Chương 51:
- Trời ơi thiên thần nhỏ này là con nhà ai vậy?
Mẹ Lương như muốn "bùng cháy" khi nhìn thấy cô bé mà Tiểu Chu bế về nhà.
Thêm một đống đồ lỉnh kỉnh, nhưng sau cùng, cô cũng gọn gàng mà "an toàn" trở về.
- Đây là Dương Dương, con giám đốc Lã! Cô ấy đi công tác nên gửi nhờ Dương Dương hai đêm!
- H-Hả?
- ...!!!
* * *
Lã Hứa Lệ nhận được một cuộc gọi gấp, từ bà Tô – người chăm sóc Dương Dương mỗi ngày giúp nàng.
Hôm nay bà Tô đổ bệnh, đen đủi thay, đúng hôm nay nàng phải trở về Mĩ.
Đáng lí là không nghĩ ra cách gì, nhưng vì nhận được cuộc gọi của cô vào ban nãy, thành ra... cũng chỉ nghĩ đến việc mỗi người kia mới có thể giúp mình. Dẫu sao Dương Dương cũng chỉ cần có người chăm sóc buổi tối, ban ngày gửi gắm chủ nhiệm khá ổn thỏa.
Là vậy nên nàng thực hiện một cuộc gọi cho cô, và đáp lại nàng chính là việc Dương Dương sẽ được "bàn giao" cho cô quản lí kể từ giờ phút này, khỏi gửi gắm người khác.
Dù rằng Lã Hứa Lệ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc bận bịu của Tiểu Chu nếu phải chú ý tới Dương Dương hai ngày, nhưng người kia một mực "giành việc", nàng.... tuyệt nhiên không thể nói gì hơn.
* * *
Như đã nói, Tiểu Chu đón Dương Dương về nhà mình sau giờ tan học của cô bé. Dù sao nhà cũng không xa bệnh viện lắm, mất chừng 20 phút lái xe, ca phẫu thuật diễn ra vào ban chiều, vì vậy không vướng bận.
Phản ứng của ba mẹ không ngoài dự đoán của cô. Tiểu Chu thở dài, ra dấu "giữ yên lặng" với nhị vị phụ huynh. Khi ba mẹ hiểu ý tức khắc gật đầu, lại trở về tình trạng ban đầu: sủng nịnh Dương Dương.
- Cháu yêu, cháu tên là Dương Dương sao? Trời ơi, đúng là con gái mẹ Lệ Lệ, xinh đẹp hệt như mẹ con vậy!
Mẹ Lương yêu trẻ con, là vậy luôn mong muốn có cháu bế.
Nhưng ông trời "phũ phàng" với bà quá, ba đứa con chưa có đứa nào chịu kết hôn, quả là khiến bà muốn tức chết đi được.
- Vâ-vâng ạ, con là Dương Dương! C-con chào bà ạ!!!
- Dương Dương ngoan quá. Nào, qua đây với bà nào!
Bà Lương dang tay, mỉm cười hiền lành.
Trẻ nhỏ có một loại phản ứng tích cực, nếu thấy an toàn sẽ vui vẻ đón nhận. Nếu thấy sợ hãi sẽ tức khắc chối bỏ và né tránh.
Dương Dương hiện tại, vừa vui vẻ lại cũng vừa rụt rè.
Ngoài mẹ Lệ Lệ, cô bé chưa từng gặp người thân nào khác. Mỗi ngày được chú Hàn đón đưa, cơm trưa đã có bà Tô chuẩn bị, tối tối mới được gặp mẹ.
Dương Dương ngoan ngoãn, không bao giờ đòi hỏi. Nhưng cô bé tò mò một chuyện. "Ba mẹ của mẹ... ông bà ngoại... họ như thế nào?"
Lã Hứa Lệ không đề cập đến chuyện "người đi", mọi thứ đều sẽ khiến tâm trí mỏng manh của đứa trẻ có vết nứt. Dương Dương đã thiệt thòi rất nhiều, là vậy, Lã Hứa Lệ không cho phép con gái có một tổn thương nào nữa.
Dương Dương hiện tại đã có thể tận mắt nhìn kĩ.
Hóa ra ông bà là những người có nụ cười già nua mà phúc hậu nhất trên đời.
Hóa ra ông bà cũng là những người bộc lộ hoàn toàn tình yêu lớn lao.
Hóa ra ông bà cũng giống mẹ...
Dương Dương đôi mắt đỏ hoe, nhanh chóng rúc vào trong lòng bà Lương ấm áp.
Cô bé đã khóc từ bao giờ.
Ba người nhìn nhau, khi hiểu ra ánh mắt dịu dàng đến nặng trĩu xúc động.
Bà Lương ôm chặt Dương Dương, bàn tay chút nhăn nheo, nâng lên xoa đầu đứa cháu nhỏ.
- Dương Dương, cháu gái, con có thích không nếu như ta nói hãy coi đây là gia đình của con!?
Dương Dương đưa mặt khỏi lòng bà Lương, tròn xoe mắt, đôi măt vẫn nhiễm lệ nhạt nhòa.
- T-Thật sao ạ!? C-Con... đây sẽ là gia đình con sao bà?
- Đương nhiên rồi tiểu công chúa, đây sẽ là gia đình con! Nào, chúng ta cùng đi đi tham quan nhà một vòng nhé!
Dương Dương nghẹn ngào, tức khắc gật cái rụp vui sướng.
- V-Vâng... VÂNG Ạ!!!!
Bà Lương thong thả, bồng đứa cháu nhỏ, miệng ca câu hát gì đó quen tai lắm.
Tâm trạng cả gia đình đều tốt.
- Tiểu Chu!
Cô đưa mắt về phía ba. Cái cười mỉm ấm áp của ba khiến cô yên tâm rất nhiều.
- Hãy chăm sóc Dương Dương. Con phải trở về bệnh viện! Tối gặp lại mọi người!
- Ừ, đi cẩn thận!
- Vâng!
*Cạch
Bước ra khỏi nhà, cô thở dài một tiếng.
Giây phút ba mẹ mang ánh mắt khó hiểu nhìn cô, cô biết, thì ra bản thân không phải người "độ lượng" đến vậy.
Thì ra cô cũng "nhỏ mọn" mà tò mò chuyện nàng chưa từng nói ra.
Có điều cô không đặt ra bất kì một câu hỏi nào. Tiểu Chu đang chờ đợi... chính người đó, khi sẵn sàng và tin tưởng hoàn toàn, sẽ bộc bạch với cô.
Nghĩ đến đây, vừa vui vẻ, nhưng cũng có chút sợ hãi...
"Liệu tôi đã chứng tỏ đủ để em đặt niềm tin vào...???"
. . .
Tống Mẫn sau ca phẫu thuật thành công tuyệt đối, lập tức vỗ tay khen ngợi Dịch Minh, hoàn toàn cảm phục.
- Bác sĩ Dịch, phải nói thế nào nhỉ!? Cậu rất giỏi, khi cậu tìm ra đường mạch đó, tôi vô cùng kinh ngạc. Làm sao cậu đoán được đâu là nơi mảnh thủy tinh cỏn con đó đi tới? Có thể cho tôi bật mí được không?
Dịch Minh chớp mắt mấy cái, sau đó liền gãi gãi ót sau gáy, ngại ngùng.
- À, cũng không biết phải nói sao... nhưng Giáo sư gọi đó là cảm nhận bằng trực giác.
- Tiểu Chu sao?
- Vâng! Nếu là Giáo sư có lẽ đã sớm tìm ra chỗ không đúng chứ không mất thời gian giống em. Haha. Mà... tiền bối, chị có rảnh không, ý em là giờ nghỉ trưa, chị có hẹn phải ra ngoài không?
Dịch Minh lúng túng, bắt đầu chủ đề cậu loay hoay suốt từ lâu.
Từ lâu, nghĩa là nhiều năm...
Chỉ là không có cơ hội mà thôi.
Lần này, chàng bác sĩ trẻ đã có cơ hội... hi vọng tăng cao cũng như hồi hộp và lo lắng.
- Tôi? Đương nhiên rảnh! Có gì sao?
"Tốt quá!"
- V-Vậy... em muốn mời tiền bối bữa trưa. Coi như chúc mừng cho ca phẫu thuật ban nãy.
Tống Mẫn nâng mày nhìn Dịch Minh.
Sau đó, là nụ cười đồng thuận.
- Tốt thôi! Nhưng để tôi mời! Công lao thuộc về cậu cơ mà!
- D-Dạ!? K-không, em-...
- Được rồi! Đi thôi, cũng đến giờ dùng bữa rồi!
- À... V-vâ-vâng... vâng ạ!
"M-...mình muốn mời chị ấy kia mà... làm thế nào bây giờ...!???"