Chương 95:
Lã Hứa Lệ mở một bài hát để xóa tan bầu không khí im ắng đến khó chịu. Đầu ngón tay nàng đưa lên rồi đặt xuống trên vô-lăng, để tâm đến đoạn đường tắc nghẹt là một chuyện, tâm trí chín phần lại hướng về bên cạnh – ghế phụ.
Mỗi giây phút lúc này đều đáng trân trọng, nàng sợ, nếu không tận dụng, sẽ chẳng thể còn một dịp nào nữa.
Lấy hết can đảm, bỏ đi liêm sỉ, cũng mặc kệ sự sợ hãi nếu bị từ chối – nàng đã mở một lời mời.
Thật may mắn – nàng nghĩ vậy vì ít ra người đó đã không từ chối. Dù xã giao hay những điều tương tự thì cũng chẳng sao hết. Chỉ cần là một không gian riêng tư chật hẹp như bây giờ, chỉ hai người, như vậy đã là thật đáng quý.
Chỉ cần như vậy...
Hay nàng đã kỳ vọng quá ít đây?
- Tôi tưởng chỉ mỗi tôi thích Uông Phong, không nghĩ Lã phu nhân cũng có ngày nghe nhạc của anh ấy. Mà không đúng, không nghĩ có ngày Lã phu nhân nghe nhạc Hoa.
Cô khẽ cười, thưởng thức bản nhạc yêu thích của mình.
Lẽ Hứa Lệ sau cái ngạc nhiên là sự vui mừng không thể tả bằng lời. Nàng trở nên luống cuống, tông giọng lúc này chính là cảm kích.
Cuối cùng thì cũng có thể vào câu chuyện...
- Tôi bắt đầu nghe nhạc Hoa từ một năm nay. Đây là Album những bài hát tôi thường nghe trước khi đi ngủ. Nó khá hiệu quả. Nếu... Nếu Giáo sư thích tôi sẽ sao ra một bản tặng Giáo sư.
Tiểu Chu nhướn mày nhìn qua Album các bài hát nàng nhắc tới trên màn hình.
- Toàn bài tôi thích, nên tôi có hết trong máy. Chắc không cần sao lưu đâu. Nhưng dường như có một vài bài tôi không biết, để xem nào...
Đưa đầu ngón tay trượt trên màn hình xe ô tô, cô chăm chú, hơi ghé mắt gần thêm một chút để nhìn rõ hơn.
Người cầm lái nom vẻ tự nhiên đó lại hình thành yên tâm, trái tim nàng đập thật nhanh, môi hơi mím kìm ném nụ cười rạng rỡ.
- Đúng là có một vài bài như vậy, tôi sẽ về nghe thử.
Tiểu Chu mở màn hình điện thoại, là muốn ghi nhớ tên một vài bài hát nhưng chính hành động đó lại khiến nàng giật mình, lập tức đưa bàn tay sang ngang, che đi màn hình điện thoại của cô.
Đôi mắt khó hiểu của Tiểu Chu hướng sang bên trái, bất ngờ nhìn ra vẻ lúng túng cùng gương mặt đỏ bừng của nàng càng thêm khó hiểu.
- Lã phu nhân, có chuyện gì sao?
- À, không... tôi... chuyện này... tôi sẽ về nhắn tin cho Giáo sư... ý... ý tôi là những bài hát này... tôi sẽ nhắn tin...
- Việc này đâu có cần phiền phức cho Lã phu nhân như vậy? Tôi sẽ lưu vào trong bản giấy nhớ trên điện thoại, vậy nê-...
- Không! Tuyệt đối không phiền!
Nàng quả quyết, hơi nghiêm mặt sang cô, khẽ nhăn mày.
Để rồi nhận ra hành động đó của mình thật lố bịch thì lần nữa xấu hổ quay đi.
- Ý-..Ý tôi là, vì còn một vài bài hát nữa không có trong USB nên tối nay tôi sẽ nhắn cho Giáo sư đầy đủ. Có-...là có rất nhiều bài hay khác có lẽ Giáo sư chưa nghe. Ý tôi là vậy!
- À... Vâng, vậy cũng được!
Cô tra điện thoại trở lại túi áo, tay khoát lại, ngửa lưng dựa vào ghế.
Đôi mắt nhắm nghiền.
- Tôi nghĩ tôi sẽ ngủ một chút, cây cầu này... chắc còn rất lâu mới tới nơi được. Hãy đánh thức tôi khi ta tới nơi!
- À... Ừm. Tôi biết rồi, Giáo sư nghỉ ngơi một chút đi!
- Ừm, cảm ơn cô!
Đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy bình yên như vậy trong một năm qua.
Chẳng phải tại một căn phòng xa hoa,
Chẳng phải trên một chiếc giường đắt tiền,
Chẳng phải trong chăn ấm đệm êm,
Chính là lúc này, nơi có thể ở cạnh một người nào đó. Cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể, giọng nói, hay hơi thở... Có thể lắng nghe cử chỉ mang một màu nhớ mong.
Chỉ là tiếng chẹp miệng phát ra rất khẽ trước cảnh ùn tắc đông người... sự đáng yêu như vậy thật quá đỗi giản đơn cũng làm cô thấy thân quen.
Bình yên đến ngon giấc.
Một giấc ngủ thật chớp nhoáng lại hiệu quả.
Cô thực sự đã ngủ, ngủ rất ngon, bên cạnh người phụ nữ ấy...
Đã lâu lắm rồi...
. . .
- Chị ta đang ăn tối với bác sĩ sao?
Trịnh Khởi nhăn mày. Vốn nàng rõ ràng như vậy là không nên, đặc biệt là trong sự kiện lớn như vậy, nhưng nàng không thể biểu cảm khác.
Trịnh Nhất Quân ra dấu bằng ánh mắt nhắc nhở em gái phải chỉn chu trở lại. Anh khẽ thở dài khi nghĩ tới Lã Hứa Lệ, nhưng môi vẫn nở nụ cười chào một vài người quen trong bữa tiệc.
- Ừ, cô ấy sẽ tới sau khi đưa Giáo sư Trương dùng bữa tối trở về. Mẹ anh sắp phẫu thuật, vì vậy anh phải có thái độ đúng đắn khi tiếp đãi Giáo sư. Em và anh đều là nhân vật không thể thiếu trong bữa tiệc này, hôm nay em ở đây nên việc tiếp đãi Giáo sư tốt nhất là để Lệ Lệ làm. Giáo sư đang ở nơi đất khách, không thể không có gia chủ tiếp đón được. Hơn nữa họ còn là bạn, nên việc thật khó hiểu. Sao em phải mang thái độ tiêu cực đó?
Trịnh Khởi tóm sống mũi. Cơn giận thực sự đã khiến nàng đỏ bừng đôi tai.
- Em không quan tâm cô vợ sắp cưới của anh bao giờ sẽ tới đây. Em chỉ muốn biết tại sao anh lại quyết định như vậy mà thôi. Mà không quan trọng, thật điên rồ, em sẽ đến chỗ Giáo sư!
Lập tức xắn váy, nàng cắn môi, nhẵm lên đôi giày cao gót. Vội vàng.
Trịnh Nhất Quân nắm lấy cổ tay em gái, anh đã bắt đầu khó chịu.
- Tại sao em cứ phải làm rối tung mọi thứ lên vậy? Việc đó đâu ảnh hưởng? Với lại tiệc mừng sinh nhật ba nuôi. Em đừng hòng có cách cư xử như vậy. Ba nuôi đấy, em bị điên rồi sao? Vì một người phụ nữ mà quay lưng với gia đình?
Lời này lập tức khiến trái tim nàng đau nhói.
Sau cùng, Trịnh Khởi nhất định giựt mạnh cánh tay, khiến anh trai phải buông cánh tay nàng.
- Chị ấy cũng sẽ là gia đình của em. Anh à, em đã suy nghĩ rất kĩ sau những gì anh nói ngày hôm qua. Đây không phải là quyết định vội vã. Có thể em muốn chiếm hữu, nhưng cũng vì quá yêu mà muốn chiếm hữu. Chị ấy nhất định sẽ yêu em, như là em yêu chị ấy. Vậy nên, xin anh hãy tôn trọng suy nghĩ của em, đừng nghĩ em còn là đứa em gái bé nhỏ của anh nữa. Em đã là một người phụ nữ trưởng thành rồi!
Nàng sau những lời đó bước vội vàng, rời bỏ nơi sang trọng nào đó, để đi đến một nơi có người phụ nữ nàng yêu...
---
P/s: Chương này mình dịch hơi ẩu do giờ có chút việc. Nếu sai chính tả ở đâu hay nhầm lẫn một vài cái tên (Kiểu Lã phu nhân vs Trịnh phu nhân) thì các bạn note lại bằng cmt giúp mình mình về sửa sau nhé. tks all!!!