Doctor

Chương 120


Ông Trương cùng Tiểu Chu nhìn hai "người thương" của mình bằng vẻ mặt không biết nói gì hơn.

Đắc tội với gia chủ một chút là được rồi, đây lại đắc tội với cả mẹ cả con, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đem ra mỉa mai đá xéo.

Chưa hết, Lã Hứa Lệ sau trận cờ với Phó Anh Tài thì lần lượt lại hạ gục hết đám nam nhân còn lại trên bàn cờ.

Thắng cờ cũng thôi, đây nàng vừa thắng vừa mỉa mai từng kẻ cười cười cợt cợt vào hùa với Phó Anh Tài lúc trước khiến tất cả nam nhân đều không thể ngẩng mặt lên nổi.
Sự tình khi đó Tống Mẫn cũng tái xanh gương mặt, nàng ta trách bản thân không ngăn cái miệng của Lã Hứa Lệ sớm hơn một chút.


Mỗi câu mỗi chữ đều là thâm sâu chọc ngoáy, nghĩa đen nghĩa bóng đan xen lẫn lộn, không để gã nào có thể diện mà ra về.
Mà về cơ bản nàng ta không biết người có tâm tính tựa ni cô như Lã Hứa Lệ có thể có chiếc miệng thâm độc đến thế.

Thâm độc đến mức Tống Mẫn ngồi cạnh nghe cùng còn cảm thấy nhục nhã thay mấy gã kia, chứ nói gì đến đối tượng bị nàng công kích đây?
Ông Trương sống cùng bà Lương mấy chục năm, vốn không lạ lẫm tính cách vợ mình.

Cái ông thấy lạ là không chỉ có mình vợ ông gây chiến, hoá ra còn ăn ý với cả "con dâu" út đến vậy, cùng nhau làm bẽ mặt cả mẹ cả con gia chủ.

Ông Trương biết không nói được vợ nhưng trước con cái cũng phải có chút thể diện, là vậy nên tự nhiên quắc mắt sang nhìn Tiểu Chu khiến cô vốn tưởng mình và cha nãy giờ vốn chung một con thuyền, giờ lại như chỉ mình cô một chiến tuyến vậy.
"Con dâu tôi chính là học từ cô mà ra!!!"
Ba à, con đó giờ chỉ nói chuyện bằng "hành động" với mấy gã đó chứ chưa bao giờ nói với họ được quá ba câu đâu!!! "Tài ăn nói kia" sao Lệ Lệ có thể học từ con mà ra được chứ!???
Tiểu Chu nhìn bạn gái mình dửng dưng như vậy thì khẳng định không hề hối lỗi, toàn gia đình ở đây đều đang nhìn cô với ánh mắt tò mò, cô cũng không muốn bản thân giống cha mình cả đời nhu nhược sợ vợ nên bất đắc dĩ húng hắng ho một tiếng lấy uy.
Bạn gái sai phải chỉnh, không thể không lên tiếng!
"Lệ Lệ, thực ra em cũng không nên..."
Lã Hứa Lệ chăm chăm vào Tiểu Chu khiến cô phải đổ mồ hôi lạnh, câu từ gì cũng không thể nói thêm nữa.
Một bên là ba đang mong đợi màn "khởi nghĩa" nào đó được gửi gắm,

Một bên là bạn gái đang quật cường nhìn,
Xung quanh lại là sự tò mò...
Tiểu Chu vuốt mặt một cái, khẳng định sợ bạn gái chính là di truyền từ cha, ánh mắt Lã Hứa Lệ là muốn nói: Thử nói câu trách cứ xem!?, nếu đã vậy thì cô còn có thể chỉnh được nữa hay sao?
"Thực ra Phó gia cũng không tốt đẹp gì!"
Tiểu Chu khi nói cũng không dám nhìn mặt bất kể ai, làm cho ông Trương rít lên một tiếng vô lực rồi bỏ khỏi phòng khách.
Con mới chả cái, nhu nhược!!!
Tống Mẫn nhìn Tiểu Chu thì bĩu môi dè bỉu, nhìn sang mẹ Lương đang đứng cạnh nhịn cười, nói: "Mẹ à, thực sự không có tiền đồ!"
"Nga, vậy anh Tân thì sao chứ???"
Tiểu Chu nhất định không muốn chịu cái tiếng "sợ vợ" này một mình chút nào, hẳn là phải lôi một người khác vào.
"Anh Tân ít ra sẽ không có "mở bài" như cậu đâu em chồng!", Tống Mẫn nhún vai.
"Này, như vậy không phải là thảm hại hơn hay sao? Đến ho cũng không dám ho, im lặng từ đầu tới cuối thì nói làm gì?", Tiểu Chu bất chợt lại cảm thấy Trương La Tân thật đáng thương, mở miệng bảo ban vợ cũng không dám thì sao ra dáng trưởng nam cho được?, cô nói tiếp: "Cậu tốt nhất đừng bắt nạt anh Tân quá đáng, không tôi thực sự sẽ thay anh Tân chỉnh đốn cậu đấy, chị dâu!!!"

"Cậu lo cho cái thân cậu trước đi đã!"
Tống Mẫn ra dấu sang phía Lã Hứa Lệ, thấy nàng khoát tay nâng mày thì Tiểu Chu trong lòng lạnh toát, đem ánh mắt cầu xin Tống Mẫn chớ bơm kích, nhưng lòng cô là được Tống Mẫn thấu, nhưng không hề muốn giúp.
"Nga, trong tình huống này, anh Tân chắc chắn sẽ nghĩ tôi không hề có chút lỗi nào.

Nếu không có lỗi, hiển nhiên không phải chỉnh chút gì!"
Thực sự lúc này Tiểu Chu chỉ muốn cắn nát cái miệng xấu xa của Tống Mẫn, dám đem cô so với Trương La Tân trong lúc này là triệt để gi3t chết cô rồi.
"Vậy sao? Vậy hoá ra Giáo sư Trương nãy giờ là có ý muốn dạy dỗ tôi cách cư xử?"
Chết tiệt! Tống Mẫn, thù này tôi sẽ trả đủ!!!.

Bình Luận (0)
Comment