Tại thế giới tu tiên này vốn không có chế độ hộ tịch, cho nên tất cả đám tán tu đều không bị lễ nghi đạo đức, hay kỷ cương pháp tắc ước thúc.
Chính vì vậy, có tu tiên môn phái nào dám thuê mướn tán tu tiến vào động phủ của chính mình đâu?
Chỉ sợ ngay khi bản thân ra ngoài một chuyến, thì tán tu kia sẽ đóng gói hết thảy những thứ có trong động phủ của chủ nhân mà mang đi, đến lúc người nọ trở về chỉ có thể giương mắt nhìn một khoảng trống huơ trống hoác mà thôi.
Đừng nói là Dung Linh cảnh, ngay cả Vô Tướng Chân Quân cũng chỉ có thể luống cuống nếu rơi vào tình huống như vậy.
Nhưng người của gia tộc tu tiên lại khác, bởi vì ai cũng hiểu rõ một điều rằng, hòa thượng có thể chạy trốn, nhưng miếu thì không.
Môn phái tu tiên sẽ dùng người của gia tộc tu tiên để trông coi động phủ, quản lý vài việc lặt vặt, mà sau khi người của gia tộc tu tiên trưởng thành lên, bọn họ sẽ chiếm được một vị trí dành cho gia tộc của mình ở trong một phái.
Đây là logic tầng dưới chót của thế giới này.
Mười ngày sau... rốt cuộc đoàn xe cũng đến Độc Long lĩnh.
Hàng hóa được tập hợp trên quảng trường bên ngoài Độc Long lĩnh. Đoàn người Lý Thủy Đạo bước xuống xe ngựa, đi theo xe ngựa vận chuyển hàng hóa, lướt ngang qua quảng trường đông nghìn nghịt ngựa xe như nước xung quanh.
Những đoàn xe này đều đến từ nhóm gia tộc phụ thuộc bị Hắc sơn Ngũ Độc môn khống chế.
Phía trên quảng trường, cờ bay phấp phới.
Đưa mắt nhìn lại có thể trông thấy cờ của Thần Mộc thành Lý gia, cờ của Hạt Tử động Mặc gia, cờ của Độc Xà cốc Lưu gia, cờ của Hắc Thủy hà Tề gia, và Đoạn Đầu sơn… rất nhiều gia tộc không sao đếm xuể.
Ngoại trừ cung cấp cho Hắc sơn Ngũ Độc môn những đệ tử trung thành tin cậy, nhóm gia tộc tu tiên phụ thuộc còn phải cung phụng cả vật tư sinh hoạt cho môn phái này.
Mà Ngũ Độc môn lại che chở những gia tộc tu tiên nọ, không để bọn họ bị những tông môn khác bên ngoài Hắc sơn ức hiếp.
Đoàn người dẫn theo đoàn xe đi đến phía trước cửa chính kho hàng của Ngũ Độc môn.
Tộc trưởng Lý Hải Mặc hít sâu một hơi, hô lớn: "Thần Mộc thành Lý gia cung phụng sáu xe mười hai gánh linh mễ, hai xe gấm vóc, một số dầu vừng, đèn cầy sáp nến, xin thượng sư kiểm tra và thu nhận."
Một tiếng “Ken két” vang lên. Cửa chính của kho hàng chậm rãi mở ra.
Một gã trưởng lão hãy còn buồn ngủ bước tới: "Lý gia tộc trưởng, tới sớm như vậy sao?"
Lý Thủy Đạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này đã sắp đến giữa trưa rồi. Nhưng Lý Hải Mặc vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười tiêu sái đi đến trước mặt vị trưởng lão kia, đưa tới một tờ danh sách hàng hóa, nói: "Đây là danh sách cung phụng của Thần Mộc thành Lý gia, xin Lam trưởng lão kiểm tra và thu nhận."
"Ha hả, kiểm tra thấy đủ tư cách là có thể cho vào kho hàng rồi, mau mở hàng hóa trên xe ra, cho ta xem tỉ lệ cung phụng." Vị trưởng lão chuyên xử lý những việc vặt này mang theo vẻ mặt lười nhác nói.
"Mau mở ra cho Lam trưởng lão kiểm tra." Lý Hải Mặc lập tức phân phó.
Lam trưởng lão nọ nắm lên một vốc linh mễ, khẽ cau mày nói: "Có vẻ như bên trong linh mễ này có trộn lẫn một chút phàm mễ nha."
"Lam trưởng lão, linh mễ này rất tốt, đủ tiêu chuẩn mà." Lý Hải Mặc vội vàng lấy ra một cái túi vải đỏ, lặng lẽ đưa cho Lam trưởng lão.
Lam trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng, thản nhiên thu cái túi nọ rồi lấy tay nhéo nhéo thử vài cái.
"Ừm... linh mễ này khá tốt, phù hợp với yêu cầu của bản tông, kiểm tra đã xong, cho vào kho hàng đi." Lam trưởng lão la lớn.
Đến lúc này, cửa chính của kho hàng mới hoàn toàn được mở ra.
Xe ngựa tiến vào bên trong kho hàng.
"Đám nhỏ! Mau mau dỡ hàng." Tộc trưởng lập tức lên tiếng chỉ huy nhóm tộc nhân khuân vác hàng hóa vào bên trong.
Đám người Lý Thủy Đạo cũng tiến lên, giúp đỡ những người khác, cùng nhau bốc dỡ hàng hóa xuống.
"Một tòa Độc Long lĩnh lớn như vậy chẳng lẽ không có ai gieo trồng lương thực?" Lý Thủy Đạo nhỏ giọng nói thầm một mình.
"Linh khí bên trong Độc Long lĩnh nồng đậm tới kinh người, đương nhiên tất cả linh điền ở nơi này đều phải dùng để gieo trồng linh thảo, làm sao có thể dùng để gieo trồng lương thực được?" Lý Thiên Lương ở một bên nhỏ giọng trả lời hắn.
Sau khi quá trình bốc dỡ hàng hóa xong xuôi, Lam trưởng lão loại sai khiến một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào màu đen rộng rãi, dẫn theo tộc nhân của Lý gia đi về phía Ngũ Độc quật.
Từ quảng trường vận chuyển hàng hóa đến Ngũ Độc quật cần phải đi qua một đoạn đường núi, đi thẳng về phía trước, độ dốc cao chót vót, giống như bước lên vách đá. Thác nước bên cạnh người không ngừng bắn tới, âm thanh nước suối sôi trào, một mực kéo dài, rơi thẳng vào tai.
Đám người Lý Thủy Đạo phải dùng cả tay lẫn chân, cuối cùng mới bò lên được đoạn đường dốc này, khi tới đỉnh núi, ai nấy đều thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa.
Đương nhiên, tu sĩ dẫn đường cùng với nhóm tu sĩ Lý gia bên kia vẫn thản nhiên như gió thổi mây bay, không có lấy một chút mệt nhọc nào.