Về nhà đã là mười một giờ, ba mẹ vẫn chưa ngủ cả hai đang ngồi xem phim cùng vú và vài người giúp việc. Hắn bước vào nhà với net mặt hầm hầm, tay thì lôi tôi như kéo một cai bao bố to tướng. Ba mẹ tính nói gì nhưng thấy hai đứa như có vẻ sắp cải nhau nên thôi, cả nhà nhìn theo hai đứa đi lên lầu trong im lặng.
Lôi được tôi vào phòng hắn ném lên giường như ném một con gấu bông bị vứt bỏ, chốt cửa đi lại bàn học ngồi lên ghế nhìn tôi, cũng vẫn là sự im lặng. Hắn lại lên tiếng.
- Em làm gì vậy? Thái độ đó là sao? Anh đã giải thích rõ ràng mà em vẫn còn thái độ đó sao, người ta nhìn vào lại nói gì, hở ra lại bỏ đi à? Bao nhiêu năm qua vẫn không đủ sao?
- Không tin, tôi không tin nổi, không tin được nữa. Tại sao, rõ ràng anh biết con nhỏ đó ở đó nên anh muốn đến gặp nó có phải không?
- Em nghĩ nhiều quá rồi đó.
- Thấy chưa rõ ràng, anh có thể đổiquán ăn ngay khi nhìn thấy nó mà.
- Đủ rồi, anh cưng chiều riết hư phải không? Đừng thấy anh yêu anh chiều rồi làm tới.
Tôi tức giận, có ai thấy người mình yêu thương gặp lại tình cũ mà không ghen cơ chứ, qua trọng họ có thể hiện ra bên ngoài hay không thôi. Người có máu ghen cứng mà lại thẳng tính như tôi thì chắc chắn một trăm phần trăm làm cháy nhà còn được.
Tôi cầm cái gối ném mạnh qua chỗ hắn, ngay mặt. Hắn tức giận lại hét lên.
- Đủ rồi, anh với nó từ lúc đó đến giờ không có gặp lại cũng không liên lạc.
- Đồ dối trá, gian dối.
Tiếp tục tôi lại ném mọi thứ về phía hắn, hắn né rồi đi lại phía tôi nắm chặt cổ tay rõ đau, tôi vùng lên đứng dậy quơ tay đổ bình hoa thuỷ tinh trên tủ đầu giường. Xoảng... tiếng vỡ chát chúa như chính tiếng con tim mình tan vỡ, đau lòng biết bao nhiêu.
Hắn đẩy tôi ngã lên giường rồi bước lên chóng tay nằm trên cuối xuống hôn tôi, cảm nhận được môi hắn ấm áp nhỏ bé nhưng tôi không muốn, lắc đầu để không cần hôn nữa, hắn lại đưa tay giữ cằm tôi lại, không thể di chuyển được nữa tôi cắn mạnh vào môi hắn. Mùi máu tanh lan nhanh trong miệng tôi, hắn nhả ra đưa tay vuốt tóc, nhìn tôi. Khoé mắt chảy ra giọt nước mắt, tôi đã khóc tôi bắt đầu khóc thật nhiều trong im lặng, chỉ có nước mắt trào ra.
- Anh xin lỗi, anh nóng giận quá, đừng khóc, anh xin lỗi, anh thương em là thật anh không cần những người khác, đối với anh em và con là tất cả, không gì có thể thay thế em cả, tin anh đi.
Hắn nằm qua một bên ôm tôi vào lòng, tay vẫn vuốt ve mái tóc rối cho đến khi tôi không còn khóc nữa, chỉ có tiếng nấc phá đi màn đêm yên lặng.
- Em yêu anh mà phải không? Sao không tin anh?
- Em ghét những người đó.
- Anh không hứa với em suốt cuộc đời này không gặp lại những người đó nữa, bởi vì trên dòng đời tấp nập biết đâu lại vô tình gặp họ như hôm nay. Anh hứa điều đó, nhưng anh có thể hứa với vạn kiếp sau của anh, anh có thể yêu em đến suốt cuộc đời này, chỉ cần em không từ bỏ anh thì anh sẽ không bao giờ từ bỏ em, nếu anh không làm được những điều đó, vạn kiếp sau anh sẽ là tuỳ tùng của em.
- Chẳng cần anh phải hứa, chỉ tin những người nói được làm được.
Quả thật trong lúc nóng giận tôi đã mất bình tĩnh và làm cho mọi chuyện xấu đi, tôi thừa nhận đó là điểm nên khắc phục của mình, nhưng giang sơn đẻ đổi vản tính khó dời, tôi nghĩ để thay đổi tính khí đó chắc cũng không dễ rồi. Và sau tất cả, tôi chẳng biết những gì mình đã làm sẽ được gì nữa.
Yong ôm tôi trong lòng, tôi ngước lên nhìn hắn, hắn lại hôn tôi thêm lần nữa, tôi cũng chấp nhận nụ hôn này, tôi lại không có kinh nghiệm hôn hít như hắn nên chỉ có hắn chủ động. Bỗng nhiên tôi cảm nhận được tay hắn đang luồng vào sau lưng mở khoá áo trong, lập tức tôi đẩy ra nhìn hắn. Yong vẫn bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng nhìn tôi chờ đợi mong muốn tôi cho phép hắn.
- Hôm nay không phải ngày tốt đâu.
- Không sao, anh thích có thêm đứa con gái giống em.
Hắn kéo tôi vào lòng hắn thêm lần nữa, ôm tôi trong lòng chỉ vuốt ve nhẹ nhàng. Người ta vẫn thường hay nói, tính yêu và tình dục luôn đi với nhau. Tình yêu là cơm trắng và tình dục là đồ ăn, đồ ăn sẽ kết hợp cùng cơm trắng làm nên hương vị tuyệt vời cho mỗi bữa ăn. Tình yêu cũng vậy, không phải cứ yêu là đến với nhau. Đối với con gái họ chỉ trao thân vì người mình yêu thương, còn con trai tuy có thể quan hệ cùng nhiều người nhưng họ chỉ muốn có con với người họ yêu thương thật sự.
Có lẽ, tôi cũng nên trao thân cho hắn, không lẽ vợ chồng suốt đời chỉ nắm tay nắm chân mà hạnh phúc. Cũng nên khám phá chuyện người lớn chứ, cũng đã mười tám cộng rồi còn gì, lại có gia đình rồi thì có gì mà phải sợ. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự nguyện cho việc tình dục.
- Em sẽ thử, nhưng em không muốn có điện đâu, ngại lắm.
- Vậy anh sẽ tắt điện, để đèn ngủ thôi nhé, tôi thui sao thấy đường.
- Nhưng em vẫn ngại.
- Em muốn ngại suốt đời sao? Anh không chịu được đâu.
Hắn đứng dậy đi tắt điện, vậy là lần đầu trong đời tôi biết được "mùi vị" đàn ông như thế nào.
***********
Đêm dài trôi qua nhanh lắm, nhưng phải thức đêm mới biết đêm dài. Chắc là mình đã sai khi cho hắn làm chuyện đấy, hắn hành tôi đến tận ba giờ sáng mới ngủ được.
Mở mắt nhìn đồng hồ là bảy giờ sáng, hắn vẫn nằm kế bên, quần áo vứt lung tung. Định ngồi dậy thì hắn kéo lại.
- Ngủ đi, không cần đi học hôm nay.
- Hôm nay có kiểm tra.
- Dù sao hôm qua em cũng đâu có học bài.
Có lý, dù sao cũng chán học như vầy nghỉ càng tốt. Vẫn còn buồn ngủ, nằm xuống một chút đã ngủ như chết rồi. Trong mơ màng, tôi cảm thấy có người đã hôn vào trán.
*************
Một lần nữa thức dậy đã là một giờ chiều rồi, trong phòng bật máy lạnh, bên ngoài trời âm u sắp mưa nên phòng tối thui ngủ đã phết. Quay qua kia thì hắn đã không còn, máy tính thì đang mở, sàn nhà đầy vụn thuỷ tinh hôm qua nay cũng chẳng còn, lọ hoa đã vỡ cũng đã được thay bằng lọ hoa mới cùng những bông hoa tươi.
Ngồi dậy mặc quần áo đàng hoàng rồi vào tolet. Xong lại đi kiếm gì ăn, nhà chẳng thấy ai cả, đến con trai mình cũng chẳng nghe tiếng ồn ào. Mọi ngày giờ này là đang la chí chóe mà.
- Dú ơi, Shin đâu rồi?
- Nó đi bệnh viện rồi, sáng nay nó sốt cao quá nên ông bà đưa nó đi rồi.
- Ôi sao không ai gọi con vậy??
- Yong nó bảo để con ngủ, dú thấy hôm qua hai đứa cải nhau nên cũng ngại vào gọi con dậy.
- Vậy Yong đâu rồi dú?
- Nó đi lấy quần áo phơi trên lầu, mưa rồi mà. Con ăn cơm nha?
- Dạ. Đói quá.
Dú dọn cơm ra bàn còn tôi đi lấy chén đũa, hôm nay lại ăn cơm với rau luộc và thịt luộc. Ngày nào cũng ăn đồ luộc vầy sao sống nỗi không hiểu.
- Sao ngày nào cũng ăn đồ luộc vậy dú??
- Yong nó thích ăn thì dú mần, mấy nay ông bà đâu có về trưa, tối lại hay ra ngoài gặp khách hàng rồi ăn ở ngoài, mà hai đứa tối lại hay ra ngoài ăn đấy, vợ chồng Han cũng đi bệnh viện suốt.
- Nhà đông người mà đi suốt ngày.
- Chị Hong đi không thấy gọi về dú nhỉ.
- Cô đấy đi là quên mất nhà cửa, dù sao Hong cũng định cư bên đấy rồi.
Nhà gì mà cảm giác lạng lẽo thế không biết, đi suốt ngày. Vừa ăn vừa cầm điệnthoại lướt facebook, qua giờ chưa vào facebook chẳng biết có gì hot. Messenger đầy tin nhắn của bọn hôm qua đi sinh nhật, cuộc gọi nhỡ điện thoại cũng tám cuộc.
" Sao hôm nay không đi học thế? "
" Ê nay có đi học không vậy bà? "
" Sao nghĩ đấy? "
" Chiều tụi này qua thăm bà nha, nghe nói sốt cao hả? "
Mấy đứa nhắn tin qua hỏi thăm, lại còn đòi qua thăm. Chúng nó có biết nhà đâu mà qua thăm không biết nữa. Bỗng điện thoại kêu lên, là nhỏ Trâm gọi.
- Alo.
- Bà ơi tụi tui đang ở đầu đường vào nhà bà nè, mà không biết nhà nào bà ra dẫn tụi tui vào đi.
- Trời đất, mấy người qua làm gì, tui khoẻ mà, sáng ngủ quên thôi mà. Thôi về đi.
- Trời, nghe nói bà bệnh, tính qua chơi cho biết nhà luôn. Bà ra đón đi, dù sao tụi này cũng mất công qua nhà bà rồi.
Nghe tôi nói chuyện điện thoại, Yong từ trên lầu đi xuống bảo tôi đưa điện thoại cho hắn.
- Bum đang ăn cơm rồi, mấy đứa qua thì anh ra đón.
-...
- Vậy chạy thẳng vào, tới đường ngã tư thứ hai thì quẹo trái, anh đứng ở ngoài đây.
Xong rồi hắn tắt điện thoại trả tôi, đi ngang bóc miếng rau luộc bỏ miệng nhai nhai nhìn thấy ghét. Kệ,cho hắn đi đi, rủqua thì tự tiếp chứ tôi cũng chẳng muốn tiếp bọn họ, ồn ào nhức đầu lắm. Tiếp tục lướt facebook xem tin tức, kéo một hồi tôi kinh hãi với cái status hắn đăng trưa hôm qua. Đó là một tấm ảnh, trong đó có tôi đang quay lưng vào tủ lạnh, nhớ lại lúc này chắc lúc hắn với Shin ye ye gì nè, kem thêm cái status đầy ẩn ý "Chỉ một người xứng đáng làm mẹ của con anh ". Một bức ảnh mà cả nghìn like, mấy trăm comment. Mấy đứa con gái thì comment như là " Ôi, bé dễ thương quá!! ", " Em làm mẹ con anh được không? ", " Chỉ có em mới xứng đáng. ",... Còn lũ con trai comment thì chỉ có lũ bạn thân của hắn, nào là. " Em không làm mẹ con anh, em chỉ muốn làm má anh thôi.", " Tối nào cũng thông hết chai dầu mãi mới có một đứa baby ", " Ocschos như mày ocschos nó theo:)) ",... Thấy Thiên Long cũng có cmt, tôi cũng hamvui nhảy vào " Vâng, đúng là chỉ có gia cầm mới yêu được súc vật:)) vậy mới xứng đáng làm mẹ con anh ấy!! ".
Tự nhiên ngồi cười hí hí như con khùng, dú đang rửa chén còn quay qua nhìn nữa mà.
- Con ăn xong rồi dú ơi, dú rửa hộ con cái chén, để con dọn rồi lau bàn.
- Để đó dú làm cho, có bạn tới thì lấy đồ ăn trong tủ ra đãi nha.
Đưa dú cái chén rồi lấy nùi dẻ lau cái bàn, mở tủ lạnh lấy đĩa râu câu bánh flan đem ra vườn ngồi ăn cho mát, dù sao trời cũng âm u mát mẻ mà.
Đặt đĩa lên bàn, tôi đi ra ngoài thấy hắn vẫn còn đứng ngoài cửa.
- Đứng đây chi vậy?
- Đón lũ bạn vợ đấy.
- Chúng nó làm gì biết nhà mà tới.
- Nảy chỉ đúng đường mà.
- Anh cũng rảnh ghê nhờ, không thấy đâu thì vào đi, đứng đây cả ngày để đợi chúng nó à.
- Anh vừa mới gặp Đạt, nói chuyện chút.
- Sao vậy?
- Nay dỗ của Thảo, nó rủ đi xả, chắc nó buồn lắm.
- Người mình yêu chết sao không buồn.
- Nếu anh chết em có buồn không?
- Không, chết đi càng tốt.
Tôi đi vào trong kệ hắn, ngồi xích đu cầm đĩa thức ăn vừa suy nghĩ vừa ăn. Nghĩ lại thì mất người mình yêu thương ai lại chẳng buồn đến mức muốn tự vẫn chết theo, chỉ cần nghĩ đến việc đột nhiên một ngày nào đó chẳng còn người mà mỗi ngày quan tâm, yêu thương mình, người mà mỗi ngày đều cầm tay mình, người mà mỗi ngày đều dỗ dành lúc mình nhõng nhẽo, cái người mà mỗi ngày mình cảm nhận hơi ấm từ họ đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo, muốn một cái ôm ấm áp, cảm nhận mùi hương của họ cũng chẳng còn, hẳn là rất đau đớn, nỗi đau không thể tả bằng lời mà chỉ có thể diễn tả bằng sự im lặng và nước mắt. Nghĩ tới thôi đã nước mắt lưng tròng rồi.
- Sao vợ khóc vậy? Anh làm vợ buồn hả? Đừng khóc anh xin lỗi mà.
Yong ngồi kế bên lau nước mắt đã chảy xuống một giọt của tôi, lại ôm tôi vào lòng.
- Tự nhiên suy nghĩ sâu xa nên buồn thôi.
- Vợ có điện thoại kìa, đưa anh nghe cho.
Tôi đưa điện thoại cho hắn, là bọn Trâm chứ ai, chắc lạc đường rồi gọi chứ gì. Hắn nói vài câu rồi đi ra mở cửa cho bọn họ vào, có năm người tới thăm tôi. Vừa đúng lúc ba mẹ lại về, cu Shin chập chững bước đi vào, mẹ chồng đi theo sau, nhóc thấy mẹ nó thì đi lại chỗ tôi.
- Shin bị sao vậy mẹ, sao không gọi con dậy?
- Thằng Yong kêu để con ngủ, thức tới sáng mà.
Tôi quay qua lườm hắn, hắn giả nai chạy lại bế Shin đi lại đám bạn đang đứng.
- Con trai anh này, đẹp trai chưa
Tôi đi lại chỗ mẹ cầm mấy vật dụng của Shin, bảo ba mẹ vào nhà nghỉ cho khoẻ, hôm nay chị Vân cũng xin nghỉ một hôm.
- Mẹ để sữa trong túi giữ nhiệt rồi, lấy cho thằng nhỏ bú đi, mẹ đi nghỉ chút.
- Dạ.
Tôi lôi bình sữa ra đưa cho hắn.
- Cho con anh bú đi.
Nhỏ Trâm thấy Shin đòi ẵm, hắn đưa Shin cho nhỏ thì Shin hông chịu, ôm chặc cổ ba nó không buông, lại bắt đầu khóc.
- Rồi rồi, sữa nè bú đi, anh đưa vô nhà ngủ đi, đang sốt còn khóc nghẹt mũi đó, đem cái này vào luôn.
Tôi đút bình sữa cho Shin, nhóc cầm bình dựa vào vai ba mà bú chụt chụt, nhìn cưng phết. Để hắn vào nhà dỗ con ngủ đi, chứ tôi cũng mệt quá, người cứ khó chịu.
- Thằng nhóc dễ thương quá bà ơi. Thấy anh Yong hay đăng trên facebook.
- Ừ. Mấy người qua chi vậy? Bà Trâm rủ rê phải không? Muốn cua thằng chả chứ gì?
- Chứ gì nữa, mới ra chơi mà bả đòi qua nhà bà rồi còn gì.- Chuỵ Phúc lên tiếng - Tui cũng khoái anh Yong lắm, bà làm mai cho tui đi.
- Tiếc quá, ông này không thích buê đuê bà về với thế giới của bà đi.
- Đau lòng quá man, khóc.
Tôi ngồi xuống ghế đá nhìn mông lung, cũng chả biết nhìn gì nữa. Cảm giác trống rỗng, đầu óc cũng chẳng suy nghĩ gì.
Một lúc sau vú mang bánh nước ra, cả bọn như chết đói chết khát mấy chục năm không được ăn, một phút ba mươi giây sạch sẽ.
- Trời đất, mấy người phải cô hồn đâu mà vừa đem ra chén sạch vậy.
- Tụi này sắp chết đói tới nơi, đáng lý giờ này được ở nhà gạo no áo ấm chứ đâu có ngồi đây.
- Ai mượn bà qua đây chi bà Trâm, cho cái tội mê trai.
Cả bọn đang ngồi tám um sùm thì nghe chuông ngoài cửa. Tinnng Tonnng Tínng Toong... vậy đấy Đang ngồi gần cửa nên tiện thể chạy ra xem.
- Có Yong ở nhà không em?
Một cô gái sành điệu, mái tóc nâu uốn sóng bồng bềnh, mặc một cái đầm body khoe đường cong cơ thể với cái cổ áo chữ V khoét sâu làm lộ rãnh ngực sâu vút. Đưa mắt quét sơ cô gái đó tôi mới lên tiếng.
- Chị tìm anh Yong có gì không?
- Ủa? Em là người làm mới hả trước giờ không thấy em.
Tôi nhướng mày nhìn cô ấy, ánh mắt thờ ơ như không có gì.
- Chị nghĩ vậy là vậy, rồi chị tìm cậu chủ có gì không?
- Hi.. chị vừa đi Nha Trang công việc mấy tháng, giờ về có quà cho Yong thôi.
- Chị vào đi.
Tôi mở cửa cho cô ấy vào rồi khép hờ cửa để đó, thái độ là không quan tâm thôi, nhưng trong người máu ghen đang sôi lên hai nghìn độ C và hơn thế nữa.
- Thôi mấy bồ về đi, tui mệt quá đi ngủ xí đây chắc sắp bệnh thật rồi.
- Mà bà ơi, sáng tui thấy Đức Anh nó sao sao đó, bình thường mà nói gì tới bà là nó sồn lên dữ lắm, nay cả đám bàn qua thăm bà mà thằng chả không thèm lên tiếng luôn.
- Kệ ó đi, tui không qua tâm.
- Máu lạnh dễ sợ.
Nảy giờ họ ngồi lại cũng lâu rồi, dù gì cũng không còn gì để nói họ cũng nhanh chóng ra về. Thế là kế hoạch cua trai của nhỏ Trâm đã thất bại, từ đầu đến cuối hắn chẳng thèm ra ngoài dù chỉ 1 giây.
Tiễn họ ra cửa tôi quay lại phòng mình, chẳng thấy con trai mình đâu cả, chắc chắn là ở trong phòng hắn rồi, Mà lúc nảy cái cô kia tới mà chẳng biết đâu rồi nữa.