Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 103

"Ôi chao, lão bà của anh lúc nào trở nên bạo lực như vậy, không biết có thể trả lại hàng không?" Sở Chiến cười giả bộ giơ tay khoa trương nói.

"Anh dám?" Đường Tố Khanh vội vàng nói, cầm cái gối đầu khác bên cạnh lên lại muốn ném qua, khi nhìn thấy người đàn ông hình như bị thương vuốt cánh tay, biết rõ anh làm bộ, cô vẫn mềm lòng, thả gối đầu trong tay xuống, từ từ xuống giường đi vào phòng tắm.

Chờ Đường Tố Khanh một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, người đàn ông đã sớm không còn ở trong phòng, từ từ bước ra cửa gian phòng, mở cửa ra có một nữ giúp việc rất cung kính đứng ở đó, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, cúi đầu nói: "Phu nhân, chủ tử ở dưới lầu chờ ngài." .

Ừ một tiếng, Đường Tố Khanh lập tức đi xuống lầu dưới, quả nhiên đi tới phòng ăn, nhìn thấy người đàn ông mặc tạp dề vây quanh một thân quần áo màu đen nghiêm túc lay hoay làm bữa ăn sáng, cái bộ dáng nghiêm túc đó thật là làm cho người ta không yêu không được, ho nhẹ một tiếng, rốt cục gọi lực chú ý của người đàn ông trở về.

"Bảo bối, tới đây ăn sáng." Sở Chiến cưng chìu vẫy tay về phía cô gái nhỏ nói, một cái tay còn cầm cái nồi, tạo dáng đó chẳng những không tức cười, ngược lại rất có nam tính.

Đường Tố Khanh chậm bước đi tới, ngồi ở trên ghế mà người đàn ông vì cô kéo ra, ngày hôm qua anh quấn cô cả một buổi tối, hiện tại ngửi thấy mùi thơm trên bàn ăn thức ăn, bụng đã sớm đói không chịu được, tâm tư đặt ở thức ăn trên bàn ăn, chờ người đàn ông ngồi xuống ở đối diện cô, Đường Tố Khanh không thể chờ đợi gắp thức ăn bắt đầu ăn.

Sở Chiến thật giống như đã sớm biết cô sẽ có bộ dáng như vậy, tay đang gắp món ăn cô yêu thích để vào trong chén của cô, đến khi trong chén đã chất đầy thức ăn thành một núi nhỏ, anh mới bỏ qua, cưng chìu rất đúng nhìn cô gái nhỏ ăn như hổ đói nói: "Đừng nóng vội, từ từ ăn, không ai giành với em!" .

"Được, ăn thật ngon, có phải anh làm." Đường Tố Khanh vừa ăn vừa mơ hồ nói không rõ, cô cũng không xoắn xuýt với câu trả lời của anh, tất cả tâm tư đều đặt ở thức ăn trên bàn ăn.

Thấy cô gái nhỏ ăn vui vẻ như vậy, Sở Chiến cảm thấy anh xuống làm bữa ăn sáng rất đáng giá, mà anh rất hi vọng ngày nào cũng có thể có cơ hội này, thấy cô gái nhỏ vui vẻ, tim của anh cũng tung tăng nhảy nhót theo. Anh cười nhạt nhìn cô ăn cơm, trong mắt tràn đầy tình cảm cùng cưng chìu.

Cô gái nhỏ của anh nhất định sẽ không biết lúc này khẩu vị của cô đã tăng lên, Sở Chiến không nhịn được ăn một ít thức ăn, nhưng mùi vị thức ăn bình thường, so với dinh dưỡng của nhà hàng năm sao thì kém gấp đôi, giờ phút này Sở Chiến rất hạnh phúc, dường như sống cùng cô gái nhỏ của anh, cho dù chi tiết đơn giản cũng làm cho anh cảm động không dứt.

Ăn được vài miếng, phát hiện cô gái nhỏ đã nhanh chóng ăn xong chén thức ăn đầy rồi, đã cầm khăn ăn lên lau đôi môi khéo léo đỏ bừng, nhìn trong lòng Sở Chiến một trận rung động, suy nghĩ chỉ chốc lát làm bộ như lơ đãng lên tiếng nói: "Cơm nước xong đi thăm ông nội một chút đi! Ông là trưởng bối, chuyện của chúng ta cũng nên cho ông biết." .

Nghe vậy, trong lòng Đường Tố Khanh hơi thở dài một cái, nghĩ thầm cô đã nhiều lần cự tuyệt anh, cho là anh sẽ không đề nghị nữa, nhưng không ngờ anh vẫn nói ra chuyện muốn gặp ông nội, trong lòng Đường Tố Khanh vô cùng khó khắn, tối hôm qua người đàn ông không nói một lời nào để cho cô hơi lo lắng, kể từ lúc anh bày tỏ lòng mình cho đến nay trong lòng vô cùng bất an, cô vẫn biết, lần này cô không có cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của anh nữa, ngừng một chút, Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt mong đợi của anh, dịu dàng nói: "Được!" .

"Ha hả, tốt." . Lấy được câu trả lời của cô gái nhỏ, Sở Chiến giống như lấy được viên kẹo mình yêu thích nở nụ cười, chỉ kém không giơ tay chân lên múa may, chợt thầm nghĩ cái gì, không biết nói sao: "Không thể đi tay không, phải chuẩn bị một ít thứ, mua những thứ gì đây? Bảo bối, em biết ông nội thích gì không?" .

Trong lòng Đường Tố Khanh cảm thấy buồn cười, người đàn ông luôn luôn mạnh mẽ như thế mà có lúc cẩn thận để ý như vậy, Đường Tố Khanh đâu biết chỉ cần chuyện có liên quan đến cô, Sở Chiến sẽ luôn cẩn thận, hiện tại trong đầu anh toàn là binh pháp Tôn Tử, ba mươi sáu kế anh đều đã học qua, chỉ cần có thể để cho lão gia tử gật đầu đáp ứng đem cô gái nhỏ gả cho anh, bất kể lão gia tử thích gì, anh cũng sẽ liều lĩnh đi lấy, bỏ đồ tốt mới có thể có sở hữu thứ khác.

"Ông nội thích đồ cổ, những năm gần đây có thể đã có tuổi, thân thể cũng càng ngày càng không tốt." Đường Tố Khanh thở dài một tiếng nói, đưa đồ tốt nữa thì ông nội của cô cũng không thể nào đáp ứng cho bọn họ ở chung một chỗ, không có một trưởng bối nào hi vọng con của mình gả cho thổ phỉ, nhưng thấy anh khẩn trương kích động như vậy, Đường Tố Khanh vẫn nói cho biết, về phần chuẩn bị thế nào để cho anh phiền não đi.

Thu thập được một chút xíu tin tức, trong lòng Sở Chiến vui vẻ không thôi, vội vàng nói: "Anh lập tức để cho người đi chuẩn bị, nếu không chúng ta tự mình đi, như vậy mới có thành ý.", Nói xong, Sở Chiến hưng phấn lôi kéo tay Đường Tố Khanh ra cửa, mang cô đi dạo các cửa hàng chuyên kinh doanh đồ cổ lớn nhỏ ở thành phố S, viện bảo tàng, phòng đấu giá, tiệm thuốc, cửa hàng dinh dưỡng.

Mua đồ nhiều có thể dùng xe tải tới để chở, cho đến buổi trưa nhìn cô gái nhỏ trong ngực mệt mỏi không có tinh thần nữa, lúc này Sở Chiến mới bỏ qua, trong ánh mắt mọi người hâm mộ ôm cô gái nhỏ trong ngực ngồi lên xe của mình, trực tiếp đi tới bên ngoài chỗ ở lão gia tử —— nhà cũ, mà ở phía sau xe rất hoành tráng có một chiếc xe hàng lớn đi theo, nếu không phải Sở Chiến lo lắng lão gia tử đối với anh có ý kiến, Sở Chiến ước gì giống như Tổng Thống đi du lịch, mang theo mười mấy chiếc xe nổi tiếng đi đến chỗ của lão gia tử, để cho lão gia tử biết anh rất coi trọng cô gái nhỏ.

Yên lặng ngồi bên cạnh ghế tài xế, mặc dù mệt muốn chết nhưng lần đầu tiên Đường Tố Khanh không buồn ngủ, mắt nhìn người đàn ông ngồi chỗ tài xế vẫn rất kích động, cô do dự có nên nhắc nhở anh không cần vui vẻ quá sớm, có câu nói: hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, nhưng nhìn anh vui vẻ như vậy, cô mềm lòng, đầy phiền muộn hóa thành một tiếng thở dài.

Sở Chiến đang lái xe nghe cô gái nhỏ yêu mến thở dài, cho là cô quá khẩn trương, cố gắng làm cho không khí trong xe thoải mái chút, cưng chìu nói: "Nhìn anh mà suy nghĩ gì đấy? Có phải nhìn anh quá đẹp trai cho nên không rời mắt được phải không?" .

"Bảnh chọe, nghiêm túc lái xe." Đường Tố Khanh cười mắng, trong lòng giống như bị anh cảm hóa, tâm tình không còn bị đè nén, chuyện đã đến nước này, tâm tính thoải mái mới làm cho ông nội cảm động.

"Anh cũng muốn nghiêm túc lái xe, nhưng có một người thâm tình nhìn anh như vậy, khiến cho lực chú ý của anh không có cách nào tập trung, hơn nữa cái ánh mắt của em giống như phóng điện, không đem điện làm cho anh ngất bảy tám là đã rất tốt rồi." Sở chiến cười ha hả nói, dáng vẻ của anh nào giống với vẻ lạnh lùng lúc bình thời ở trong bang.

Đường Tố Khanh dở khóc dở cười, anh dường như có năng lực này, tùy thời tùy khắc an ủi trong lòng cô nóng nảy cùng bất an, cười nhạt nhìn anh đặt tay mình lên hai tay thon dài của anh trên tay lái, Đường Tố Khanh dặn dò: "Một lát nữa nhìn thấy ông nội tận lực đừng nói ra thân phận của anh." .

Thấy anh nghe lời của cô mà thủy chung không tỏ thái độ gì, Đường Tố Khanh cho là anh hiểu lầm sẽ tức giận, vội vàng giải thích: "Không phải em để ý thân phận của anh, mà anh biết, vừa mới bắt đầu biết anh là người của hắc đạo, trong lòng em cũng rất bài xích, dù sao trong ý thức của em hắc đạo chính là vô công rồi nghề, tên côn đồ cắc ké nguy hại cho xã hội, công tác của em cùng thân phận của anh rõ ràng đối lập, em cần thời gian dài như vậy để thích ứng, huống chi là cả đời ông nội ngay thẳng, em sợ đột nhiên đả kích sẽ hù dọa ông." .

"Anh biết, anh đều hiểu! Bảo bối, yên tâm, giao cho anh." Một cái tay còn trống của Sở chiến nắm thật chặt tay của cô, bất kể trước mặt đường có khó khăn cỡ nào, anh cũng sẽ không buông tay.

Dọc theo đường đi hai người chỉ trầm mặc, nắm tay thật chặc của đối phương, ý muốn trấn an đối phương.

Xe vững vàng tiêu sái đi khoảng hai canh giờ, rốt cục tới nhà cũ của lão gia tử ở, xe vừa mới đến cửa nhà, người giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh đường nhỏ nhìn thấy Đường Tố Khanh ngồi ở trong xe, lập tức vui mừng đi vào báo cáo lão gia tử.

Đường Tố Khanh lôi kéo Sở Chiến đi vào nhà, dọc theo đường đi, anh cũng nghiêm túc quan sát nhà cũ từng cọng cây ngọn cỏ, nhẹ nhàng hít thở không khí trong lòng chung quanh, đây là nơi cô gái nhỏ sống trước kia, Sở Chiến cảm giác hoàn cảnh chung quanh rất đẹp.

Sở Chiến theo Đường Tố Khanh đi vào phòng khách ấm áp mới vừa ngồi xuống, thì người giúp việc tới dâng trà, người lái xe tải cùng công nhân viên đem những lễ vật nho nhỏ từ trong xe tải mang vào trong phòng khách, cái cảnh tượng so với lúc Đường Tố Khanh thăng chức thành Phó thị trưởng thành phố S chung quanh hàng xóm tới tặng lễ chúc mừng còn chấn động lòng người hơn.

"Ông nội đâu? Thân thể ông những ngày gần đây có khỏe không?" Đường Tố Khanh không thấy ông nội mình, quan tâm hỏi người giúp việc bên cạnh.

"Đại tiểu thư, thân thể lão gia tử những ngày gần đây cũng không tệ lắm, lão gia cùng lão Trương cách vách ngày ngày ở chung một chỗ, chơi Thái Cực gì đó nữa, cờ vây, khỏi phải nói có nhiều vui vẻ, còn có cô..." Người giúp việc Kỷ Kỷ thì thầm hồi báo những chuyện ngày gần đây của lão gia tử, chữ 'Gia' còn chưa nói ra, giọng lão gia tử đã vang lên từ trên lầu truyền xuống: "A Khanh, ông đã nói với cháu bao nhiêu lần, không được nhận đồ của người nào, làm người không thẹn với lương tâm, kiên đinh làm người, không nên bị vị trí hiện tại mê hoặc, cháu là người vì nhân dân quần chúng làm việc, không phải là con sâu gạo của xã hội." Vừa nói chuyện trong nháy mắt người đã chậm chạp đi xuống, người đỡ ông là Giang Thiếu Hiền.

"Ông nội, cháu không có, lời của ông cháu vẫn nhớ kỹ trong lòng." Đường Tố Khanh vội vàng giải thích.

Giang Thiếu Hiền đở lão gia tử đi về phía ghế sa lon, hướng về phía Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến gật đầu một cái, đối với hai người 'Cô gia' giống nhau như đúc, người giúp việc đứng tại chỗ mà mơ hồ, làm sao lại chạy ra hai 'Cô gia', đến tột cùng người nào là thật?
Bình Luận (0)
Comment