Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 86

Thang máy vừa mở ra, Đường Tố Khanh liền vùi đầu vào trong ngực của Sở Chiến, gương mặt trắng nõn đỏ rực, đỏ ửng mê người lan tràn tới mang tai, nhìn thấy biến hóa của cô gái nhỏ, tròng mắt đen nhánh của Sở Chiến trong nháy mắt trở nên rất sâu thẳm, khóe miệng khêu gợi hơi nhếch lên, tâm tình rất tốt ôm cô gái nhỏ đi ra khỏi thang máy.

Đột nhiên xuất hiện người đàn ông ưu tú như vậy, nhân viên làm việc cả tầng lầu đều tới thưởng thức cùng ánh mắt kinh ngạc, cho dù nhìn không rõ gương mặt người trong ngực người đàn ông lắm, nhưng chỉ cần công nhân viên kỳ cựu làm việc trong cả tầng lầu thật lâu liền lờ mờ suy đoán ra đây là người nào.

Nhìn thấy người đàn ông ôm người trong ngực đi tới phòng làm việc của Phó thị trưởng, một số người đã hiểu rõ, ánh mắt lóe ra tia tò mò, còn có một số người lại mặt Bát Quái nhìn bọn họ, ánh mắt thư ký lập tức nhìn rõ ràng người trong ngực của người đàn ông chính là người nào, cung kính đứng lên mỉm cười gật đầu, đi đến trước mặt Sở Chiến mở cửa phòng làm việc Phó thị trưởng ra cho anh, sau đó cùng đi vào phòng làm việc, còn không quên đem cửa phòng làm việc đóng lại.

Thư ký mặc dù biết chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn, nhưng cô cũng không rõ ràng lắm Phó thị trưởng gả cho người nào, suy đoán có phải là cái người đàn ông trước mắt diện mạo cùng cử chỉ rất xuất sắc này hay không. Suy đoán như vậy, thấy người đàn ông thân thiết đặt Phó thị trưởng vào trên ghế trước bàn làm việc, lúc này thư ký mới tận trách bắt đầu báo cáo công việc một ngày của cô.

Báo cáo xong, thư ký lặng lẽ quan sát Phó thị trưởng, phát hiện sắc mặt của cô rất đỏ, không giống dáng vẻ ngã bệnh, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon cách đó không xa nghiêm túc xem tạp chí, thư ký rốt cục hỏi nghi vấn trong lòng: "Phó thị trưởng, thân thể của người không có sao chứ?".

Nghe vậy, Đường Tố Khanh đang định chăm chỉ làm việc thì nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy được thư ký đang lúc đưa mắt qua lại nhìn cô cùng người đàn ông, gò má của cô rất không được tự nhiên nóng bỏng lên, vội ho một tiếng nói: "Không sao, chẳng qua là đau chân thôi.".

"Nga." Thư ký đáp một tiếng, cô còn chưa lập gia đình nên không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ nghi ngờ tại sao chân đau lại đỏ mặt, bộ dáng đỏ ửng giống như xấu hổ.

"Không có chuyện gì bận rộn thì cô có thể đi, đúng rồi, giúp tôi pha một ly trà đặc tới đây, còn có một cốc nước sôi." Đường Tố Khanh một cái tay cầm bút một cái tay lật xem văn kiện nói.

Thư ký còn chưa nói gì, vốn người đàn ông đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí nhìn rất nghiêm túc đột nhiên truyền đến giọng nói khêu gợi: "Phiền cô đem trà đặc đổi thành sữa tươi.".

Thư ký bị giọng nói dễ nghe này hấp dẫn, hướng người đàn ông nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông để tạp chí trong tay xuống hướng trên bàn làm việc Phó thị trưởng bọn họ đi tới, giọng nói trách cứ lại cưng chìu nói với Phó thị trưởng bọn họ: "Còn dám uống trà đặc, xem ra em còn chưa đủ mệt mỏi, là anh cố gắng không đủ a." .

Nghe vậy, Đđường Tố Khanh trợn mắt nhìn anh một cái, ngay cả cổ ngọc trắng nõn cũng trở nên đỏ rực mê người, sau đó thấp giọng với thư ký phân phó nói: "Theo như hắn nói làm đi." .

"Dạ." Thư ký gật đầu một cái, không hiểu giữa Phó thị trưởng cùng người đàn ông kia đến tột cùng đang bí hiểm cái gì, nhưng nhìn Phó thị trưởng không có gì chuyện muốn phân phó, lập tức cung kính đi ra khỏi phòng làm việc.

Thư ký vừa đi ra khỏi phòng làm việc, nhân viên làm việc cả tầng lầu cũng ngừng công việc trong tay, tò mò nhìn cô, hi vọng cô nói chút tin tức xác thật, còn có một số người không có nhẫn nại tốt như vậy, lập tức lôi kéo cánh tay nho nhỏ của thư ký Thanh hỏi: "Thanh Thanh, hỏi thăm được cái người đàn ông ôm Phó thị trưởng tiến vào là người nào không?".

Nhìn một đôi ánh mắt tò mò, thư ký lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi không có hỏi, Phó thị trưởng cũng không nói."

"Xú Thanh Thanh, Phó thị trưởng chưa nói chẳng lẽ cô nhìn không ra giữa bọn họ có cái gì không JQ?" Ánh mắt một người công nhân viên trong đó lóe ra nói.

"Chuyện Phó thị trưởng tôi nào dám lắm mồm, nhưng mới vừa có một chút rất kỳ quái." Thư ký nghi ngờ nói thầm, âm thanh này không lớn không nhỏ vừa vặn bị bên cạnh đồng nghiệp nghe, lập tức Bát Quái hỏi cô cái gì kỳ quái, thư ký đem chuyện trong phòng làm việc vừa mới xảy ra nói ra.

Từng nhóm người đồng nghiệp nữ trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng lợi hại, còn có người ta nói cô không hiểu giống như 'Kính bạo' (cái này mình cũng không rõ nghĩa, ai hiểu giúp mình nhé), thư ký bây giờ không nghĩ ra nơi nào kính bạo, căn bản cũng không thể hiểu được.

Một lão đại sâu sắc ở trong đơn vị không biết từ nơi nào đưa tới một tờ báo, trầm thấp nói: "Tôi biết hắn là người nào của Phó thị trưởng."

Một đám người bát quái lập tức đoạt lấy tờ báo đưa tới, ánh mặt mọi người lập tức nhận ra người đàn ông hôm nay xuất hiện ở phòng làm việc Phó thị trưởng chính là qua báo chí đăng số một vai nam chính, một người đồng nghiệp trong đó nghiêm túc đọc tựa đề trên tờ báo trước đó nói tó “chồng của Phó thị trưởng thành phố S thoáng xuất hiện”.

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cộng thêm thư ký mới vừa dò chút tin tức, mọi người nhất thời hiểu cái gì, mọi người cùng hiểu ý gật đầu, sau đó tản mát làm chuyện của mình.

Mà lúc này nhân vật chính trong xì căng đan vẫn ở trong phòng làm việc hồn nhiên không biết bên ngoài đã đồn đãi Bát Quái bay đầy trời, thư ký vừa đi ra khỏi phòng làm việc, Đường Tố Khanh cắn đôi môi thấp giọng nói với người đàn ông: "Mới vừa ai kêu anh nói lung tung ." .

"Mới vừa? Anh không có nói lung tung nha, tối hôm qua đã một đêm không ngủ, uống trà đặc nữa chẳng lẽ em còn muốn tối nay không ngủ được ?" Mặt Sở Chiến vô tội nói, vẻ mặt đó như thế nào đều không thể làm cho người ta nhìn ra, nhưng hết lần này tới lần khác Đường Tố Khanh đối với hành động người đàn ông da mặt dày cảm thấy rất bất đắc dĩ cũng rất quẫn bách, mặc dù rất thích người đàn ông nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng cũng phải xem trường hợp, nếu bị truyền đi, sau này trong đơn vị cô nên làm thế nào.

Đường Tố Khanh không có cách nào, vì không muốn xuất hiện sự kiện tức cười như vậy lần nữa, cô nhìn anh có chút nhức đầu nói: "Không có chuyện gì anh hãy đi về trước đi, trở về nhớ đi chợ mua ít thức ăn, nếu không buổi tối không có đồ ăn."

"Cái này không vội, chờ hết giờ làm chúng ta lại đi mua cũng được, bảo bối, em bận rộn của em đi, anh bảo đảm không quấy rầy đến công việc của em, em coi như anh không tồn tại là được." Sở Chiến hợp tình hợp lý nói, còn nghiêm trang lật xem sách ở bên cạnh.

Nhìn hành động người đàn ông muốn ở nơi này ăn vạ, Đường Tố Khanh rất bất đắc dĩ, khí thế của người đàn ông mạnh mẽ ở nơi này như vậy, làm sao coi anh không tồn tại, trừ phi mình đã luyện đến cảnh giới của, nghĩ đến chờ một lát phỉa triển khai hội nghị quan trọng, Đường Tố Khanh chỉ có thể nhận thua, chấp nhận vùi đầu vào trong văn kiện phức tạp.

Rất lâu sau, Đường Tố Khanh cuối cùng từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ, nhìn người đàn ông bên cạnh đang nghiêm túc đọc một quyển sách thật dày, cô cầm tài liệu trên bàn sách lên, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đi họp, lúc đi họp còn đặc biệt để thư ký ở lại, để tránh người đàn ông phát hiện không có cô ở đây lại đột nhiên nổi điên lên.

Cả hội nghị quan trọng, Đường Tố Khanh đều ở trong đau khổ vượt qua, nghe mọi người mọi ngành báo cáo công việc, cô có một chút không yên lòng, suy nghĩ cùng người đàn ông chung sống những ngày gần đây, tâm tình dường như so với trước kia phong phú hơn nhiều, có ghen, có vô duyên vô cớ vui vẻ hoặc là không vui, lại đột nhiên nhớ người người đàn ông kia, thích nghe anh nói chút lời ngon tiếng ngọt vân vân, cô vẫn luôn yêu cầu mình làm một người phụ nữ mạnh mẽ, như vậy thì có thể làm cho người thân duy nhất sống qua ngày thật tốt đồng thời cũng có thể vì nhân dân phục vụ.

Qua không biết bao lâu, rốt cục nghe người chủ trì hội nghị tuyên bố hội nghị kết thúc, Đường Tố Khanh thở phào nhẹ nhõm, cầm văn kiện trên bàn lên đi ra khỏi phòng họp, cô không biết là cả một hội nghị có một người thỉnh thoảng nhìn cô, nhìn cô không thể chờ đợi tiêu sái ra phòng họp, ánh mắt người kia có chút điểm cô đơn.

Sự thật chứng minh Đường Tố Khanh trước lo lắng là chính xác, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc, thư ký đã rất tận trách báo chuyện người đàn ông của cô không tìm được cô, Đường Tố Khanh có chút bất đắc dĩ cười nhạt, giữa ánh mắt thư ký hâm mộ đi vào phòng làm việc.

Vốn người đàn ông đang nghiêm túc đọc sách vừa nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hướng cửa, khi nhìn thấy người đi vào là cô, khóe miệng khêu gợi hơi cong lên, cưng chìu nói: "Họp xong rồi sao?" .

Đường Tố Khanh gật đầu một cái, sau nghĩ chốc lát nói: "Anh nếu thấy nhàm chán thì hãy đi về trước đi, em còn chưa tan việc nhanh như vậy." .

Vốn tưởng rằng người đàn ông còn có thể cố chấp lưu lại, không nghĩ tới người đàn ông gật đầu một cái, ưu nhã đứng lên, có chút sủng ái sờ đỉnh đầu cô, sau đó liền đi về. Nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi, Đường Tố Khanh có chút vắng vẻ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bắt đầu xử lý công vụ.

Đường Tố Khanh một khi bắt đầu công việc chính là rất liều mạng, quên ăn cơm là chuyện thường xảy ra, cộng thêm người đàn ông vừa mới không kiên trì lưu lại nữa, cô không có khẩu vị ăn cơm, chỉ muốn đem hoàn thành công tác sau về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Phòng làm việc lớn như thế trừ âm thanh sột soạt viết chữ chỉ còn sót âm thanh lật xem giấy tờ, cho đến chuông mười hai giờ trưa, những công nhân viên bên ngoài nhìn thấy chủ nhân nhà mình còn chưa có đi ra chuẩn bị ăn cơm, bọn họ cũng nghiêm chỉnh đi ăn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi tìm việc để làm.

Ngay vào lúc này, cửa thang máy mở ra, sáng sớm hôm nay chồng của Phó thị trưởng đẹp trai đã tới xách theo túi lớn túi nhỏ xuất hiện, nhìn cục diện này, ngửi trong không khí đột nhiên xuất hiện mùi thơm nhàn nhạt, trong lòng mọi người không ngừng hâm mộ, nước miếng nuốt rồi lại nuốt.

Tựa như nhìn ra đám công nhân viên này đang bị một cô gái nhỏ 'Ngược đãi', Sở Chiến hảo tâm đưa một trong đó các túi đặt ở trên bàn làm việc thư ký, nói một câu: "Cho mọi người ăn một chút bánh ngọt.", nói xong trực tiếp đi vào phòng làm việc Phó thị trưởng.

Lúc này đã đói không đợi mọi người còn có ý định khác, nhất thời tranh nhau đi lấy món bánh ngọt ăn, lúc ăn thỉnh thoảng mồm miệng không rõ khen Phó thị trưởng rất có phúc khí, có ông xã tốt như vậy.

Đang làm việc rất nghiêm túc Đường Tố Khanh không biết giờ phút này đám thuộc hạ anh minh vì một túi nhỏ điểm tâm của người khác bị thu mua, cho đến một bóng đen lớn đột nhiên che ở tầm mắt, cô mới từ trong một đống văn kiện lớn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cái người đàn ông vốn đã trở về đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, mặt cưng chìu nhìn mình, ngửi thấy bên cạnh phát ra mùi thức ăn thơm nừng, nói không cảm động đó là giả.
Bình Luận (0)
Comment