Lâm Nhất liếc nhìn xung quanh: “Âm phong bên ngoài không có dấu hiệu dừng, vách núi này e là bảo khí cũng khó mà phá vỡ được, làm sao để rời khỏi đây bây giờ? Luồng âm phong kia có thể sánh với một kích tiện tay của cường giả Bán Bộ Huyền Quan, đáng sợ hơn nữa chính là âm phong kích động, khí lưu hỗn loạn, một khi rơi vào đó thì khó mà thoát ra được”.
Lúc trước, khi hắn rơi vào đó phải nói là cửu tử nhất sinh.
Hiển nhiên, uy lực của dòng khí hỗn loạn trong vực Âm Phong có thể khiến người ta tuyệt vọng.
Thêm một điều nữa là thể chất của Nguyệt Vi Vi có hơi quái dị, dường như càng sợ khí lạnh hơn người thường.
“Nếu ở thời điểm tu vi của ta toàn thịnh, vực Âm Phong này hoàn toàn không đáng nhắc đến, nhưng bây giờ thì… có thể thành công thoát khỏi đây hay không phải dựa vào ngươi rồi!”
Advertisement
Nguyệt Vi Vi híp mắt cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, trông vô cùng mê người.
“Ta?”
“Ừm, nếu ta đoán không sai, hộp đựng kiếm trên lưng ngươi có ẩn chứa một luồng Tử Diên Thánh Hỏa”.
“Đúng vậy, tuy nhiên việc đó với vực Âm Phong thì có liên quan gì nhau?”
Advertisement
“Liên quan rất lớn đấy!”
Nguyệt Vi Vi nói khẽ: “Tử Diên Thánh Hỏa này là dị chủng của Phượng Hoàng hỏa, xếp hạng năm mươi tư trên Thiên Địa Kỳ Hỏa bảng. Trong hàng ngũ âm hỏa, e là xếp hạng rất cao, có lẽ đứng trước hai mươi”.
“Thiên Địa Kỳ Hỏa bảng?”
“Ừm, hỏa diễm có thể xếp vào một trăm hạng đầu sẽ khiến người người tranh đoạt, thậm chí hấp dẫn đại năng xuất hiện, tuy nhiên… ngươi không cần biết rõ đâu!”
Dừng lại một chút, Nguyệt Vi Vi lại nói tiếp: “Tuy Âm Sát chi nguyên rất đáng sợ, nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ là một loại năng lượng của trời đất. Chỉ là khó hàng phục mà thôi, nếu có thể tìm được thứ khắc chế nó, nó sẽ không cách nào khiến ngươi bị thương được nữa, trái lại còn trở thành kỳ ngộ của ngươi”.
Hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng: “Ý cô là Tử Diên Thánh Hỏa có thể cắn nuốt Âm Sát chi nguyên?”
“Không đơn giản vậy đâu, để ta xem thử Tử Diên Thánh Hỏa của ngươi trước đã!”
“Được!”
Ý niệm vừa lóe lên, Lâm Nhất mở lòng bàn tay ra, Tử Diên Thánh Hỏa trong cổ kiếm hạp lập tức trôi nổi trên lòng bàn tay hắn.
Sau một hồi quan sát, Nguyệt Vi Vi trầm ngâm nói: “Còn chưa đủ, vẫn chưa ngưng tụ được bổn nguyên, chỉ là một đám lửa tàn mà thôi. Nếu không phải do ngươi cẩn thận vận dưỡng, e là chỉ trong chốc lát, Tử Diên Thánh Hỏa trong tay ngươi sẽ tiêu tán”.
Lâm Nhất vung tay, một lần nữa thả nó trở về hộp đựng kiếm, cũng không cảm thấy bất ngờ trước những lời của Nguyệt Vi Vi.
Uy lực của sợi hỏa diễm này có hạn, hắn đã nhận ra điều đó từ rất sớm, thế nên trong chiến đấu, Lâm Nhất ít khi dùng đến nó.
“Xem ra, cách này không thể thực hiện được rồi!”
Nguyệt Vi Vi cười nói: “Nếu ngươi có thể chịu đựng được chúc tâm chi thống, ta sẽ dạy ngươi một môn bí thuật có thể dung hợp ngọn lửa này cùng với Tử Diên kiếm quyết của ngươi. Đến lúc đó, ngươi có thể dùng Tử Diên kiếm quyết để hấp thu âm sát chi lực. Tuy nhiên, trong quá trình dung hợp, nếu xảy ra sai lầm, ngươi sẽ bị đốt thành tro”.
“Vài ngày nữa Thanh Dương Giới sẽ bị phong ấn một lần nữa, ta không muốn bị vây khốn ở đây cả đời, cô dạy ta đi!”
Lâm Nhất dứt khoát đồng ý, không chút do dự.
Lựa chọn rất rõ ràng, nán lại đây kết cục chỉ có chết, nhưng nếu thật sự dung hợp được, dù chỉ có nửa phần cơ hội đi ra ngoài thì hắn cũng phải thử.
“Bí thuật này tên là Thôn Thiên Quyết, cắn nuốt vạn vật, dung nạp tất cả”.
Nguyệt Vi Vi trầm giọng nói: “Ở thời đại trước, đây vốn là cấm thuật trái với lẽ trời, chắc chắn người tu luyện sẽ gặp vận rủi. Tuy nhiên, bí thuật nguyên vẹn đã sớm thất truyền, hiện tại chỉ còn tàn bản, sau khi ngươi tu luyện, cùng lắm chỉ có thể cắn nuốt âm sát cùng lực lượng hỏa diễm thuộc tính băng hàn mà thôi”.
“Ngươi nghe ta, Thiên chi Đạo, kỳ do trương cung dư? Cao giả ức chi, hạ giả cử chi, hữu dư giả tổn chi, bất túc giả bổ chi. Thiên chi Đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc. Nhân chi đạo tắc bất nhiên, tổn bất túc nhi phụng hữu dư. Cố nhi thôn thiên bổ kỷ, phụng dĩ vi đạo, dung nạp bách xuyên, thôn phệ vạn vật…”
Một đoạn kinh văn tối nghĩa phát ra từ miệng Nguyệt Vi Vi, Lâm Nhất cẩn thận lắng nghe, không dám lơ là.
Một lúc lâu sau, Nguyệt Vi Vi niệm xong rồi cười nói: “Vân ca ca, có nhớ hết không?”
Lâm Nhất thầm mặc niệm vài lần, cảm giác đoạn kinh văn này ẩn chứa lực lượng to lớn, đáng sợ, khiến người không rét mà run.
Tuy nhiên, hắn vẫn nhớ kỹ nội dung kinh văn.
Lâm Nhất khẽ gật đầu, bắt đầu lẩm bẩm đọc, niệm gần như không sót một chữ trong đoạn kinh văn của Thôn Thiên Quyết.
Cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Vi Vi khẽ nhếch lên, chậc lưỡi nói: “Vân ca ca đúng là lợi hại, khi còn bé, lúc niệm đoạn kinh văn này, ta không ít lần bị trách phạt vì luôn niệm sai”.
Lâm Nhất có biệt tài hễ thấy là không quên, có thể thuộc làu làu.
Đối phương lại không đọc nhanh, đương nhiên hắn không thể nhớ nhầm được.
So với việc này, Lâm Nhất càng tò mò về thân phận của Nguyệt Vi Vi hơn.
“Dù không tu luyện đoạn kinh văn này, chỉ thầm niệm mấy lần mà ta đã cảm nhận được sự to lớn, kh ủng bố của nó, khiến lòng người rét lạnh. Ta rất tò mò, rốt cuộc thân phận của Nguyệt cô nương là gì?”
Lâm Nhất nhíu mày, nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Hì hì, Vân ca ca đang định nghe ngóng gia thế của ta sao, chẳng lẽ ngươi vừa ý ta rồi à. Thế nhưng quy củ của gia tộc ta rất hà khắc, đòi hỏi sính lễ cực cao, e là Vân ca ca không đáp ứng nổi. Hay là… để tiểu muội trực tiếp lấy thân báo đáp, đợi đến khi gạo nấu thành cơm, cũng không sợ cha ta không đáp ứng”.
Nguyệt Vi Vi nở nụ cười quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn phơn phớt hồng khiến người không khỏi suy nghĩ miên man, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt dường như mang theo ma lực câu hồn đoạt phách, khiến lòng người rung động.
Mặt Lâm Nhất ửng hồng, hắn biết đây là thủ đoạn của đối phương để né tránh câu hỏi của hắn.
Có điều cặp mắt kia quả thật câu hồn, khiến cả người hắn có cảm giác khô nóng.
Một luồng khí nóng từ bụng dưới bay lên, Lâm Nhất vội vàng nói: “Xin Nguyệt cô nương hãy dừng tay, ta không hỏi nữa!”
“Phốc… Không đùa ngươi nữa. Vân ca ca tranh thủ tu luyện bí thuật đi, có ra khỏi đây được hay không chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi!”
Thấy vẻ quẫn bách của Lâm Nhất, Nguyệt Vi Vi che miệng cười, đôi mắt híp lại chỉ còn hai đường chỉ nhỏ để lộ sự vui sướng, thỏa mãn.