Nếu Vong Xuyên là trận địa chủ chốt để đánh thẳng lên trung tâm thiên giới, thì nơi cực bắc thiên giới-Giao Trì là điểm yếu vì nơi đây rất ít binh lính canh gác cũng như rất dễ bị bỏ quên do nằm nơi xa xôi, hẻo lánh.
Thế nhưng nếu chúng chiếm được Giao Trì thì chúng sẽ có bàn đạp để đánh lên trung tâm thiên giới hợp với lực lượng từ Vong Xuyên lên sẽ tạo thế gọng kiềm khiến cho thiên giới khó bề đánh trả, còn nếu không thì chúng vẫn có thể tấn công Thiên giới Nắm được trọng điểm, trong âm thầm khiến Thiên giới không kịp trở tay.
Nắm được điểm mấu chốt, nhị hoàng tử thiên giới-Phàn Long đã chủ động xin dẫn binh canh giữ nơi đây.
Quả đúng như chàng dự liệu, hơn 10 nghìn vạn ma quân đã đánh đến đây dưới sự chỉ huy là Liễu Úy-một kẻ phản bội thiên giới, chẳng trách hắn lại thông thuộc thiên giới, biết đâu là điểm yếu của thiên giới mà đánh vào.
Chàng và hắn giao chiến suốt mấy ngày đêm, 10 nghìn vạn quân địch chết gần nửa còn thiên binh lại bị thương quá bán, điều này khiến chàng thật sự lo lắng.
Trong doanh trại, khi đang nói chuyện với Hàm Khiết dưới ánh trăng tàn chàng đã bày tỏ nỗi niềm bâng khuâng của mình:
- Binh sĩ đã chiến đấu suốt nhiều ngày liền, thật sự không thể cầm cự thêm được nữa.
Nếu chúng lại tổng tấn công ta không chắc ta có thể trụ được Giao Trì hay không...
- Hay chúng ta gọi thêm quân tri viện đi điện hạ?
- Ngươi nghĩ ta không muốn hay sao, nhưng vấn đề là quân tri viện ở đâu đây? Lần này ma giới cấu kết với minh giới cùng tấn công ta nên quy mô lớn hơn rất nhiều, thiên giới đã huy động toàn bộ thiên binh thiên tướng đi nghênh chiến cả rồi thì đào đâu ra mấy vạn quân tri viện cho ta đây?- chàng vừa nói vừa đưa ánh mắt buồn rầu nhìn xa xăm.
- Ta có thể nhờ quân ở phía tây được không điện hạ? Hay ở đâu cũng được mà, thần nghe thông báo rằng họ đã dẹp yên được ma quân cả rồi.
Chàng khẽ đưa chén trà lên môi, nhấp nhẹ một ngụm rồi lại nói tiếp:
- Ngươi nghĩ họ sẽ giúp được ta sao? Họ cũng chiến đấu như ta thôi, nếu còn thì cũng chỉ là tàn quân đã mỏi nhừ thì liệu họ còn sức chiến đấu tiếp không hay lẽ ra họ sẽ sống sót trở về nhưng lại bỏ mạng ở Giao Trì lạnh lẽo này đây...?
Nghe thế, Hàm Khiết cũng chẳng thể nói được câu nào chỉ đành lẳng lặng nhìn chủ soái của mình suy tư, sầu não.
Chàng đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bỗng nghe một binh sĩ hớt hả chạy tới:
- Báo, thưa điện hạ, lại có thêm một vạn binh sĩ bị thương được đưa về trại rồi ạ!
Hàm Khiết bèn sốt sắn hỏi lại:
- Cái gì? Vì sao lại thế?
- Dạ thưa, những binh sĩ ấy đã liều mạng giết 2 vạn ma quân ạ! Hiện tình hình rất nguy cấp, mong điện hạ phân phó!
Phàn Long nghe thế vừa mừng lại vừa lo.
Chàng liền ân cần truyền lệnh:
- Các ngươi làm tốt lắm khi về ta sẽ trọng thưởng, mau, đến gọi Hương Ngọc để cô ấy trị liệu cho các người!
- Dạ, tạ ơn điên hạ!
Chàng nhìn theo bóng lưng tên binh sĩ ấy chạy đi mà lòng chẳng thể nhẹ nhõm đôi chút.
Hàm Khiết nhẹ nhàng an ủi chàng:
- Ngài đừng phiền não nữa! Chiến tranh nào mà không có mất mát chứ?
- Ta biết! Chỉ là ta muốn giảm tổn thất xuống mức thấp nhất mà thôi! Đều tại ta vô năng khiến các ngươi chịu khổ cùng ta rồi!
Hàm Khiết liền phản bác lại:
- Ngài đừng như vậy! Ngài vô năng thì ai tài năng đây hả? Chẳng qua lần này đối phương quá hiểu cách dẫn binh của ngài nên mới xảy ra cớ sự như vậy thôi! Ngài đừng tự trách nữa!
Lời nói này của Hàm Khiết đã khiến chàng nhớ ra một điều:
*Phải! Chính hắn-kẻ phản bội!*
Hàm Khiết quan sát xung quanh, xác định chỉ có hắn và Phàn Long mới bèn hỏi:
- Vết thương của Ngài sao rồi, điện hạ?
Phàn Long ngạc nhiên nhìn hắn.
- Sao ngươi biết ta bị thương?
- Ta theo ngài đã lâu, chẳng lẽ ta không nhận ra ngài đang che giấu vết thương lớn sau lưng do lần xung trận hôm qua sao?
- Nếu biết rồi thì giúp ta ém nhẹ chuyện này, tránh để binh lính nghe được lòng họ sẽ xôn xao ảnh hưởng đến trận chiến.
Hắn nhìn chủ tử của mình mà không khỏi thương cảm.
- Bây giờ ta chẳng quan tâm đ ến vết thương gì nữa, ta đang đau đầu về thế trận đang nghiêng dần về phe địch kia
- Sao ta không thử nhờ "ngài ấy"?
- Cô ta sao? Ngươi biết cô ta và ta chẳng ưa gì nhau, giờ ta nhờ cô ta chẳng khác nào trực tiếp đem bản mặt của ta đi vứt.
Hàm Khiết nhìn chàng với gương mặt ba phần bất lực bảy phần như ba.
Đam Mỹ Trọng Sinh
- Đến nước này mà ngày còn sĩ diện sao chứ, điện hạ của tôi ơi
- Ta....Nhưng....nhưng chắc gì cô ta đồng ý giúp ta đâu chứ, đến lúc đó người bẽ mặt là ta đây này.
Nói xong chàng đảo mắt đi nơi khác, trên gương mặt thoáng chút xấu hổ.
Cứng miệng là thế thôi nhưng chàng lại thầm nghĩ tới Bạch Đình:
*chẳng lẽ ta phải nhờ viện trợ của cô ta sao, giờ thì chỉ còn cô ta đủ sức tri viện cho ta, nhưng nếu vậy thì cô ta sẽ xem mình là đồ kém cỏi, kiểu gì cũng chế nhạo ta cho xem, thật sự không muốn nhờ vả cô ta chút nào, nhưng....*.