Chương 55:
Ngày hôm nay tất bật hơn mọi ngày.
Kỉ niệm 3 năm thành lập khoa ngoại nhi, các bác sĩ rất hào hứng. Khoa khác miễn bàn luận, riêng khoa ngoại nhi phải thật hoành tráng.
Một năm khoa ngoại nhi sẽ có "vài" dịp liên hoan, lớn nhỏ đều có đủ, miễn có cơ hội là sẽ một mực yêu cầu, vòi vĩnh "ai đó" đứng ra tổ chức.
Hiện tại thì lý do khá hợp lí, nhưng cho đến năm trước, ngay cả Tết trồng cây, ba "đồ đệ" còn ỉ ôi đến sáu tiếng yêu cầu một chút men tiệc thì đúng là không chịu nổi. Vậy là ngày hôm đó, khi đứng lên tuyên bố lí do ăn liên hoan với toàn khoa ngoại nhi là "nhân dịp Tết trồng cây nên tôi chiêu đãi bữa ăn nhỏ...", ngẫm ra sao cũng là xấu hổ. Vốn bị tai tiếng trong viện, cớ vớ vẩn cũng đem làm bàn đạp liên hoan, càng thêm mang tiếng nịnh nọt đồng nghiệp.
Chuyện cũ qua rồi, nói ra sao cũng sẽ lặp lại. Vì Tiểu Chu nào đâu thắng được ba cái "loa"!?
Sáng sớm đã thấy Trần Di tươi cười xách giúp túi, Dịch Minh mau lẹ bóp vai, Đinh Khống sẵn sàng tách caffe sữa nóng hổi thì Giáo sư Trương đã được một phen khiếp vía. "Thần thông" là lẽ vốn có, vì vậy phải kiểm tra lịch tức khắc.
Quả là có ý đồ.
- E hèm!
Tiểu Chu đánh tiếng, lập tức nâng tay lên ra dấu "dừng lại".
Ba vị bác sĩ trẻ thấy phản ứng như vậy, tức khắc xếp một hàng ngang dài mau chóng. Gương mặt không có ý định nén lại mong chờ...
Tiểu Chu bĩu môi dè bỉu, mày hơi nhăn lại.
- Sao? Cứ có chuyện mới đối xử tốt với bậc "Quân Vương"???
Cô khoát tay, giọng bắt đầu... hách dịch.
- Ấy! Bọn tiểu nhân không dám, "Điện Hạ" bớt giận!!!
Dịch Minh cười xuề, tay bàn tay nắm vào nhau, giọng rõ là đang sủng nịnh ngọt xớt.
"Hừ" một tiếng tỉnh queo.
- Hôm nay là "Điện Hạ", ngày mai lại thành "cún con" của mấy người sao? "Thăng trầm" của một người cũng phải mất vài năm đổi thay, "thăng trầm" của Trương La Chu tôi một năm thay đổi đến vài chục lần, mỗi lần vỏn vẹn 24 giờ, không phải hơi nhanh sao?
Đinh Khống nghe vậy lập tức nghiêm túc lắc đầu.
- Không hề! Giáo sư thấy đó, bọn em luôn kính trọng chị, từng giây từng phút đều quan tâm đến chị!
Dù đã nghe quen tai nhưng không tránh khỏi nổi gai ốc.
Tiểu Chu rùng mình một cái, lập tức đẩy ghế lùi cách xa ba cái kẻ lắm chuyện, dẻo miệng một đoạn.
- Không được, kiên quyết! Tôi rất bận, sắp tới có ba ca cấy ghép tim nữa. Còn có cuộc họp Giáo sư ở trường Đại học, không có thời gian!
Hai nam nhân trong phòng cả kinh, lập tức tròn mắt nhìn Tiểu Chu.
- Không được! Bọn em đặt chỗ rồi, chị phải đi chứ!!!
Cái "phải đi chứ" này mang nhã ý "phải đi để thanh toán" chứ chưa chắc đã mang nhã ý "rủ rê hồ hởi".
Tiểu Chu mọi lần không "dám" chối từ nhưng dịp này dứt khoát bận bịu, rất mệt mỏi, không muốn di chuyển.
- Tôi không đi, mấy người đi đi!
- Giáo sư!!!
Đinh Khống cùng Dịch Minh phụng phịu, tức khắc ngồi xổm xuống dưới chân Tiểu Chu, tội nghiệp.
Chẹp một tiếng khó chịu, cô xua tay lần nữa, coi như cuối cùng.
- Đã nói k-...
- Cũng không sao, có Giám đốc Lã đi chung, Giáo sư không đi vẫn có người thanh toán cho mà!
"H-Hả?"
Tiểu Chu hé miệng, tròn mắt nhìn Trần Di đang mang vẻ mặt thản nhiên... vô tội.
- C-Cái gì?
Trần Di nhún vai.
- Thì hôm nay em tiện gặp Giám đốc trong thang máy nên mời chị ấy luôn rồi! Em có đề cập đến Giáo sư tổ chức, còn thiết đãi, vậy nên....hừm...
Ngó lơ chỗ khác.
Tiểu Chu lập tức đứng bật dậy, hốt hoảng nhìn Dịch Minh cùng Đinh Khống.
- N-Này, các cậu đặt bàn chỗ nào thế?
Hai thanh niên đứng lên theo Giáo sư Trương.
- D-dạ, vẫn quán cũ khoa mình hay lui tới!
*Cộp
*Cộp
- Ui da!(x2)
Đinh Khống cùng Dịch Minh ôm trán, nhăn nhó đau đớn.
- Cái đám chết tiệt các cậu, ai cho các cậu chọn địa điểm đó làm chỗ tụ tập? Nhà hàng, Nhạng Lâm, Nhạng Lâm đó! Đặt bàn, lập tức!
Ba kẻ tròn mắt, không tin vào tai mình, tức khắc đồng thanh.
- CÁI GÌ???
Tiểu Chu khó hiểu hình thành cái nhăn mày đậm, hơi gắt lại khẳng định.
- Ba kẻ tham ăn đột nhiên có vấn đề nghe hiểu!? Nhạng Lâm! NHẠNG! LÂM!!!!
- R-RÕ!!!
*Rầm!!!
- Bá đạo thật, Trần Di, cả khoa đội ơn cậu!
Dịch Minh vừa đi vừa toe toét cười, huých vai Trần Di liền ba-bốn cái.
Lập tức phổng mũi.
- Có gì đâu, chuyện nhỏ!
Đinh Không vỗ vỗ tay, trong đầu đã hình dung tới nhà hàng sang trọng Nhạng Lâm nổi tiếng.
- Chà, không ngờ có ngày được tới Nhạng Lâm dùng bữa một lần! Hôm nay tôi quyết thành "ma no", không bỏ lỡ!
Trần Di bật cười.
- Haha, gì chứ? Cậu mà thành "ma no" hôm nay, lần sau lại một nhà hàng lớn nữa thì chịu nhịn?
- Hả? Còn có lần sau nữa sao?
- Đương nhiên! Cốt lõi, phải mời được Giám đốc Lã!
Đinh Khống và Dịch Minh nhìn nhau. Hai chàng trai nghĩ ra gì đó trong đầu, lập tức lại tròn mắt nhìn Trần Di.
- Này... Giáo sư thực sự...
- ...
- Thực sự...
-...
-... Muốn thăng tiến thêm sao?
- ... Ừ!
Trần Di thở dài, bước đi cũng chậm hơn.
- Haha, vậy không phải tốt quá sao! Giáo sư mà thăng tiến chắc chắn sẽ tiến tới vị trí viện trưởng tạm thời. Viện trưởng trẻ nhất trong giới bác sĩ, tuyệt vời ha!
- Phải ha, Trần Di, sao cậu không nói với bọn tôi sớm chứ! Vậy mà cứ một chút đề phòng với Giám đốc Lã. Giờ có thể thoải mái rồi!
Càng thêm phấn khích, hai thanh niên lại bắt đầu nhiều miệng.
Cả ba bước vào thang máy.
- À... thì cũng không tiện nói mà...!
- Thôi dù sao cũng nói rồi! Vậy... ủa, mà sao lại bấm lên tầng? Không phải cần xuống sao?
Đinh Khống nhìn bảng điện tử, thắc mắc.
- Hửm? Phải đi mời Giám đốc Lã đã chứ! Cậu là đồ ngốc sao???
Hai chàng trai ngơ ngác nhìn nhau lần nữa.
Trong buồng thang máy rộ lên tiếng cười lớn ngay sau lời nói của Trần Di.
"...
- Chuyện tình cảm này... dù sao cũng là chuyện lớn. Tranh thủ nói với hai thằng nhóc kia giúp tôi, để chúng không "bỡ ngỡ". Cô nói sẽ tốt hơn!
- ... Giáo sư chắc chứ? Có thể giữ kín mà!?
- Tôi sẽ nói với gia đình mình khi đúng thời điểm. Từng người một trong gia đình. Cái gì dễ dàng nên làm trước và tôi không nói dối hay giữ bí mật gì với gia đình. Ba đứa nhóc các cô, không phải cũng là gia đình của tôi sao? Chúng ta đã hứa sẽ không che đậy chuyện gì, huống chi chuyện lớn như vậy!?"
- ... G-Giáo sư... hôm đó... chị nhớ lời nói ngu ngốc đó khi tất cả đều say sao?
- Tôi nhớ mọi lời hứa của mình!
- ... G-Giáo sư...!!!
- Được rồi! Nhờ cô đó, Trần Di!
- Vâng!
..."
"Không ngờ xung quanh mình toàn kẻ ngu ngốc, sao có thể không nhận ra hàm ý mà nói Giáo sư cầu tiến chứ!? Thật hết thuốc chữa!"
Trần Di thở dài, cửa thang máy mở ra chậm rãi...