Đôi Chân Của Em

Chương 17

Hôm nay là ngày thứ hai đẹp trời, ánh nắng nhẹ chiếu xuống vài tán lá cây trong sân vườn nhà Tôn Duệ Lâm, thoáng chốc còn có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo chút mùi hương cỏ dại không nồng nặc mà ngược lại còn dễ chịu vô cùng.


A Nhược đã ở ngoài sân vườn này từ sớm, không khí ngày hôm nay khiến tâm tình anh vui lên không ít. Chiếc xe lăn của anh ngồi im giữa đám cỏ xanh trong vườn, thay thế cho đôi chân của anh làm trụ cột vững chắc để A Nhược ngắm cảnh.


Bỗng, một dáng người cao to đi đến đẩy chiếc xe đi, chàng trai phía sau lưng A Nhược nói.


" Trời hôm nay đẹp như vậy sắc mặt anh cũng tốt ra nhiều nhỉ?"


Nhận thấy Tôn Duệ Lâm đã di chuyển xe lăn đi A Nhược cũng không có giận, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, nụ cười trên môi nhẹ nhàng đến lạ thường.


" Trời hôm nay đẹp thật, cảm giác thỏa mái lắm"


" Thỏa mái như vậy thì chiều nay chúng ta đi biển nhé ? Em đưa anh đi hít không khí biển?"


A Nhược vừa nghe đến đi biển hai mắt lập tức sáng rực, nét mặt anh rạng rỡ hỏi.


" Thật chứ ? Cậu không lừa tôi ? Chúng ta sẽ đi biển thật sao?"


" Có bao giờ em lừa anh chuyện gì đâu"


Tôn Duệ Lâm đã khẳng định như vậy làm cho A Nhược càng thêm phấn khích, ngồi trên xe lăn mà anh không thể kìm nén được nụ cười.


Nghĩ đi nghĩ lại cũng phải nhìn đến A Nhược, cuộc đời không có ai là người thân thích, ba mươi tuổi sống cùng với đôi chân tật nguyền và chiếc xe lăn đã cũ. Cuộc sống mưu sinh đã khiến anh chật vật, huống hồ gì giấc mộng đi biển chẳng biết khi nào mới có dịp thực hiện.


Kể từ khi Tôn Duệ Lâm xuất hiện, những cái gì anh khao khát đều được thực hiện. Điều đó cũng chính là một phần tạo nên tình cảm của bây giờ.


Tôn Duệ Lâm biết anh vui, trong lòng cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn nhẹ vuốt tóc A Nhược nói.


" Được rồi, hôm nay đến công ty một chút. Sau đó cả hai cùng về thu xếp rồi đi nhé!?"


" Được !?"


Hai người thống nhất với nhau, sau đó Tôn Duệ Lâm cùng A Nhược cứ thế xuất phát đến công ty.


Mọi người trong công ty hầu như đã quá quen thuộc với cảnh ngày ngày sếp lớn của họ mang theo anh Nhược xuất hiện tại đây, cho nên hầu như những lời xì xầm bàn tán cũng biến mất... Chỉ là sắc mặt mấy nhân viên hôm nay có vẻ như không được tốt lắm.


Lúc Tôn Duệ Lâm xuất hiện, nữ nhân viên chịu trách nhiệm đón khách lập tức chạy đến nói nhỏ vào tai hắn.


" Sếp ! Thiếu gia Địch Thiện Tam hôm nay đến rồi... Đang ở trong phòng đón khách chờ ngài"


Vừa nghe đến tên Thiện Tam, sắc mặt của Duệ Lâm bỗng chốc không vui nữa. Hắn nhíu mày hỏi.


" Đến lâu chưa ?"


" Dạ rồi.... Trưởng bộ phận sáng tạo đang tiếp đón cậu ấy, có điều... Cậu ấy vẫn như cũ, cứ hết chọc phá chỗ này rồi lại ăn hiếp người kia ạ"


Chuyện của công ty A Nhược nghe không hiểu, Tôn Duệ Lâm cũng không có nói với anh. Hắn chỉ đơn giản đẩy xe lăn của anh lên đến phòng làm việc của mình, còn không quên dặn dò.


" Anh Nhược, em phải đi tiếp khách. Anh tự mở cửa vào trong ngồi chơi nhé. Xong việc em sẽ về nghe"


Cứ tưởng Tôn Duệ Lâm đi gặp đối tác, cho nên A Nhược rất nghe lời mà gật đầu. Hắn đặt anh ở chỗ cửa rồi khẩn trương rời đi, A Nhược theo thói quen mở cửa phòng Duệ Lâm rồi tiến vào.


Chỉ là lúc anh đi vào trong, đã thấy một nam nhân gương mặt thanh tú pha chút sắc xảo đang đặt mông ngồi trên bàn làm việc của Duệ Lâm.


Bất ngờ trước sự xuất hiện của vị khách này, A Nhược tò mò hỏi.


" Cậu? Cậu là ai vậy?"


Người kia vừa nghe A Nhược hỏi vậy cũng không hề lấy nửa điểm đề phòng anh, tự cao tự đại giới thiệu.


"Tôi hả? Tôi là Địch Thiện Tam, là người yêu của Tôn Duệ Lâm. Làm sao ? Có vấn đề gì hả ? Còn anh... Anh là ai ? Sao lại xuất hiện trong phòng người yêu tôi? Nếu là khách thì sang phòng tiếp khách chờ đợi đi"


Lời nói của Thiện Tam như tát thẳng vào mặt A Nhược, khiến anh sững sờ trong giây lát không biết nói gì.

Bình Luận (0)
Comment