Chương 105:
Lã Hứa Lệ chọn một vị trí ngồi vô cùng đẹp mắt để thưởng thức ly café ưa thích của mình. Không gian thoáng, phía trước là một vườn hoa với đủ loại màu sắc trên đời, thêm nữa tâm trạng lúc này là sự vui vẻ nên tráng lệ trước mắt nàng càng thêm long lanh. Lâu rồi không được tận hưởng cái cảm giác này, lần gần đây nhất về nước, Lã Hứa Lệ cũng dành một tiếng đến tìm kiếm sự bình yên tại nơi đây. Nhưng không thể. Tâm trí nàng khi ấy rối loạn, trong lòng chỉ có đau thắt, không có lấy một tia thoải mái và niềm vui. Hiện tại có thể trở về như cũ, quả thực là kì tích.
Chưa bao giờ Lã Hứa Lệ nghĩ mình sẽ thoát được khỏi cuộc hôn nhân dàn xếp tệ hại này. Nàng thừa nhận Trịnh Nhất Quân là một người đàn ông ưu tú. Vẻ ngoài của anh ta hoàn mỹ, trên người luôn luôn khoác âu phục nên tỏa ra một sự thành đạt nam tính. Tính cách anh ta, nàng chủ quan, soi xét những thứ anh ta làm cho mình, nói với mình thì kết luận: là một người đàn ông tốt. Vẻ ngoài rồi tính cách, anh ta đúng là một mẫu đàn ông lý tưởng của cả vạn cô gái trên đời. Chỉ có điều... nàng không nằm trong số hàng vạn cô gái đó.
Lã Hứa Lệ yêu sự tự do và phóng khoáng, người đàn ông quy củ kia thực sự đã nằm ngoài sở thích của nàng. Nàng cũng yêu thích sự "điên rồ" một chút, nếu vậy chắc chắn sẽ để lại ấn tượng. Trịnh Nhất Quân dù cố gắng ra sao cũng không thể để lại một dấu ấn gì với Lã Hứa Lệ. Chưa từng có ai để lại sâu sắc với nàng cả. Cho tới khi một người phụ nữ xuất hiện...
Trương La Chu xuất hiện đã mở cửa hoàn toàn trái tim Lã Hứa Lệ.
Trong long Lã Hứa Lệ hiện tại đang rất vui. Nàng mong muốn mọi sóng gió sẽ trôi đi thật nhanh, để bình yên ngày xưa quay trở về. Ngày mà hai người ở cạnh nhau, bao bọc lấy nhau...
* * *
Tiểu Chu nhìn đám học trò của mình, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ. Cô liếc vẻ mặt có pha lém lỉnh của Trần Di, một hồi như nhớ ra gì đó liền húng hắng ho mấy tiếng đánh trống lảng, nói:
- Đã đọc hồ sơ được gửi về chưa?
Trần Di nào có "buông tha" dễ dàng như vậy. Nàng quắc lên ánh mắt "gian tà" một chút, huých huých tay Dịch Minh cùng Đinh Khống, gợi chuyện.
- Xem Giáo sư Trương kìa. Một câu "đã đọc hồ sơ được Giám đốc LÃ, HỨA, LỆ gửi về chưa?" mà cũng không nói cho xong, lạ lùng quá ha~~~!!!
Dịch Minh nhìn Đinh Khống, không hẹn, cả hai chàng bác sĩ trẻ lập tức phì cười. Tiểu Chu đỏ bừng mặt mũi, đáng ra có thể "xử lý" đám nhóc "hỗn xược" này nhưng hiện tại cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố mà trốn đi thôi. Tiểu Chu là bị sóng thần đánh cho không còn chừa lại một thứ gì, cái uy của người thầy, sự sĩ diện nào đó... mọi thứ coi như hỏng bét.
- Mấy người... tạo phản rồi!
Lắp bắp một câu bất lực, Tiểu Chu nhăn nhó mặt mũi mắng một câu như vậy rồi cũng thôi không biết nói gì hơn.
Ba vị bác sĩ kia có vẻ khoái chí lắm, lần đầu tiên cảm thấy có ưu thế hơn khi đứng trước mặt Giáo sư Trương, nên thống nhất trong lòng là: không bao giờ quên cái cảm giác vui sướng này.
- Với vị trí Giáo sư chỉ định, em sẽ phụ mổ cho chị nhưng bệnh nhân này ung thư phổi giai đoạn hai, sao Giáo sư dám đảm bảo việc có thể cứu sống bà ấy vậy?
Dịch Minh khéo léo quay trở lại vấn đề chính. Trước câu hỏi này, Tiểu Chu rơi vào trầm mặc. Cô không dám đảm bảo việc có thể khiến mẹ của Trịnh Nhất Quân tỉnh dậy, một lần cũng không dám chắc. Con số của sự sống giảm, con số khả năng tỉnh dậy cũng rất thấp. Đây là một ca phẫu thuật mà rủi ro còn tàn khốc hơn những cuộc phẫu thuật cô từng thực hiện. Là một ca phẫu thuật ngu ngốc – nếu là những bác sĩ khác, chắc chắn họ sẽ nói vậy.
- Tôi không đảm bảo chuyện này!
Giọng cô thật thấp, nhưng ánh mắt ngạc nhiên của ba người trước mặt chứng tỏ họ đã nghe thấy rất rõ.
Đinh Khống giật mình một phen, tiến lên phía trước một bước, nói:
- Giáo sư, như vậy là liều mạng đấy. Gia thế của người nhà bệnh nhân em đã tìm hiểu qua loa, nếu phẫu thuật hỏng...
Đinh Khống luôn cẩn thận như vậy. Trong cậu lúc nào cũng mang một cái bất an khá thực tế: ngoại trừ day dứt tâm can, nếu phẫu thuật hỏng, bản thân người bác sĩ sẽ phải đối diện với những gì? Chính là áp lực từ người nhà. Một câu "xin lỗi, tôi đã làm hết khả năng" sẽ không vì vậy mà có thể qua chuyện, với Đinh Khống, một bác sĩ không phải chỉ có chăm chăm vào việc phẫu thuật mà còn phải suy nghĩ sâu xa hơn. Không hẳn là một suy nghĩ quá tiêu cực khi "vẽ" ra một loạt những hậu quả của việc phẫu thuật hỏng, để ép bản thân thật sự tập trung vào công việc mà đi tới thành công.
Điểm khác nhau giữa Dịch Minh và Đinh Khống chính là ở đây. Dù kết quả có thành công, thì Dịch Minh lại có một quá trình phẫu thuật vô cùng thoải mái, còn Đinh Khống, không khí bao quanh cậu ta luôn nồng nặc căng thẳng trong mọi ca phẫu thuật.
Đinh Khống sợ việc cố chấp.
- Nhưng tôi không thể chịu đựng được việc nhìn bệnh nhân của mình chết từng ngày. Tôi luôn như vậy, nếu có cơ hội sẽ tóm lấy. Tôi không thể cứ thấy khả năng thất bại mà bỏ mặc bệnh nhân của mình được.
Cô mỉm cười, nâng tay xoa đầu cậu bác sĩ họ Đinh. Ánh mắt cô mềm mại, chính là cái nhìn của một người thầy.
- Sao cậu lại cứ căng thẳng vậy chứ? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu phải mạnh dạn trên bàn mổ, đừng bao giờ bị phân tán bởi nỗi sợ. Bác sĩ không phải chỉ có mỗi lời xin lỗi báo tử, còn có một lời nữa mà một bác sĩ nói nhiều không kém đâu, cậu biết là gì không?
- K-không kém sao ạ?
- Phải, đó là "ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch!". Là lời này đấy! Giờ thì đi về phòng họp kỹ hơn nào, đám nhóc phiền phức.
Dịch Minh cùng Trần Di mỉm cười, hai người bước qua Đinh Khống, không quên tặng một cái vỗ lưng, như là muốn tiếp thêm sức mạnh cho người bạn của mình.
Đinh Khống cúi mặt, cậu nghiến răng, ngăn cho những giọt lệ phức tạp rơi xuống. Sau đó, cậu lấy hết can đảm, ngẩng mặt lên, nhìn bóng lưng của ba người bước phía trước mình.
- Này bác sĩ Dịch!
Tiếng gọi đó khiến Dịch Minh dừng bước, xoay người.
- Tôi sẽ giỏi hơn cậu, sẽ "phế truất" cậu và trở thành bác sĩ giỏi thứ hai khoa ngoại nhi mình. Mục tiêu gần sẽ là vậy.
Dịch Minh ngạc nhiên, sau đó cậu bật cười. Một cái gật đầu:
- Chấp nhận lời thách đấu, bác sĩ Đinh!