Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 23 - Hắn Nói Dối!

"Không được nha, ta còn ba mươi tiền ngọc, ta muốn mua linh vật nuôi nấng đồng tham, ta muốn tăng lên tu vi, sao có thể vòng về như vậy được?" Vẻ mặt Lý Thủy Lãng đầy kích động nói.

"Thế làm sao bây giờ? Chúng ta đâu có biết đường!" Lý Thủy Đạo phản bác.

"Chuyện này... Nếu không chúng ta cứ tùy tiện tìm một đường để đi?"

"Không được! Lỡ như chúng ta đi đến động phủ của tiên sư khác, bị định cho cái tội dò xét động phủ của người ta, rồi bị bọn họ đánh giết cũng chẳng ai nói gì được." Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết phản đối.

"Đệ nói xem, có phải con cóc của Vương Thiên Kiêu kia đã bị Tương sư tỷ nuốt rồi?" Lý Thủy Lãng dứt khoát chuyển hướng đề tài, mở miệng là buôn chuyện.

"Đừng đoán mò!" Lý Thủy Đạo lộ ra sắc mặt nghiêm túc, khiển trách một câu.

"Hừ!"

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh từ phía sau truyền đến, Tương Tuyết mang theo vẻ mặt âm trầm chậm rãi đi ra từ phía sau một gốc cây đại thụ.

"Tương sư tỷ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Lý Thủy Lãng lập tức kinh hoảng hỏi.

"Vì sao ta không thể ở chỗ này?" Tương Tuyết khẽ cười nói.

"Ngươi... Ngươi vừa rồi đã nghe được những gì?"

"Đương nhiên là nghe được ngươi nói bậy sau lưng ta rồi."

"Sư tỷ, ngươi hiểu lầm rồi." Lý Thủy Đạo ở một bên lên tiếng giảng hòa.

Tương Tuyết liếc mắt nhìn Lý Thủy Đạo một cái, sau đó lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Lãng, một luồng năng lượng màu lục nhạt không ngừng lưu chuyển trên người nàng.

Đây là pháp lực!

Có nghĩa là tu vi của Tương Tuyết ít nhất cũng đạt tới Thông Linh cảnh trung kỳ.

Dưới pháp lực áp chế, trên trán Lý Thủy Lãng đổ đầy mồ hôi, không ngừng lui về phía sau.

"Xem bộ dáng hèn nhát của ngươi kìa! Chẳng lẽ ngươi đã quên, khi ở trong trạng thái không thí luyện, tu sĩ Ngũ Độc môn chúng ta không được tàn sát lẫn nhau, nếu làm trái sẽ bị huỷ bỏ tu vi. Ta sẽ không giết ngươi, ngươi sợ cái gì?"

Tương Tuyết càng tiến lại gần, Lý Thủy Lãng càng lui về phía sau, đã lui tới sát gốc cây đại thụ, có muốn lui cũng không lui được nữa.

"Sư... Sư tỷ tha mạng." Lý Thủy Lãng vội vàng cầu xin tha thứ.

"Đồng tham của ngươi là gì?" Tương Tuyết lạnh giọng hỏi.

"Ta là con bọ cạp, bọ cạp vàng nha! Ngũ hành kim phá mộc, ngươi có ăn đồng tham của ta, cũng không mang lại lợi ích gì đâu, ngược lại còn có hại cho tu vi của ngươi nữa." Lý Thủy Lãng gấp muốn khóc.

Sau đó, Tương Tuyết lại quay đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo.

"Tộc đệ của ta là thằn lằn, thằn lằn thuộc thổ, ngươi ăn cũng không tăng lên bao nhiêu đâu." Lý Thủy Lãng lại giải thích.

"Hừ! Dù đồng tham của hai người các ngươi là con cóc màu ngọc bích, bản sư tỷ cũng sẽ không ra tay. Ngươi thực sự cho rằng môn quy của Ngũ Độc môn chỉ để trang trí thôi sao? Các ngươi có biết vì sao Vương Thiên Kiêu kia lại bị mất đồng tham của mình hay không?" Tương Tuyết cười lạnh hỏi.

Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng đã học tập ở tu đường hai năm, sao có thể không biết môn quy của Ngũ Độc môn. Bên trên có quy định trừ khi tham gia thí luyện, còn lại đệ tử Ngũ Độc môn tuyệt đối không được tàn sát lẫn nhau.

Nhưng quy định là chết, còn người là sống, nơi này trước không có thôn, sau không có điếm, nếu lực hấp dẫn quá lớn… khó mà nói nàng có thực sự làm gì hay không.

Nếu Tương Tuyết biết đồng tham của Lý Thủy Đạo chính là con cóc màu ngọc bích, bảo trong lòng nàng không có ý tưởng gì mới là gặp quỷ.

Dù hôm nay không động thủ, ngày mai sẽ ra tay.

Dù không động thủ ngoài sáng, trong tối sẽ ra tay.

Cẩn thận chút...

Cẩn thận chút kiểu gì cũng không có hại.

"Không dối gạt gì sư tỷ, chúng ta có nghe Vương Thiên Kiêu nói rằng, một đêm của hai năm trước, hắn từng thả con cóc ra ngoài ăn ruồi muỗi, kết quả là bản thân bị đánh ngất tại chỗ, sau khi tỉnh lại, đồng tham đã biến mất. Hắn không nhắc tới là ai đã ra tay, vì vậy, nhóm chúng ta cũng không dám tùy tiện suy đoán." Lý Thủy Đạo ở một bên cung kính nói, rất sợ chọc giận vị sư tỷ này.

"Hừ! Hắn nói dối!"

"Hai năm trước, Vương Thiên Kiêu kia không hài lòng khi thấy tu vi của bản thân tiến triển chậm chạp, đã nhìn chằm chằm vào linh điền của sư phó. Hắn thừa dịp không người trông giữ linh điền, đã lặng lẽ ngắt lấy linh thảo do sư tôn tự tay gieo trồng, lại không ngờ bị sư tôn bắt được quả tang. Nếu sư tôn tố cáo việc này với Chấp Pháp đường, chẳng những tánh mạng hắn khó bảo toàn, còn làm gia tộc hổ thẹn. Vì vậy, hắn dùng mọi cách cầu xin, sư tôn cũng thương hại cho hắn, nên không tố cáo, chỉ vẻn vẹn tịch thu đi đồng tham, thật không ngờ gia hỏa còn dám nói dối."

"Nhưng hắn đã là một kẻ phế nhân, trong người không có đồng tham, tu vi vĩnh viễn dừng lại không tiến, mỗi tháng một đồng tiền ngọc cũng không kiếm được, ngoại trừ bổ củi, cọ bô, cho linh thú đại hạc ăn cơm, hắn cũng không có tác dụng gì." Tương Tuyết cười lạnh nói.

Bình Luận (0)
Comment