Sau khi bãi triều, tất cả mọi người đều ra về, các chư tiền đều vây quanh các chiến thần để chúc mừng họ:
- Chúc mừng mọi người đã trở về bình an nhá, chúc mừng.
- Mọi người thật tài giỏi đó, ước gì tiểu tiên nhà ta có thể có thể thành duyên với người như vậy thì ta đỡ lo.
Nghe thế Ngô Phỉ vội đáp:
- Suỵt, bé thôi, giỡn thế không vui đâu đấy!
Thấy thế tiểu tiên kia cũng biết mình đã sai ở đâu liền chấp tay xin lỗi Ngô Phỉ rồi chạy mất.
Hồng Ngài liền vỗ vai Ngô Phỉ và nhẹ nhàng trấn an:
- Thôi, chẳng sao đâu, người ta chỉ đùa chút thôi đừng căng quá mất vui.
Lúc này thì Bạch Đình và Phàn Long cũng đi tới.
Đột nhiên Phàn Long quay sang nói với Bạch Đình:
- Xin chúc mừng cô nha, Bạch Đình, công nhận một CON HỔ như cô cũng mạnh thật đó, đánh trận nào là thắng trận nấy.
Nghe thấy câu nói ấy, Ngô Phỉ và Hồng Ngài đều xanh mặt nhìn về phía Bạch Đình.
Vì họ biết tuy Phàn Long đang khen nhưng lại ngụ ý trêu chọc xuất thân hổ tinh của nàng, cũng chính xuất thân này mà nàng bị phân biệt đối xử suốt khoảng thời gian đầu lên thiên giới bởi vì nàng là hổ tinh tu luyện thành tiên chứ không phải sinh ra đã là tiên thai.
Bọn họ đều thấy nàng rất kinh tởm, lúc nào cũng gây khó dễ cho nàng.
Và điều này Bạch Đình cũng phát giác ra được nhưng nàng không vội nổi nóng mà lại điềm tĩnh lạ thường.
Nhưng chính sự im lặng này của Bạch Đình mới làm cho không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt.
Xong, nàng hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói:
- Đa tạ nhị hoàng tử, ngài quá lời rồi, so với việc ta không có trận thua nào mà ngài lại có thì tức là ngài đã giỏi hơn ta rồi còn gì?
- Cô...!
Không để cho Phàn Long kịp phản công, nàng tiến tới ghé sát tai chàng và nói:
- Ngày tỷ đây ra chinh chiến ở đời thì ngươi còn chưa được thành hình nên ngươi không có tư cách để bình phẩm ta đâu!
Nghe xong lời của nàng thì Phàn Long vô cùng điên tiếc nhưng chẳng thể làm gì còn Ngô Phỉ và Hồng Ngài đứng một bên cười khúc khích nhưng họ lập tức kiềm chế lại.
Nói xong, Bạch Đình cất đi nụ cười thay vào đó là một ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống Phàn Long.
Còn Phàn Long cũng chẳng kém cạnh, chàng gồng lên như đang tự ngăn cản chính mình để không lao vào đánh nhau với nàng.
Nhận thấy không khí sặc mùi thuốc súng giữa hai người, Hồng Ngài liền đổi chủ đề:
- À..ừm...hôm nay ta có mở yến tiệc để chiêu đãi các tướng sĩ, các ngươi có muốn đi chung không?
- Đi, có dịp ăn chực thì ta đương nhiên đi rồi, nhớ chuẩn bị nhiều chút để ta dẫn binh lính của ta theo luôn
- Ngươi cũng cơ hội phết đấy, Ngô Phỉ, cũng được thôi, ta sẽ cho ngươi đi đến nhưng lăn về.
Nói xong hắn liền quay sang Bạch Đình hỏi:
- Còn cô, ý cô thì sao?
Lúc này Bạch Đình vẫn còn đang bận đấu mắt với Phàn Long.
Thấy mình bị bơ đẹp thì Hồng Ngài liền tức giận kéo tay Bạch Đình và lớn tiếng nói:
- Nè, ta đang hỏi cô đấy, đừng có mà coi thường người khác như vậy nha!
Bạch Đình liền hất tay ra và khó chịu đáp:
- Này, đừng có mà quát vào mặt ta, ta không đi đâu, bây giờ ta chỉ muốn về tắm táp rồi nghỉ ngơi thôi, xin phép cáo từ!
Nói xong nàng quay lưng bỏ đi một nước, nhưng trước khi đi nàng cũng không quên liếc Phàn Long một cái xém mặt.
- Còn huynh thì sao, Phàn Long?
- Ta cũng không đi đâu, ta phải về để còn ghi báo cáo trình lên cho thiên đế về vụ việc lần này nữa, xin phép!
Nói xong chàng cũng bỏ đi để hai con người đang khó hiểu ở lại.
Ngô Phỉ liền bá vai Hồng Ngài và hỏi:
- Ủa chúng ta có làm gì đâu mà họ khó chịu với chúng ta chứ, rõ ràng là họ không ưa nhau thế sao lại không đánh nhau một trận đi mà lại đem chúng ta ra xả giận?
Hồng Ngài cũng bất lực trả lời:
- Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, thôi kệ họ không đi chúng ta đi
- Đi gì mà đi, mất hết cả hứng, tại ngươi không đó, ngươi có tiệc đãi thì ta cũng có vậy, mắc gì phải đi bên ngươi!
Nói xong Ngô Phỉ cũng bỏ đi trong sự cay cú bỏ lại Hồng Ngài đứng ngơ ngác:
- Ủa, sao lại là lỗi ta chứ, ta chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi mà, sao lại trút giận lên một mình ta, khó hiểu thật!.