặng đột nhiên có chín cột nước phun thẳng lên trời.

Đứng giữa những con sóng dập dềnh, Vạn Phi Diệp mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

“Tiên Thiên tam khiếu!”

Đệ tử Vạn gia lộ vẻ kinh hãi, linh nhũ của Vạn Phi Diệp bị Lâm Nhất cướp đoạt không ít, vậy mà vẫn có thể đột phá.

Thiên phú bực này quả thật đáng kinh ngạc.

Cùng đem ra so sánh, sắc mặt Vạn Phong thoáng chốc trở nên khó coi, tu vi cả hai tương đương nhau, đối phương đột phá còn hắn ta thì không, rõ ràng cho thấy tư chất có sự chênh lệch.
Bình Luận (0)
Comment