Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 712

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sư huynh!”  

Những đệ tử đồng minh với Trương Liệt, mặt mày đều biến sắc, muốn chạy qua để đỡ hắn ta dậy.  

Nhưng vừa mới nhấc chân lên thì đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo tận xương cốt quét đến chỗ bọn họ.  

Ngước mắt lên nhìn, lại thấy Lâm Nhất hờ hững liếc mắt qua nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt này rơi trên người Trương Liệt đang giãy giụa trên mặt đất.  

Đáng ghét, không cử động được.  

Mấy người kia kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Nhất, vậy mà bọn họ lại không thể cử động, loại cảm giác khó chịu kia còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị sát khí của tán tu bao vây.  

“Lâm Nhất, ngươi đừng đắc ý! Nhiệm vụ cấp A năm sao bị thất bại, hậu quả này ngươi gần như không thể gánh nổi, cho dù là Hân Nghiên cũng không thể bao che cho ngươi được”.  

Trương Liệt nhìn vẻ mặt hờ hững của Lâm Nhất mà đáy mắt không nén được nỗi căm phẫn chưa hề nguôi ngoai chút nào.  

“Có liên quan gì đến ngươi không?”  

Lâm Nhất đứng chắp tay sau lưng, không vui không giận, hờ hững nói.  

Trương Liệt đầy một bụng tức, đối diện với một câu nói nhẹ nhàng này lại không biết phải đối đáp thế nào.  

“Có liên quan không?”  

Không đợi hắn đáp lời, Lâm Nhất lại hỏi một lần nữa, vẻ mặt vẫn như cũ không hề thay đổi.  

“Có không?”  

Hai chữ, ý nghĩa đơn giản mà giọng điệu đáng sợ, Trương Liệt không biết vì sao, trong lòng bỗng khó nén nổi cảm giác sợ hãi.  

Phụt!  

Lời vừa dứt, Lâm Nhất búng tay một cái, ba luồng kiếm mang khuấy động bầu không xuất hiện.  

Trương Liệt vừa mới dãy dụa bỗng kêu lên thảm thiết, bị ghim chặt về chỗ cũ.  

Ngưng khí thành kiếm!  

Kiếm mang màu tím tựa như hoá thành thực thể ghim chặt Trương Liệt trên mặt đất. Chỉ đúng bốn nhịp hô hấp sau mới dần dần tan biến, còn mạnh hơn gấp bốn lần so với kiếm mang chớp mắt đã biến mất kia của Trương Liệt.  

Cát bụi từ từ lắng xuống trên quảng trường, tất cả mọi người ngạc nhiên thốt lên một tiếng, thần sắc tất cả đều có chút kinh hoàn nhìn về phía Lâm Nhất.  

“Không liên quan, không liên quan với ta”.  

Vết thương chồng lên vết thương, Trương Liệt đau muốn chết đi sống lại, không dám lại cứng họng nữa. Sau khi giãy dụa đứng lên thì hoảng hồn lắp bắp hai câu.  

“Vậy ta cần phải giải thích với ngươi cái gì?”  

Đối diện với thái độ nhận sai

Bình Luận (0)
Comment