Đôi Đũa Lệch

Chương 5

Hạng Tây không về khu Đại Oa, thời gian này, cậu với Man Đầu cùng ngụ ở chỗ của Đại Kiện.Tết gần đến, hàng năm cứ vào lúc này, mẹ già với vợ con của Bình thúc sẽ về nhà, con trai Bình thúc học cấp 3 ở thành phố lân cận, nghe nói thành tích không tệ lắm, mẹ và vợ đều ở cạnh chăm sóc thằng nhóc đó, đến tết thì trở về khu Đại Oa.


Đến lúc đó thì người tồn tại để minh chứng cho sự bất hảo của Bình thúc như Hạng Tây không còn thích hợp trú ở đó.


Đại Kiện là fan cuồng của Bình thúc, người Bình thúc mà đến chỗ của gã chắc gã cầm cả hoa ra trước mặt mà hoan hô, để Hạng Tây với Man Đầu ở đó, Bình thúc rất yên tâm.


Thực ra, Tết đến, Hạng Tây cũng không muốn ở trong Đại Oa.


Nơi ấy lúc bình thường mặc dù người ngợm hỗn tạp, chẳng có ai sống được đứng đắn, nhưng ít ra còn có hơi người, đến tết, khách thuê trọ vừa đi, đừng nói là Đại Oa, ngay cả khu Triệu Gia Diêu đều đột nhiên trở nên vắng hoe.


Vô cùng đáng sợ.


"Hôm này người chở mày tới là ai vậy?" Đại Kiện ngậm thuốc lá nằm trên giường hỏi Hạng Tây.


"Là một người." Hạng Tây ngồi trên ghế sô pha, ngồi sao cũng thấy khó chịu, lò xo bên dưới cái sô pha rách nát này lổn ngổn cao thấp, cậu tìm mãi không thấy được một chỗ trũng thoải mái để đặt mông, ngọ nguậy mấy cái lại sợ lò xo từ dưới chọc lên, rốt cuộc cậu đứng lên, đi đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ.


"Còn có một chiếc xe rất xịn." Đại Kiện nhìn cậu: "Khi nào mày lại quen biết một người như vậy?"


Hạng Tây liếc Đại Kiện một cái, không đáp lại, xe gì mà xịn chứ, ở trong mắt Đại Kiện, đại khái trừ xe điện ra, xe gì cũng xịn cả.


"Mày..." Đại Kiện còn muốn nói gì đó, nhưng chưa nói hết lời.


Hạng Tây trực tiếp đứng dậy đá cửa đi ra ngoài.


Ở ngoài cửa châm vội điếu thuốc, Man Đầu lật đật chạy theo, cậu nhìn Man Đầu rồi đưa điếu thuốc đến trước mặt y.


"Cần gì như vậy." Man Đầu nhận lấy điếu thuốc, ngậm vào: "Ở chỗ của Đại Kiện, gã hỏi hai ba câu, không chừng là do Bình thúc bảo gã chú ý?"


"Đại Kiện là cái thá gì." Hạng Tây lại châm một điếu thuốc, phả ra một ngụm khói: "Tôi đéo rảnh để tìm hiểu gã muốn làm gì, Bình thúc muốn biết, chính Bình thúc sẽ hỏi, đâu tới phiên gã liếm đít."


Trong cuộc sống tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời này, đó là cách duy nhất Hạng Tây thể hiện cá tính của mình.


Cậu được Bình thúc nuôi lớn, cậu chỉ chừa mặt mũi cho Bình thúc, chỉ nợ ơn Bình thúc, ngoại trừ Bình thúc, ai ở trước mặt cậu đều không đáng liếc mắt.


Tâm tình khó chịu cậu còn có thể cau mặt với Bình thúc nữa kìa.


Đây là sự đấu tranh cuối cùng của cậu, là cách thức chứng tỏ cậu không bị vấy đen hoàn toàn.


"Ý tôi là, bình thường đám người này không ai dám hỏi cậu như vậy, gã có hỏi thì chắc là đã được Bình thúc gật đầu..." Man Đầu cau mày.


"Bình thúc ngứa mắt tôi cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai." Hạng Tây dùng răng cắn điếu thuốc rồi ngẩng đầu nhìn trời, tối đen, không sao cũng không trăng, lại sắp đổ tuyết.


"Tiểu Triển, bữa giờ cậu bị sao vậy?" Man Đầu thở dài ngồi xổm xuống đất.


"Tôi đến thời kỳ phản nghịch, mù chữ," Hạng Tây trả lời.


"Cậu nào mù chữ, số chữ cậu biết lại còn không nhiều hơn tôi à!" Man Đầu lại thở dài: "Tôi luôn cảm thấy bất ổn, luôn cảm thấy như sắp có chuyện, Nhị Bàn dám động vào cậu, tôi liền cảm thấy có chuyện không tốt..."


"Người muốn bỏ trốn là cậu, có lo lắng thì cũng là cậu, dài tay như vậy không sợ què chân đứng không vững à." Hạng Tây cúi đầu phun điếu thuốc lên đầu Man Đầu.


" Đây là cậu nhắc trước đó!" Man Đầu lập tức chỉ vào cậu la lên.


"Tôi nhắc đó, thì sao." Hạng Tây cười cười, xoay người đi vào nhà, thấp giọng nói: "Tôi xem cậu chết thế nào."


Vào trong nhà, Đại Kiện đang nằm trên giường, ôm điện thoại tám với cô gái nào đó.


Hạng Tây tắm rửa sạch sẽ rồi đi vào một căn phòng khác, phòng này có giường, cậu với Man Đầu cùng nhau chen chúc, trên giường chăn nệm đều đầy đủ, chỉ là ván giường hơi cứng, mấy tối nay Hạng Tây đều ngủ không ngon giấc.


Man Đầu vào nhà cũng ôm cái điện thoại ngồi trên ghế, có điều ánh mặt không tập trung vào điện thoại mà nhìn chằm chằm sàn nhà đến ngẩn người.


Từ sau cái ngày đề cập đến chuyện bỏ trốn, Man Đầu rất nhiều lần lâm vào trạng thái này, nhìn về một phía mà ngẩn người. Hạng Tây không biết y nghĩ gì, nhưng xem cái đà này, chắc y không hề bỏ ý định bỏ trốn.


Hạng Tây gối đầu lên cánh tay nhìn trần nhà, tuy rằng cảm thấy Man Đầu đang tìm đường chết, nhưng cậu vẫn thấu hiểu được loại khát vọng kia, khát vọng đổi đời, thoát khỏi hiện cảnh.


Thế nhưng, đối với Hạng Tây mà nói, cậu không có khả năng, từ khi cậu bắt đầu biết chuyện, cuộc sống cậu chính là trôi qua như thế, lừa bịp, mồm miệng dối trá, trộm cướp đánh lộn, Bình thúc đã cho cậu duy nhất một cuộc sống ấy.


Cậu không biết, nếu như có một ngày cậu thoát khỏi cuộc sống này, thì sẽ có một cuộc sống khác như thế nào.


Có lẽ giống như...Trình Bác Diễn chăng?


Hạng Tây cười cợt, không biết sao mình lại tự dưng nghĩ đến Trình Bác Diễn, người kia với cậu vốn không cùng một thế giới, không tính đến cuộc sống hiện tại, cậu khá lắm cũng chỉ làm công trên phố, đẩy xe bán hàng.


"Haiz..." Hạng Tây nhắm mắt thở thật dài.


"Sao vậy?" Man Đầu hỏi.


"Buồn ngủ." Hạng Tây đáp.


Giao thừa ngày đó, Đại Kiện mua một đống pháo hoa về, còn dẫn theo một cô gái, lẳng lơ lả lơi, Hạng Tây nhìn mà ngứa mắt, có điều không thể hiện ra mặt.


Cô gái này là người phục vụ ở một quán cơm nhỏ, tốt hơn bọn họ nhiều, ít nhất còn có cái gọi là nghề nghiệp như người ta nói.


Người như bọn họ có đi ra ngoài nói với người ta mình làm gì, cũng phải nói dối.


Mấy người đóng quân cả buổi trưa trong phòng, làm sủi cảo, cô gái kia còn làm mấy món khác, tay nghề cũng tạm được, trình độ ngang tầm cơm thừa ở quán cơm cầm về.


Ban đêm, lúc bọn họ chuẩn bị bắn pháo, Hạng Tây mặc áo khoác đi ra ngoài, ở trên đường đi loanh quanh.


Trong lúc bốn phía không ngừng vang lên tiếng pháo thì cậu nhìn thấy một chú chó bên cạnh thùng rác, nó nằm đó cuộn mình, xem ra đây là cái tết đầu tiên của nó, nó bị những tiếng nổ vang dọa sợ.


Hạng Tây luôn nghĩ, chú chó kia của mình, sau tết cậu sẽ đặt một cái hộp ở sân sau cho nó, rốt cuộc không còn cơ hội.


Cậu sờ sờ viên kẹo trong túi, đi mấy bước đến bên thùng rác rồi dừng lại.


Sau đó cậu ngồi xổm đối mặt với chú chó, nghe xong một trận pháo rồi rời đi, cậu sợ nó lại đi theo cậu.


Bây giờ cậu không thể bảo vệ được bất cứ thứ gì, ngay cả một con chó cũng không gánh nổi, hiện thực đã chứng minh.


Trong phòng khách nhà bà nội đặt hai cái bàn, một bàn dành cho người lớn, một bàn dành cho trẻ nhỏ, tết năm nay vô cùng đông đúc, cả nhà bọn họ, chú hai chú cả với hai người cô, từ già đến trẻ đều đủ cả.


Trình Bác Diễn ngồi bên bà nội, trong phòng ầm ĩ tiếng cười nói cùng tiếng ríu rít la hét của mấy đứa nhỏ, hai thím ngồi cùng bàn tán gẫu với mẹ Trình, còn bà nội thì nói chuyện với anh, anh phải ghé sát tai lại gần mới có thể nghe rõ.


"Bố mày có cho mày tiền mừng tuổi không!" Bà nội hỏi anh.


Trình Bác Diễn nở nụ cười: "Con lớn cỡ nào rồi? Bố chưa cho."


"Bà cho nó tiền mừng tuổi cho đến lúc mày sinh ra đấy!" Bà nội quay đầu nhìn bố Trình bên cạnh: "Sao mày keo thế hả?"


"Con keo gì đâu?" Cha Trình bị hỏi đến ngạc nghiên.


"Tiền mừng tuổi đâu?" Bà nội đưa tay ra.


"Của mẹ? Mới vào cửa con đã đưa cho mẹ rồi mà?" Cha Trình hỏi.


"Của Bác Diễn!" Bà nội huých cha Trình một cái.


"Bà nội." Trình Bác Diễn tựa lưng vào ghế cười dài: "Đừng làm khó bố con, hôm qua ông ấy còn phải đi phẫu thuật, giờ còn chưa tỉnh táo hẳn, bà khéo chừng dằn vặt ông ấy đến mơ hồ."


"Thật là," bà nội tặc lưỡi vài tiếng: "Già thế rồi, cũng không sợ thân thể không chịu nổi."


"Con chưa tính là quá già." Cha Trình cười cười, cầm đũa huơ huơ trước mặt bà nội: "Còn khỏe lắm."


"Không thấy gì cả, tao già rồi." Bà nội đánh lên tay ông Trình.


"Qua năm mẹ đi làm phẫu thuật đục thủy tinh thể đi." Mẹ ở cạnh nói một câu: "Đừng kéo dài, tiểu phẫu không có chuyện gì đâu."


"Không đi, ngộ nhỡ nó trầm trọng thêm." bà nội vừa nghe đến chuyện đó liền đứng dậy đi đến ngồi vào bàn của mấy đứa nhỏ: "Để bà cố nói chuyện với mấy đứa."


"Ngày mai có trực ban không?" Cha Trình quay đầu nhìn Trình Bác Diễn.


"Mùng 2." Trình Bác Diễn đáp: "Nhưng ngày mai con cũng định qua trông chừng một chút, mấy ngày nay sợ bận bù đầu."


"Hai ngày kia...Bố với mẹ con định đi..." Cha Trình do dự hỏi: "Năm nay con đi không?"


"Không đi." Trình Bác Diễn không nhìn cha Trình, gắp món ăn yêu thích vào chén: "Con không đi."


"Ông chớ nói đến nó." Mẹ Trình huých cha Trình một cái, đưa cái ly của mình đến trước mặt Trình Bác Diễn: "Con trai, rót cho mẹ ly rượu vang."


"Rót cho thím với." Thím hai cũng đưa ly qua: "Này chị dâu, rượu chị cầm đến lần này thực không tồi!"


"Nếu em thích chị lấy cho em hai chai." Mẹ Trình cười nói: "Rượu này bình thường có thể uống một chút."


Trình Bác Diễn rót rượu cho hai người, bà nội nói nhà bếp còn món ăn, anh liền để chai rượu xuống: "Để con đi lấy."


Vừa định đứng lên thì cảm thấy lưng quần mình bị kéo lại, phản xạ có điều kiện khiến anh nghĩ đến thằng bé Trình Huyền Vũ đáng ghét béo ú như "cục đất" kia, anh vung tay một cái, thế nhưng lại bắt được một cánh tay mềm mại nhỏ thó.


"A? Tiểu Khê?" Anh quay đầu thấy con bé cháu ngoại hai tuổi không biết đã đứng đằng sau mình từ lúc nào, kéo thắt lưng của anh, anh bóp bóp mũi bé con: "Cậu dẫn con vô bếp trộm đồ ăn ngon nhe?"


Tiểu Khê gật đầu, Trình Bác Diễn ngồi xuống, lấy cánh tay cặp con bé, đi vào nhà bếp.


"Mẹ ôi." Cô chị họ nhìn anh hô lên: "Bác Diễn, trình độ bế em bé mấy năm giờ của chú em sao vẫn không khá nổi chút nào vậy hả?"


"Con gái chị dạn quá." Trình BÁc Diễn cười nói, cúi đầu hỏi Tiểu Khê: "Chơi vui không?"


Con bé không đáp lại chỉ huơ huơ cánh tay cười khanh khách.


Trong nồi ở nhà bếp còn đang chưng hai tô khâu nhục om dưa, Trình Bác Diễn vừa nhìn đã thấy buồn cười, đây là món ăn bà thích nhất, ngoài bàn đã dọn ra hai tô khâu nhục om khoai mà trong bếp lại chưng thêm hai tô này nữa.


Anh lấy dao cắt một miếng thịt nhỏ đưa Tiểu Khê cầm ăn, rồi lấy mâm xếp khâu nhục vào.


"Anh trai." Tiểu Khê kéo quần anh: "Còn muốn."


"...Gọi là cậu, sao lại gọi là anh chứ." Trình Bác Diễn lại cắt một miếng thịt nhỏ cho con bé: "Ăn đi, ăn xong rồi ăn nữa, chút nữa mà để mẹ thấy lại mắng cậu bây giờ."


Tiểu Khê cúi đầu cắn một miếng, lại duỗi tay đến miệng anh: "Anh trai ăn."


"Gọi là cậu." Trình Bác Diễn sửa lại cho con bé, từ sau khi học nói lần đầu tiên con bé gọi anh là "anh", sau này liền không sửa được.


Mỗi lần nghe tiếng "anh" nũng nịu này, anh liền cảm thấy vô cùng bối rối.


"Cậu, ăn." Tiểu Khê lại nói lần nữa, rốt cuộc cũng gọi đúng.


Trình Bác Diễn nhìn tay với miệng con bé dính đầy dầu mỡ, thật không thấy miếng thịt này có gì ngon nhưng vẫn nhận lấy gá lên miệng nhấp nhấp mấy cái rồi quay đầu ném đi.


Lau sạch dầu mỡ trên miệng và tay của Tiểu Khê xong, một tay anh cầm đĩa khâu nhục, một tay dắt con bé ra phòng khách.


Cả nhà ăn rất vui vẻ, món ăn mới vừa đem ra, lập tức được hoan nghênh nhiệt liệt, chỉ cầm là đồ ăn bà nội làm, cả nhà ai cũng tấm tắc khen ngon, vây quanh món ăn khen lấy khen để.


"Còn một bát nữa?" Bà nội đắc ý cười.


"Để con đi lấy." Trình Bác Diễn lại mang Tiểu Khê đi vào bếp.


"Con bé này thấy mày là liền giở chứng!" Bà nội chỉ vào con bé: "Thả nó xuống đi, cười đến thở không ra hơi rồi!"


Trình Bác Diễn thả con bé xuống, vừa mới vào nhà bếp liền có người chạy theo vào.


"Để con lấy!" "Cục Đất" chạy vào bếp gọi to.


Trình Bác Diễn liếc mắt nhìn thằng bé, thằng bé hé miệng chuẩn bị nói thêm lần nữa nhưng lại không nói.


"Đừng làm rơi, cầm chắc, đừng chạy." Trình Bác Diễn nhìn thằng bé hôm nay trông rất có phép tắc, đưa đĩa đồ ăn đến tay nó.


Cục Đất nâng đĩa, nhìn anh một lát rồi xoay người chạy ào, vừa chạy vừa la: : "Chạy nè chạy nè chạy nè!"


Trình Bác Diễn không hé răng, dù sao cũng chưa rơi.


Trong bếp ngập mùi đồ ăn, anh đứng bên cửa sổ, bên ngoài có thể nhìn thấy khói mây lượn lờ giữa ánh đèn khắp mọi nhà, ấm áp mà cô quạnh.


Đêm 30 anh không ở nhà, phải trực ban ở bệnh viện, lại còn đến phòng bệnh hát hai bài hát.


Vốn chỉ định hát một bài thôi, nhưng không thể về nhà, lại không có ai đến bệnh viện thăm nom ông chú nên anh lại hát một bài nữa, vậy là anh liền hát.


Nhắc đến ông chú này, anh đột nhiên nhớ đến cha của Triển Hồng Đồ.


Hạng Tây với Man Đầu ngồi lỳ hai ngày trong quán Internet, đến tết mới ra khỏi quán net, tiền net vừa tròn 100 đồng.


Người trong quán net so với bình thường nhiều hơn một ít, từ mấy đứa choai choai có học vừa nghỉ lễ là tấp ngay vào quán net, đến lũ du thủ du thực vô học như bọn họ.


"Tôi đói." Hạng Tây ngậm điếu thuốc nói.


"Ăn mì?" Man Đầu nhìn cậu, y biết Hạng Tây không thích ăn thứ đó liền nói thêm một câu: "Giờ không mua được món khác đâu."


"Siêu thị có thịt bò viên." Hạng Tây ném chuột đứng dậy: "Cậu ăn không?"


"Ăn!" Man Đầu gật đầu lia lịa, ngẫm ngẫm rồi lại nói: "Đi đến đó rất xa, lấy xe tôi đi đi."


"Khỏi cần, nhảy lò cò đi còn nhanh hơn cái xe kia của cậu." Hạng Tây đáp : "Sẵn tiện tôi đi hóng gió một chút."


Ra khỏi cửa quán net, Hạng Tây mới nhận ra tuyết đã rơi, tết năm nay tuyết rơi cũng thật nhiều, trên người cậu chỉ khoác một cái áo phao cũ, bên trong mặc một lớp áo len mỏng, có chút thấm lạnh.


Muốn về lại quán net lột hết quần áo của Man Đầu nhưng lại chẳng muốn quay đầu về quán, rốt cuộc cậu đành kéo cổ áo, ôm cánh tay lò cò nhảy trên đường.


Đối với những người chậm chạp đi ngược đường trên con phố, Hạng Tây đưa ánh nhìn thoáng qua rồi quay đầu, trời lạnh thế này mà nhìn cánh cửa quán net ấm áp ngay phía trước lại còn có thể bình tĩnh đi tới từng bước một thì thật là thần kỳ, là cậu, cậu đã sớm nhào đến.


Mới vừa bước hai bước đi về phía siêu thị xa lắc kia, Hạng Tây liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, âm thanh rất gấp gáp.


Tiếng bước chân này rất bất thường, cậu quay đầu lại nhìn, xuất phát từ kinh nghiệm tự vệ quen thuộc qua bao lần trường kỳ hỗn chiến, khi cậu quay đầu thì hay cong tấm lưng, như vậy có thể đảm bảo nếu có người đánh lén ở phía sau thì cũng không đến nỗi bị đánh trúng gáy hoặc vai.


Nhưng mà lần này động tác ấy không thể giúp được cậu.


Cánh tay bị thứ gì đó đập vào.


Hạng Tây không rõ mặt tròn mặt méo ra sao đã quay đầu chạy đi.


Bình Luận (0)
Comment