Kể từ buổi tối một người đàn ông nào đó táo bạo mặc áo choàng tắm một
màu lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Đường Tố Khanh, sau khi cô không có phản ứng gì, mấy ngày tiếp theo người đàn ông thay đổi hành động phơi bày
trước kia, rốt cuộc trở về trong hàng ngũ bình thường, không mặc lộ như
vậy.
Đối với người đàn ông đột nhiên thay đổi, cô chỉ coi như người đàn ông
này đến mùa động kinh, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời không
biết vì sao đột nhiên lại có chút tiếc nuối, chỉ là Đường Tố Khanh bận
rộn cũng không suy nghĩ nhiều tại sao mình lại đột nhiên có loại cảm
giác kỳ quái này.
Không có hành động phơi bày, nhưng Đường Tố Khanh cứ có cảm giác ánh mắt của người đàn ông nhìn cô gần đây vô cùng kỳ lạ, thật sự giống như quét mắt nhìn cô từ trong ra ngoài một lần, thỉnh thoảng trong mắt tỏa ra
ánh lửa khó hiểu, nhìn thấy khiến trong lòng cô sợ hãi.
Sau khi tan việc chiều hôm nay, Đường Tố Khanh cũng không về thẳng nhà,
mà vội vàng đi ứng phó một bữa tiệc, chuyện là lúc đi làm buổi trưa hôm
nay, Thị Trưởng tự mình đến phòng làm việc của cô nói cho cô biết cục
trưởng cục tài chính của Thành phố S mời hai người ăn cơm, Đường Tố
Khanh luôn luôn không thích những bữa tiệc xã giao thế này, bởi vì thật
sự không được tự nhiên đối với một đám người nhà nước, hơn nữa uống rượu chiếm đa số, căn bản một bữa cơm lại không thể no bụng.
Nhưng người hẹn bọn họ hôm nay là cục trưởng cục tài chính, cô có chút
do dự rồi, tòa nhà của tòa thị chính vẫn còn đang thi công, hạng mục
ngân sách phải được cục trưởng cục tài chính tự mình ký văn kiện mới có
thể triển khai xuống, nếu như cô không đến lại lo lắng đối phương bới
móc, đến lúc đó ngân sách không đúng hạn, áp chế khắp nơi, vậy vô cùng
không có lợi đối với việc thi công.
Trải qua suy nghĩ thì Đường Tố Khanh đồng ý, nếu như đến lúc đó không
thích nơi đó, có thể tìm lý do rời đi trước, khi thời gian tới lúc tan
việc, Đường Tố Khanh vừa mới đi ra cửa phòng làm việc vừa lúc nhìn thấy
Thị trưởng Âu Dương Khiêm cũng đang chuẩn bị, hai người cười nhạt mà gật gật đầu, cùng nhau xuống lầu đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, mở cửa xe,
cho xe con đi tới cùng một chỗ.
Đi theo Âu Dương Khiêm lòng vòng dạo quanh lại đi đến giữa đoạn đường
Hoa Sơn yên tĩnh, nơi này là chỗ các ông cụ thường tản bộ, cách nội
thành rất xa, tới Thành phố S lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa từng tới con đường này, chỉ nhìn thấy chỗ này tồn tại trên bản đồ, hai bên đường
xi-măng rộng rãi trồng đủ loại ngô đồng tiêu chuẩn, lái xe con ở trên
con đường này, Đường Tố Khanh suy đoán chố hẹn sắp đến có thể là nhà
hàng tiêu chuẩn, xe con của Âu Dương Khiêm chậm rãi dừng bên ngoài một
nhà hàng cổ kính ở phía cuối đường Hoa Sơn.
Đi theo Âu Dương Khiêm vào nhà hang cổ kính này, đạp tấm gỗ đàn màu đỏ
vang lên thùng thùng, trưng bày sứ thanh hoa, ghế dây mây cổ xưa, thắp
sáng ngọn đèn dầu màu vàng sáng làm cho người ta hoảng hốt trong nháy
mắt, khiến Đường Tố Khanh cho là đi tới thị trấn cổ cách rất xa, mỗi một góc nhà hàng cũng được bố trí tỉ mỉ, hiện lên tao nhã và cao quý.
Đi theo Âu Dương Khiêm đi tới trước cửa một gian phòng bao được đặt tên
là Mặc Ngâm Hương, gõ cửa, nghe giọng nói đàn ông trung niên ở bên
trong, Âu Dương Khiêm đi vào đó trước, Đường Tố Khanh theo sát ở phía
sau.
Đi vào trong, cô lập tức có chút trợn tròn mắt, không phải nói cục
trưởng cục tài chính hẹn hai người bọn họ ăn cơm không? Sao trong phòng
có nhiều người như vậy, Đường Tố Khanh cười nhạt đi theo phía sau Âu
Dương Khiêm chào hỏi mọi người, quét mắt nhìn đám người một vòng, phát
hiện ít nhiều gì cũng có mười mấy người đang ngồi, hơn nữa đều là một số nhân vật quan trọng ở Thành phố S.
Giống như cô biết cục trưởng cục tài chính đang nói cười ríu rít nói
chuyện cùng Âu Dương Khiêm, thư ký thị ủy, Lạc Mộ Thiên cũng ở hàng ngũ
được mời, trong đó còn có nhân vật trung tâm kinh tế của Thành phố S
nhìn tương đối nhìn quen mắt, Tề Ngạo Vũ chủ tịch tập đoàn Ngạo Thiên,
còn dư lại một vài nhân vật đều không thể gọi tên, loáng thoáng mà cảm
thấy đã gặp qua ở bữa tiệc nào đấy. Đối với ánh mắt nhìn tới của Lạc Mộ
Thiên, hai người gật đầu x chào hỏi lẫn nhau một cái.
Ngay trong nháy mắt cô đang suy nghĩ, cục tài chính cục trưởng đã nhìn
sang phía cô, một đôi mắt đen nhánh sáng loáng thoáng hiện lên vẻ tò mò
nhìn về cô, thân thiện đưa bàn tay trắng nõn thon dài ra, lớn giọng hét
lên: " Phó Thị Trưởng của chúng ta thật sự là nữ anh hùng khó gặp, hân
hạnh, hân hạnh!" .
"Đâu có, cục trưởng quá khen!" Đường Tố Khanh cười nhạt bắt tay với anh
ta, trong khi anh quan sát cô, cô cũng đang quan sát đối phương, chỉ
thấy cục trưởng cục tài chính trước mắt này nhìn qua ước chừng 30 tuổi,
mặt chữ điền cương trực công chính, ngũ quan thâm thúy hợp với tròng mắt đen nhánh sáng loáng không ngừng, ngoại trừ bộ dáng khôn khéo mấy phần
lại có khí thế không hề giận mà uy.
"Tiểu Khanh, không ngại anh gọi em như vậy chứ?" Cục trưởng cục tài
chính Mặc Ly tự nhiên thân thiết nói, thấy dáng vẻ đột nhiên thân thiện
đó thế nào cũng làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy mình giống như bạn tốt
quen biết hơn mười năm của anh ta.
"Tùy ý cục trưởng, tên chỉ là một danh hiệu mà thôi." Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói.
"Được, được, vậy Tiểu Khanh cũng đừng gọi cục trưởng, cục trưởng, gọi
thẳng tên tuổi của anh, thân thiết như vậy một chút." Mặc Ly cười híp
mắt nói, trong mắt lóe lên tình cảm nào đó, nắm tay của cô chốc lát liền thân sĩ buông ra.
Ngay lúc hai người bọn họ chào hỏi, một số người ngồi ở trên bàn ăn trực tiếp nổi lên tính trêu đùa, cười hì hì trêu ghẹo nói: "Lão Mặc, cậu
đừng nhìn thấy mỹ nữ liền nhìn chằm chằm, giới thiệu giúp làm quen một
chút đi." .
Nghe vậy, tròng mắt đen nhánh của Mặc Ly nhìn Đường Tố Khanh một cái,
thấy cô vẫn nở nụ cười nhạt, cũng không có chỗ nào lúng túng, lúc này
mới khẽ yên tâm, cười mắng: "Em đừng để ý, bọn họ luôn nói chuyện như
vậy." .
"Thẳng thắn." Đường Tố Khanh cười nói một chút.
"Lão Mặc, anh sẽ không thật sự nhìn thấy mỹ nữ liền dấu riêng cho mình
không để cho chúng ta nhìn một chút chứ?" Bàn ăn bên kia tiếp tục cười
ha hả nói.
Trong lòng Mặc Ly khẽ tức giận, đám người này cũng không nhìn trường hợp liền loạn ồn ào trêu đùa lung tung, không nhìn thấy Phó Thị Trưởng
người ta một mình ở chỗ này, trước tiên đừng nói chức vụ người ta cao
bao nhiêu, chỉ một nói khí chất trên người cũng để cho người không đành
lòng cho cô chịu uất ức.
Trong lòng Mặc Ly không vui, nhưng trên miệng lại cười mắng: "Đám người
này thật là trà ngon cũng ngăn không được miệng của bọn họ, Tiểu Khanh,
anh giới thiệu mấy người cho em làm quen một chút, nói không chừng về
sau có một chút trợ giúp đối với sự nghiệp của em." , dứt lời sau đó
thân thiết trực tiếp lôi kéo cánh tay của cô đi về phía bàn ăn.