Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 370

"Lâm công tử, ngươi thật sự người nào cũng dám cứu nhỉ!"

Tư Tuyết Y nhìn về phía Lâm Nhất, sắc mặt cổ quái, huyền cơ ẩn chứa trong giọng nói càng cổ quái hơn.

Dường như hắn ta biết thân phận của Nguyệt Vi Vi, biết rất nhiều về những bí ẩn mà Lâm Nhất không biết.

"Đi đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn ta".

Trong lúc Lâm Nhất có chút hồ nghi bất định, Nguyệt Vi Vi đang ôm lấy cổ hắn, cơ thể như một dải lụa đỏ nhẹ nhàng phiêu dật, thoáng cái đã ở phía sau Lâm Nhất.

Một tay ôm lấy hắn lăng không bay lên, muốn trực tiếp lướt qua.

Sắc mặt Lâm Nhất kinh ngạc, cổ tay của Nguyệt Vi Vi rất mềm mại, nhưng lực đạo thì lớn đến mức kinh người. Nhẹ nhàng đã nhấc được hắn lên.

Một cỗ khí kình uyển chuyển bao quanh hai người, khiến hai người bay trong gió nhẹ như hoa, uyển chuyển linh động.

Advertisement

Đây là thân pháp gì?

"Thiên kính bay dưới ánh trăng, vân sinh kết hải lâu!"

Không kịp cảm thán sợ hãi thuật khinh thân của Nguyệt Vi Vi, một mảng nước sông không ngừng dao động đột nhiên nổi lên, nước sông mênh mang nhưng lại tĩnh lặng như xử nữ.

Một vòng giao nguyệt trên mặt sông giống như gương sáng trên bầu trời hạ xuống, kèm theo hơi nước mênh mông, một mái hiên tiên cung lâu như ẩn như hiện.

Phía trước đột nhiên bị di dượng đón đỡ, Tư Tuyết Y đứng trong màn hơi nước, để mặc hiên lâu ẩn hiện.

Advertisement

Dị tượng thiên địa... đây là võ hồn của Tư Tuyết Y!

Trong lòng Lâm Nhất không khỏi cảm thấy chấn động, loại võ hồn này hắn chỉ được thấy qua trong ghi chép của Võ Đạo Dị Văn Lục mà thôi.

Từ cổ chí kim, những người sở hữu võ hồn có thể sản sinh ra dị tượng không một ai không trở thành nhân tài kiệt xuất thiên kiêu.

Hoàn toàn không ngờ được, Tư Tuyết Y luôn khiêm tốn lại thể hiện ra thực lực kinh người như vậy.

"Để lại bảo khố mộ cung, ta sẽ không làm khó ngươi".

Giọng nói như có như không của Tư Tuyết Y từ trong hơi nước trên mặt sông truyền ra, trầm bổng khắp vòm trời. Tựa như hắn ta không hề tồn tại ở mảng thiên địa phía trước vậy.

"Nằm mơ".

Nguyệt Vi Vi hừ lạnh một tiếng, chiếc quạt đỏ trong tay phải mạnh mẽ vung lên.

Ầm ầm ầm!

Lập tức trên mặt sông nổi lên làn sóng ngợp trời, phía dị tượng thiên địa đó rung động, trở nên mông lung. Sơn lĩnh hoang dã không ngừng lập lòe, như muốn phá vỡ mảng dị tượng hư vô đó vậy.

Tư Tuyết Y không hoảng không vội, từng tòa lầu các đung đưa xuất hiện, hắn ta vung tay, trăng sáng trên trời chầm chậm đè ép xuống dưới

Ầm!

Nhất thời, một cỗ áp lực thiên địa kh ủng bố xuất hiện trên người Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi, không ngừng trấn áp hai người xuống mặt đất.

Sắc mặt Nguyệt Vi Vi hơi tái, rõ ràng vết thương trên người nàng ta vẫn chưa hồi phục.

"Chịu khó một chút trước nhé".

Nói xong, nàng ta buông tay thả Lâm Nhất ra, tay trái mở ra, một đóa ma hoa màu đen nở rộ trong lòng bàn tay nàng ta.

Vô số hắc quang yêu dị giống như chất dính đặc sệt bắ n ra từ trong đóa hoa.

Đóa hoa vừa xuất hiện, áp lực đến từ trăng sáng trên trời lập tức giảm bớt đi không ít.

"Hoa khai hoa tạ, dư hương bất tán..."

Dứt lời, trên người Nguyệt Vi Vi có vô số đóa hoa màu đen giống vậy nhanh chóng nở rộ, hương hoa kỳ quái tràn ngập mảng không gian này, giống như từng cuộn sóng quật lên mặt sông.

Thình thịch!

Mặt tiếp giáp mênh mông lập tức bị hương hoa quật vỡ nát, hơi nước tiêu tan.

Tư Tuyết Y hiện hình, quạt giấy trong tay không ngừng vũ động.

Hai người chỉ dùng võ hồn đối chiến, chiến đấu bạo phát ra khiến Lâm Nhất cảm thấy chấn động không thôi.

"Tư công tử, hãy từ từ thưởng thức hương Hoa Vi Vu này đi".

Nguyệt Vi Vi mỉm cười duyên dáng, hạ xuống ôm chặt lấy Lâm Nhất lần nữa rồi nhanh chóng bay đi.

Sắc mặt Tư Tuyết Y giận dữ, nhưng tiếc rằng hương hoa bốn phía không tan, dị tượng do võ hồn của hắn ta tản phát ra đã bị đánh cho thất linh bát lạc.

Nhất thời, thân mình lo còn chưa xong, chỉ đành mở trừng mắt nhìn hai người rời đi.

Hồi lâu sau.

Sau khi hai người hạ xuống đất, phốc một tiếng, khóe miệng Nguyệt Vi Vi tràn ra vết máu tươi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn.

"Lần này thật sự không động đậy được nữa rồi", Nguyệt Vi Vi khẽ khép hai mắt lại, cười khổ một tiếng rồi nói.

Lâm Nhất không biết thật giả, bị người con gái này làm cho mơ hồ, lúc thì mạnh đến khiến người khác run rẩy, lúc thì yếu ớt đến mức khiến người ta đau lòng.

Hư hư thật thật, không thể phân biệt được.

Cọ cọ cọ.

Tiếng bước chân phía sau vang lên, một cỗ hàn ý lạnh lẽo lan tràn tới, trong lòng Lâm Nhất khẽ kinh hãi, Tư Tuyết Y đuổi tới rồi.

Lúc này, hắn không quan tâm nhiều nữa, bế Nguyệt Vi Vi lên điên cuồng chạy đi.

Đã chứng kiến thực lực kh ủng bố của Tư Tuyết Y rồi, Lâm Nhất biết rõ nếu như gặp phải đối phương, trong tay hắn có lệnh bài Ô Quang, có thể bảo mệnh không lo, nhưng Nguyệt Vi Vi chắc chắn sẽ rơi vào tay đối phương.

Tư Tuyết Y phía sau âm hồn bất tán, bất luận hắn ta có điên cuồng chạy như thế nào cũng không thể cắt đuôi đối phương được.

Một người đuổi, hai người chạy.

Cứ tiếp tục như vậy, e là sớm muộn gì cũng sẽ bị Tư Tuyết Y đuổi kịp. Sắc mặt Tư Tuyết Y bình tĩnh, không vội không chậm đuổi theo.

Võ hồn vừa nãy bị thương, hắn ta lúc này cũng có chút khó chịu nhưng đương nhiên vẫn còn tốt hơn Lâm Nhất.

Hắn ta không vội vàng, ngậm một viên đan dược trong miệng rồi đợi cho Lâm Nhất hao tổn hết khí lực và linh nguyên.

Ầm!

Đột nhiên, một cỗ sát ý âm lãnh tập kích tới, thổi quét khiến toàn thân hắn ta khẽ run.

Không khỏi khẽ dừng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, cách mười dặm trên bầu trời có gió lạnh hội tụ, hình thành một lỗ thủng màu đen trên bầu trời đêm.

Tầng mây nơi đó không thể hội tụ, nhìn trông giống như một cái lỗ hổng rạch trời vậy.

"Vực Âm Phong!"

Nhớ tới tài liệu về vài cấm địa nào đó trong Thanh Dương Giới, sắc mặt hắn ta không khỏi hơi biến đổi.

Cọ cọ cọ!

Tư Tuyết Y biến đổi thất thường, giống như bay nhanh trên mặt đất, để lại mấy đạo tàn ảnh không tan.

Tốc độ chạy đột nhiên đã tăng nhanh lên vài lần.
Bình Luận (0)
Comment