Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 47 - Đúng Là Một Hài Tử Ngoan…

Bạch Vũ Hạc nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh một con suối nhỏ.

Dòng suối róc rách chảy.

Lý Thủy Đạo xoay người xuống khỏi bạch hạc, lại nhanh nhẹn đỡ sư mẫu Tần Ngọc Nga từ trên lưng bạch hạc xuống dưới.

Đột nhiên.

“Thủy Nhi, ngươi xem đó có phải là Kê Quan Hoa không?” Đột nhiên Tần Ngọc Nga mừng rỡ nói.

Theo hướng ngón tay của Tần Ngọc Nga chỉ, Lý Thủy Đạo lập tức nhìn thấy một loại thực vật độc đáo, giống như một cái mào gà màu đỏ.

Quả thật là nhị giai độc thảo Kê Quan Hoa.

Không đúng!

Làm sao Kê Quan Hoa có thể sinh trưởng ở nơi này được?

Lý Thủy Đạo nhớ lại kiến thức mình đã học, cuối cùng mới nghĩ ra thứ này là cái gì?

Lúc này, sư nương đã ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn ngắt lấy gốc Kê Quan Hoa nọ.

“Sư nương không được, đó Giun Huyết Độc!” Lý Thủy Đạo vừa hét lên, đã thấy đóa “Kê Quan Hoa” kia đột nhiên sinh ra một cái miệng sắc bén, lập tức cắn vào cánh tay Tần Ngọc Nga.

Tần Ngọc Nga bị trúng độc.

Nhưng sau khi cắn nàng một cái, Giun Huyết Độc kia cũng trúng độc, nó nhanh chóng co rút lại, chui xuống lòng đất.

Loại giun này chui khắp nơi trong lòng đất, nếu không tu luyện bí thuật thổ hành đặc thù căn bản không bắt được.

Sau khi bị Giun Huyết Độc cắn, cơn đau dữ dội bắt đầu lan khắp cơ thể như điện.

Tần Ngọc Nga đứng không vững, cả người lảo đảo, như thể nàng sắp ngất đi ngay lập tức. Lý Thủy Đạo thấy vậy, vội vàng chạy đến bên cạnh sư nương, gắt gao đỡ lấy nàng.

“Nếu hút được độc huyết này ra ngoài sẽ không còn chuyện gì nữa, mau giúp ta.” Tần Ngọc Nga mở miệng thúc giục.

“Sư nương, đệ tử thất lễ.” Lý Thủy Đạo há miệng lập tức hút độc huyết.

Một ngụm, hai ngụm, ba ngụm…

Dần dần...

Sắc mặt Tần Ngọc Nga từ từ khôi phục như lúc bình thường, hô hấp cũng dần dần ổn định lại.

“Không cần phải hút nữa.” Tần Ngọc Nga nhẹ nhàng nói.

“Sư nương không sao chứ?” Lý Thủy Đạo quan tâm hỏi han.

Tần Ngọc Nga nhìn dấu môi trên mu bàn tay mình, đây là dấu vết còn lại do Lý Thủy Đạo hút đọc huyết ra.

Kỳ thật Tần Ngọc Nga đã biết thứ đó chính là Giun Huyết Độc, là nàng cố ý nhận sai. Nói cho cùng, Kê Quan Hoa và Giun Huyết Độc cũng khác biệt rất lớn.

Phải biết rằng, Kê Quan Hoa là nhị giai, Giun Huyết Độc là nhất giai, chỉ xét về khí tức của hai thứ này thôi cũng đủ thấy chúng hoàn toàn khác biệt rồi.

Tu vi của Lý Thủy Đạo còn thấp, hắn không cảm ứng được khí tức, nhưng nàng thì khác.

Lại nói, vì sao nàng không để Tương Tuyết và Lục Kỳ Ninh học cưỡi hạc, mà hết lần này đến lần khác, lại để cho một nam nhân đến học…

Hiển nhiên ngay từ đầu, Tần Ngọc Nga đã có tâm tư khác rồi.

Lúc này, nàng giơ cánh tay ngọc của mình lên, há miệng mút vào một cái...

“Phần độc tố còn sót lại chưa được thanh tẩy kia, ta sẽ tự mình hút bỏ.” Tần Ngọc Nga giải thích.

Rất nhanh, khúc nhạc đệm nho nhỏ ấy đã qua đi…

Bạch hạc lại giương cánh bay cao, rời khỏi trần thế ồn ào náo động.

Lý Thủy Đào nhẹ nhàng vuốt ve lông hạc trắng, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của nó.

Hắn đã rút được kinh nghiệm từ bài học trước, bởi vậy lần này hắn điều khiển Bạch Vũ Hạc bay đi thật chậm, gió nhẹ phất phơ…

Tần Ngọc Nga ở phía sau người hắn, nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu…

Tiếng ca tuyệt đẹp, ca từ tinh tế, tình ý kéo dài…

Đến tận bây giờ, Lý Thủy Đạo mới phát hiện, không biết từ lúc nào sư nương lại gắt gao ôm chặt lấy mình rồi…

Hắn cùng sư mẫu. . .

Không được! Đây mối tình trái với luân thường.

“Sư nương, hiện tại ta đang bay rất ổn định, người không cần phải ôm chặt như vậy đâu.” Lý Thủy Đạo thấp giọng nhắc nhở.

“Thủy Nhi, ngươi thấy ta hát thế nào?” Tần Ngọc Nga chuyển hướng đề tài hỏi.

“Sư nương hát rất hay.” Lý Thủy Đạo mở miệng khen ngợi.

Lý Thủy Đạo luôn đặt mình vào vị trí vãn bối, dứt khoát làm như không hề biết thứ cảm tình như muốn tràn ra từ bên trong thân thể với sư nương…

Theo bạch hạc bay lượn, bọn họ dần dần dung nhập vào trong những đám mây.

Bầu trời xanh biếc chảy xuôi, lượn lờ xung quanh người họ như những sợi tơ tằm màu trắng, bao vây lấy thân thể hai người.

Buổi tối, Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng điều khiển Bạch Vũ Hạc, chậm rãi đáp xuống, trở về động phủ.

Tần Ngọc Nga bước trên đất đai vững vàng, nàng vẫn như trước, là nữ chủ nhân của gian động phủ này.

Nàng nói với giọng thản nhiên: “Lúc bình thường, ngươi nên luyện tập nhiều hơn, mỗi ngày đều phải dành chút thời gian rảnh rỗi mang Bạch Vũ Hạc ra ngoài đi dạo vài vòng.”

“Đệ tử tuân mệnh.” Lý Thủy Đạo cung kính hành lễ, không một chút dư thừa, vượt quá quy củ.

Tần Ngọc Nga hài lòng gật gật đầu.

Đúng là hài tử ngoan làm người ta yêu thương…

Hôm sau.

Sau khi Lý Thủy Đạo hoàn thành công tác quản lý linh điền của mình, hắn lại phụng mệnh đưa sư mẫu Tần Ngọc Nga và sư tôn Kim Diện Lang Quân bay đến phường thị của Ngũ Độc môn.

Hắn vững vàng cưỡi lên lưng Bạch Vũ Hạc, một mực nhìn thẳng không chớp mắt, Tần Ngọc Nga và Kim Diện Lang Quân lại đứng lên lưng hạc, dáng người bọn họ cao thẳng, tựa như Tiên Nhân hạ phàm.

Bình Luận (0)
Comment