Đôi Đũa Lệch

Chương 50

Quen biết Trình Bác Diễn lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Hạng Tây nhìn thấy Trình Bác Diễn ngủ. Dù tính luôn cả mấy ngày cậu ở đây cũng chưa từng thấy Trình Bác Diễn ngủ vào giờ này, lúc này chính là thời gian anh xoay bút vừa đọc sách vừa ghi chép lại.

Trình Bác Diễn luôn rất chú ý đến hình tượng, lúc đi làm, lúc tan làm, lúc cùng anh trốn ở quán ven đường ăn uống, lúc nào nhìn vào trông cũng rất đẹp trai. Ngay cả hiện tại đang nằm ngủ trên sô pha cũng đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã thấy không giống với loại người xuất thân từ Triệu Gia Diêu như cậu.

Hạng Tây nhìn khuôn mặt bị cánh tay của anh che đi một nửa, chỉ có thể nhìn thấy nửa cái mũi thẳng, cùng đôi môi mím chặt, và cái cằm được cạo sạch sẽ.

Chính là người đàn ông này, mỗi lần đều luôn ở nơi cậu không biết đến, làm những việc cậu có nghĩ cũng không thể nghĩ đến...


Lần này, Hạng Tây không nghĩ đến "hà đắc hà năng"* nữa, những thứ này có khi mãi mãi cũng không thể nào hiểu được.

*hà đắc hà năng "何德何能": có tài cán gì, lúc trước Hạng Tây từng nghĩ mình có tài cán gì mà được anh bác sĩ giúp đỡ blah blah.

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Trình Bác Diễn, nghĩ, anh có phải mẹ nó mù rồi phải không?

Một lần, Hạng Tây sẽ hỏi vì sao.

Hai lần, cậu sẽ mê mang.

Ba lần, cậu sẽ không biết phải làm sao.

Bốn lần, năm lần, một lần rồi một lần, cậu không thể không hiểu rõ.

Tuy rằng vẫn có những thứ cậu không thể hiểu, vẫn còn những điều cậu không chắc chắn, vẫn còn không đủ tự tin để nghĩ về, nhưng hiện tại mấy thứ này cậu cũng không định nghĩ.

Cứ nhìn khuôn mặt an tĩnh của Trình Bác Diễn như vậy, ngoài vì ấm áp và cảm động còn có điều gì khác thiêu đốt tâm trí cậu sôi sục. Không biết là do khom lưng quá lâu hay là vì bị thiêu quá nhiều, mặt cậu lại có chút nóng lên.


Nhưng mà còn chưa muốn động.

Mãi cho đến khi ngửi được mùi cháy nhẹ thoảng ra từ phòng bếp, cậu mới đột ngột phục hồi tinh thần.

Đệch!

Socola!

Lần làm thử đầu tiên của sư phụ món ăn nhẹ tương lai!

"Xong rồi, xong rồi, xong rồi, xong rồi..." Cậu nhỏ giọng nói một chuỗi, khom lưng chạy từng bước nhỏ vào bếp.

Nghe tiếng Hạng Tây trong phòng bếp luống cuống tay chân lấy cái chảo nấu chảy socola xuống, rồi lại ném cái bộp xuống cái thớt, Trình Bác Diễn nhẹ nhàng thở dài, bỏ cánh tay trên mắt xuống, rồi xoa xoa mắt.

Nghe thấy tiếng Hạng Tây lại chạy ra ngoài, anh nhanh chóng để tay lại trên mắt, duy trì tư thế trước đó.

"Bác sĩ Trình." Hạng Tây nắm lấy cửa bếp, giọng nói như thì thầm: "Trình Bác Diễn...nè...làm sao bây giờ, nhìn như bị cháy rồi..."

Trình Bác Diễn không nhúc nhích, cậu ngừng một lát rồi lại xoay người về lại phòng bếp.


Máy hút khói trong phòng bếp được mở lên, vang ong ong, mùi khét dần nhạt đi.

Trình Bác Diễn chờ đến khi mùi khét hoàn toàn biến mất mới ngồi dậy, ngáp một cái đứng lên đi tới cửa phòng bếp.

"Sao rồi?" Anh hỏi một câu.

"Đừng đến đây!" Hạng Tây đang chăm chú cúi mặt vào thớt bắn mình xoay người lại: "Đừng đến đây! Làm xong em gọi anh!"

"Tôi không qua đó." Trình Bác Diễn cười cười: "Tôi chỉ đứng ở đây xem một lát thôi."

"Anh tỉnh ngủ rồi hả?" Hạng Tây lại quay người tiếp tục cúi xuống: "Lần đầu tiên em thấy anh ngủ giờ này đó."

"Hôm nay có cuộc đại phẫu với chủ nhiệm, hơi mệt một chút." Trình Bác Diễn cười nói: "Em nhìn lén anh ngủ?"

"Không có!" Hạng Tây lập tức nâng cao giọng: "Em cũng không có điên, anh ngủ thì có gì hay mà xem!"

"À." Trình Bác Diễn nói: "Lúc nào thì ăn được?"
"Một lát nữa, anh vừa ăn một hộp rồi còn chưa đủ hả?" Hạng Tây quay đầu nhìn thoáng qua anh một cái.

"Dạ dày của tôi khá tùy tính." Trình Bác Diễn xoay người trở về phòng khách, trong phòng khách hát một câu: "Muốn ăn liền ăn, ăn đến kiêu ngạo..."

Hạng Tây tìm khay lớn có đáy phẳng, rồi theo yêu cầu của Trình Bác Diễn mà đặt ba cái khuôn hình trái tim lớn vừa nhỏ lên, nghĩ rồi lại lấy trong hộp đựng khuôn ra vài cái khuôn hình mèo, hình chó, hình chuột đặt chung một chỗ.

Đến cuối cùng thêm bao nhiêu sữa cậu cũng không rõ, chỉ đoán chừng rồi cho non nửa hộp, cũng không biết có thể ăn ra vị sữa hay không, dù sao thì trước đó cậu có liếm một chút, cũng không liếm ra được.

Đem socola sền sệt đổ vào khuôn, sau khi khổ xong mới nhớ tới hạt óc chó giã nát gì đó đều chưa cho vào, vậy nên liền rắc mấy cái này ở phía trên.
Nếu không ăn thì mấy thứ này nhìn qua cũng có chút rất tuyệt, cũng coi như là hoàn thành rồi. Hạng Tây đặt khay vào tủ lạnh, đứng trước tủ lạnh thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lúc Hạng Tây ra khỏi phòng bếp, Trình Bác Diễn đang ở trong phòng bếp pha trà, cả một phòng đều là hương trà.

"Làm xong rồi?" Nhìn thấy cậu đi ra, Trình Bác Diễn hỏi một câu.

"Đợi đông cứng lại là ăn được rồi." Hạng Tây đi đến bàn, Trình Bác Diễn dùng ly thủy tinh pha trà, cậu cầm lấy nhìn thử, rồi lại ngửi ngửi: "Trà này ngon nè."

"Ngửi một cái đã biết?" Trình Bác Diễn nhìn cậu.

"Xem một cái là biết rồi." Hạng Tây uống một ngụm nhỏ, giơ ly rồi lấy ngón tay gõ gõ trên thành ly: "Kỳ hồng mao phong, anh cũng không tráng trà, không đủ thơm." "Em..." Trình Bác Diễn ngẩn người: "Còn có thể nói ra là trà gì sao?"
"Đoán mò thôi, Bình thúc thích uống hồng trà lắm, giả làm người có văn hóa đó." Hạng Tây ngượng ngùng cười cười: "Kỳ hồng tam kiếm khách, ông ta thích nhất chính là mao phong."

(*) Chú thích về trà cuối chương.

"Em thích trà sao?" Trình Bác Diễn thật là không nghĩ đến Hạng Tây còn có thể nói mấy câu về trà.

"Không thể nói có thích hay không." Hạng Tây nhìn anh: "Sao vậy?"

"Mai mốt tôi định đi mua ít lá trà, thuận tiện xem biểu diễn trà đạo." Trình Bác Diễn không nói thẳng ra suy nghĩ của bản thân, chỉ là muốn xem thử Hạng Tây có hứng thú hay không: "Nếu em đồng ý, hai ta đi chung đi?"

"...À." Hạng Tây suy nghĩ: "Được, nhưng mà đừng hy vọng em có thể giúp anh chọn trà, em không hiểu đâu."

"Ừm." Trình Bác Diễn cười cười: "Socola ăn được chưa?"

Hạng Tây chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy ngón tay chọt vài cái vào socola trên khay, đều đã cứng lại hết rồi, lại nghĩ đến mình còn chưa rửa tay... Mặc kệ đi, dù sao Trình Bác Diễn cũng không phát hiện.
Cậu lấy socola từ khuôn ra, xếp vào trên dĩa, đặt ba cái hình trái tim vào chính giữa.

Lúc đem ra, Trình Bác Diễn nhìn cũng chưa nhìn kỹ đã trực tiếp lấy cái hình trái tim nhỏ nhất ở chính giữa cắn một miếng.

"Thế nào?" Hạng Tây theo dõi anh: "Ăn ra được vị gì không?"

"Rất... ngon!" Trình Bác Diễn dựng ngón cái, lại cắn một cái.

"Đừng có vừa hỏi đã nói ngon, anh có phiền không chứ, rất không chân thành." Hạng Tây vui vẻ: "Đến cùng là ăn ngon không, anh nói thật đi, anh có thể nếm ra được mùi vị gì không?"

Trình Bác Diễn ăn xong miếng nhỏ đi, sau đó dựa vào sô pha, cười nửa ngày: "Ngon hay không... khó mà nói được, nhưng mà mùi vị thì... chắc là mùi cháy rồi."

"Đệch!" Hạng Tây quát một tiếng, cười đến dừng không được, cậu cũng cầm một miếng lên cắn một cái, không rõ mà vui sướng nói: "Thật đúng là mùi cháy... Em nói với anh, cái này phải được khuấy liên tục, em vừa bỏ đi một lát đã cháy rồi."
"Em đi đâu?" Trình Bác Diễn cười cười.

"Em..." Hạng Tây cầm lấy một viên socola, em xem anh ngủ đó, đương nhiên là cậu không dám nói như vậy, cười he he hai tiếng không nói gì.

"Cái kia là của tôi." Trình Bác Diễn chỉ viên socola trên tay cậu: "Em ăn cái khác."

"Hả?" Hạng Tây cúi đầu, thấy socola trên tay là hình trái tim, cậu hơi ngượng, không muốn đặt về, lại không biết nên nói gì, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu không đầu không đuôi: "Tim... của anh sao? Vậy... em ăn... không phải vừa đúng... hả?"

"Hửm?" Trình Bác Diễn ngẩn người.

"A! Anh muốn ăn hả! Anh muốn ăn cái này hả!" Hạng Tây theo sát hô một tiếng, sau khi nói ra mới đột nhiên phát hiện lời này có chỗ nào không thích hợp, nhất thời nhảy lên tại chỗ, giơ socola vọt về phía Trình Bác Diễn, xấu hổ đến mức đi cùng tay cùng chân: "Cho anh đây! Anh ăn đi! Cho anh!"
Thanh âm du dương của Hạng Tây chấn Trình Bác Diễn đến mức không biết nên cười hay không, lúc đưa tay nhận socola mặt cũng rất nghiêm túc. Giống như nghi thức truyền đuốc thiêng liêng vậy, anh kém chút nữa là hét lên thắp lửa đam mê và chắp cánh ước mơ...

"Anh khi nào thì đi mua lá trà?" Hạng Tây cầm ly trên bàn uống một ngụm trà, rồi lại phi phi phi phun lá trà uống vào trong miệng lại vào ly.

"Haizz..." Trình Bác Diễn ăn nửa viên socola thật không biết phải làm sao.

"Ngại quá, uống ngụm hơi lớn." Hạng Tây lại phi một cái; "Tốt rồi, phun xong rồi."

"Em cố tình phải không!" Trình Bác Diễn nhìn cậu.

"Thật không phải mà." Hạng Tây nở nụ cười: "Thật đó! Không phải cố tình đâu, em thuận miệng, anh pha trà như vậy nhất định sẽ uống phải lá trà thôi!"

"Vậy tôi nên pha như thế nào?" Trình Bác Diễn hỏi, bởi vì tri thức với trà của Hạng Tây vượt qua dự đoán của anh nên anh có chút mong chờ câu trả lời của Hạng Tây về việc pha trà.
"Dùng ấm trà pha đó đại ca." Hạng Tây nói.

"...Là vậy ha." Khi Trình Bác Diễn nghe được câu câu trả lời đơn giản, dễ hiểu và rất thẳng thắn này thì xém chút nữa là không phản ứng lại kịp.

Nhưng xem xét lại thì lại buồn cười, cười một hồi lâu mới ngừng.

"Hôm nay có phải anh mệt đến choáng váng rồi không, cứ cười hoài." Hạng Tây cau mày: "Rốt cuộc là có cái gì mắc cười mà anh giống Di Lặc cười không ngừng vậy?"

"Không có gì." Trình Bác Diễn chà xát mặt: "Chỉ là thấy em nói rất có đạo lý."

"Cười nhạo em chứ gì." Hạng Tây liếc mắt nhìn anh: "Lấy ấm pha có chỗ nào không đúng hả!"

"Đúng, rất đúng, đúng!" Trình Bác Diễn giơ ngón cái với cậu.

Hạng Tây chậc một tiếng, uống một ngụm trà, lại phi vài cái vào trong chén, buông ly xuống rồi ngồi vào ghế, khuỷu tay chống trên đùi, nhìn Trình Bác Diễn: "Rửa tay, thưởng thức trà cụ."
"Hửm?" Trình Bác Diễn nhìn cậu không phản ứng kịp.

"Tráng ấm và chén, lấy trà, tráng trà, ủ trà, đậy kín nắp, chia chén trà, rót trà vào chén tống, rót ra chén..." Hạng Tây nói một chuỗi, cuối cùng nheo mắt, hất cằm với Trình Bác Diễn: "Mỗi dạng đều tìm hiểu, gì mà long mã nhập cung, gió xuân lướt nhẹ qua mặt, ngọc dịch hồi hồ, phượng hoàng hay là khổng trước ba lần gật đầu em cũng không nhớ rõ, nhưng để lừa anh nhất định không thành vấn đề."*

(*) Chú thích cuối chương.

Trình Bác Diễn hé miệng không nói nên lời.

"Đừng có cười." Hạng Tây trừng anh: "Có phải em nói chuyện nghiêm túc anh lại muốn cười em không?"

"Không định cười." Trình Bác Diễn chăm chú nhìn cậu: "Lúc này anh thật sự không định cười."

Hạng Tây búng tay cái tách: "Thực ra mấy cái này là lúc Bình thúc làm màu cứ nói mãi, em nghe từ nhỏ đến lớn nên nhớ đại khái, có đôi khi sẽ lấy ra chém gió với người ta."
"Hạng Tây." Trình Bác Diễn đứng lên, đi đến bên bàn, lấy viên socola hình trái tim cuối cùng bỏ vào miệng: "Mấy cái kỹ năng làm màu này có thể kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm được không ít, đương nhiên, tiền đề là phải tinh thông đã."

"Bình thúc tinh thông lắm..." Hạng Tây nói đến một nửa thì dừng, cũng đứng lên nhìn Trình Bác Diễn, chuyện kiếm tiền luôn có thể hấp dẫn lực chú ý của cậu trước hết: "Kiếm như thế nào?"

"Đến lúc đó em đi theo tôi xem là biết." Trình Bác Diễn cười cười: "Xem thử em có hứng thú hay không."

"Vâng." Hạng Tây lên tiếng, âm thầm dùng tay nhón socoal trong dĩa, hồi lâu mới mở miệng nói một câu: "Anh nuôi con trai cũng không bận tâm đến như vậy chứ."

"Nếu thật có con liền ném cho mẹ nó nuôi, tôi mới không thèm lo lắng." Trình Bác Diễn nói.

"Xấu xa." Hạng Tây liếc mắt nhìn anh: "May mắn không ai gả cho anh."
"Đúng vậy, quá nguy hiểm." Trình Bác Diễn nở nụ cười.

Hạng Tây cùng anh bật cười, đột nhiên có loại cảm giác thoải mái không thể nói rõ. Chỉ cần cứ như vậy, ăn uống, trò chuyện, trêu đùa, vĩnh viễn không dừng lại là tốt nhất. Không cần sầu muộn, không có bất an, chuyện gì cũng có thể ném qua một bên không cần nghĩ.

Trình Bác Diễn nhích về phía cậu, Hạng Tây nhìn anh, lúc hai người đối diện nhau, Hạng Tây hơi chút giật mình khi bản thân không tránh ánh mắt của Trình Bác Diễn.

Trình Bác Diễn hơi dừng lại một lát, sau đó dựa lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.

Hạng Tây ngẩn người, không nhúc nhích, cũng không tránh né, chỉ yên lặng nhìn Trình Bác Diễn.

Mãi đến khi Trình Bác Diễn bị cậu nhìn đến xem chút nữa là không cầm lòng được mới nhẹ ho một tiếng, cậu mới thu mắt lại, nhìn vào socola bên cạnh.
"Vị sữa." Trình Bác Diễn nói.

"Hả?" Hạng Tây xoay mặt nhìn anh.

"Hương vị, socola sữa." Trình Bác Diễn lấy một viên đưa đến bên miệng, nghĩ nghĩ lại bỏ xuống: "Haizz, thật sự là ăn không nổi."

"Kết cục của việc giành ăn đó." Hạng Tây nở nụ cười: "Anh mà ngây thơ là ngây thơ đến làm người ta sợ luôn, lúc em năm tuổi đã không như vậy nữa rồi."

"Vậy em lão hóa ngược rồi." Trình Bác Diễn gật gật đầu.

"Cút đi." Hạng Tây sửng sốt một chút rồi bật cười.

Ăn socola xong...Thật ra mà nói thì chưa ăn hết, còn lại mấy viên socola Trình Bác Diễn dùng lọ thủy tinh nhỏ bỏ vào, nói hôm sau cầm đến bệnh viện ăn.

Sau khi dọn dẹp xong, Trình Bác Diễn đưa Hạng Tây về siêu thị. Sau khi vào siêu thị ở, mỗi tối Hạng Tây đều phải về siêu thị, giúp đồng nghiệp đóng cửa, rồi kiểm tra cửa sổ này kia.
"Tối có ngủ được không? Không hay bị tỉnh giấc chứ?" Trình Bác Diễn hỏi.

"Ngủ được, có động tĩnh thì sẽ dậy xem, thuận tiện đi một vòng xem, giấc ngủ của em tốt lắm, cứ nằm là ngủ thôi." Hạng Tây nói như líu lưỡi: "So với anh trực ban thì tốt hơn nhiều."

"Ừm." Trình Bác Diễn gật gật đầu, khởi động xe nhưng lại không lái đi.

Tay Hạng Tây chống trên cửa xe, nghe tiếng Trình Bác Diễn khởi động xe đáng lẽ cậu nên lùi lại một bước, nhưng cậu không nhúc nhích, cảm thấy muốn nói chuyện một lúc nữa, nhưng lại không biết nên nói gì.

Một câu ngủ ngon cả nửa ngày cũng không muốn nói ra khỏi miệng.

"Tôi...về đây." Trình Bác Diễn gõ gõ tay lái: "Chuyện mua lá trà, lúc chuẩn bị đi tôi sẽ gọi em."

"Được." Hạng Tây nhe răng cười.

"Vậy..." Trình Bác Diễn suy nghĩ một lát, đưa tay bắt lấy tay đang chống trên cửa xe của cậu, cầm ngón tay trỏ của cậu kéo vào trong xe, sau đó cúi đầu hôn vào đầu ngón tay: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lúc nói chuyện, Hạng Tây cảm thấy giọng nói của mình có chút lâng lâng, nếu không phải đang chống cửa xe, có khi chân cậu đã mềm nhũn đến mức quỳ dưới chân Trình Bác Diễn rồi*.

(*)Nguyên văn 要没撑着车门,他估计会腿一软直接跪倒在程博衍的运动裤下。

Đứng ở ven đường nhìn xe của Trình Bác Diễn chạy từ từ ra khỏi con đường, Hạng Tây mới mơ mơ hồ hồ quay bước về siêu thị.

"Hạng Tây giúp tôi lau sàn một chút đi." Quản lý ca tối chạy tới, sốt ruột nói: "Hôm nay con tôi bị sốt, tôi phải nhanh trở về."

"A, được!" Hạng Tây nhanh chóng gật đầu, trong lòng hơi chút giật mình, vẫn cảm thấy người quản lý này còn rất nhỏ, vậy mà đã có con rồi.

Nhưng mà nhìn người đúng là không thể nhìn bề ngoài, Trình Bác Diễn đã lớn như vậy, nhưng nhìn cũng không giống người đã có con... Không, Trình Bác Diễn vốn đâu có con...
Cùng ba đi siêu thị?

Loạn thất bát tao gì đây chứ?

Hạng Tây giặt sạch cây lau nhà, sau khi đóng cửa siêu thị thì từ từ lau sàn, trong đầu còn nghĩ về hai nụ hôn của Trình Bác Diễn.

Nếu so với trước đây thì hai cái hôn hôm nay chẳng là gì cả, nhưng không biết vì sao, vậy mà hai cái hôn này lại làm cậu choáng váng. Không phải kiểu vô cùng choáng mà chỉ là choáng chút chút thôi, chính là cái loại choáng váng khiến đi đường cũng run rẩy.

Lúc lau nhà, vừa không nắm chắc cây lau nhà một cái, cây lau nhà đã ngã vào kệ hàng. Cái kệ này là mới được thêm vào, ban ngày Tống Nhất đã nói nó hơi bị lắc lư, gọi Trương Hân kêu người tới cố định lại. Chưa đợi câu la lên một câu Bồ Tát ơi đừng mà thì một đống đồ ăn vặt đã vì sự rung lắc mà rơi xuống.

"Aizz-" Hạng Tây ném cây lau nhà, kéo dài giọng thở dài thật mạnh.
Tốt rồi, giờ thì không choáng váng, cũng không run rẩy, tai thính mắt tinh, giải khát mát lạnh, phim... nâng cao tinh thần tỉnh táo.

"Đệch." Hạng Tây nhíu nhíu mày, ngồi xuống đất, nhặt từng túi từng túi đồ ăn vặt lên.

Mấy cái này hình dáng đều không khác nhau lắm, còn rất nhiều loại, nhãn dán thì đều dán vào với nhau, cao thủ nhận chữ Hạng Tây đối chiếu nhìn nửa ngày, rồi mới đem một đống cái này mơ cái kia mơ về lại trên kệ.

Sau khi dọn dẹp trong siêu thị xong, cậu đi tắm rửa rồi về lại trong phòng.

Mở TV lên, lần lượt đổi các kênh một lần, cũng không tìm được nội dung gì hay để xem, đúng ra mà nói là không có tâm tình để xem.

Hạng Tây quay cuồng trên giường, từ đầu giường lăn đến cuối giường, lại từ cuối giường chui lên đầu giường, mãi vẫn không có cách nào làm mình bình tĩnh lại.
Hôm nay, đi ra từ nhà Trình Bác Diễn, cảm giác không hề giống với bất cứ một lần nào trước đây. Nhìn qua thì như không xảy ra cái gì, nhưng vẫn lại như đã xảy ra rất nhiều thứ. Cái cảm giác "ha mọi thứ đều khác rồi, cái gì cũng khác rồi" cực kỳ rõ ràng.

Nhưng nếu nói là cái gì khác, cậu lại không chắc.

Chỉ biết, lúc Trình Bác Diễn nhẹ nhàng hôn vào đầu ngón tay, cậu không hề hoảng hốt, cũng không lúng túng, lại càng không ngượng ngùng, chỉ thấy nhũn chân, chỉ muốn kéo lấy khuỷu tay Trình Bác Diễn nằm dài xuống đất mới thấy thoải mái.*

(*) Nguyên văn: 就想拽着程博衍的胳膊肘一路滑到地上趴着才舒服 - dịch ra như trên á, mà thấy mong muốn của con tui ngộ nghĩnh quá, nên có gì mn xem lại dùm nhen.

Lúc tin nhắn của Trình Bác Diễn gửi đến, Hạng Tây đang nằm ngửa mặt trên giường, hai chân gác lên tường.
Anh nói với em cái này.

Tin nhắn của Trình Bác Diễn chỉ có sáu chữ này.

Hạng Tây vẫn ngửa đầu, giơ điện thoại lên ấn hồi lâu, trả lời lại một câu Nói cái gì?

- Socola của em

- Em đừng nổi giận được không.

Suyễn. (Suyễn trong hen suyễn, ý là khó thở?)

- Thật sự là khó ăn lắm, sữa cũng cháy đến đắng luôn rồi.

Hạng Tây nhìn tin nhắn liền vui vẻ, quay đầu cười hơn nửa ngày, suýt nữa là bị sặc nước miếng.

Cậu trực tiếp gọi điện thoại qua: "Anh nói thẳng với em là được, gửi tin nhắn làm gì chứ."

"Lời nhận xét tàn nhẫn như vậy, tôi làm sao nhẫn tâm nói trước mặt em." Trình Bác Diễn cười: "Tôi vừa mới ăn thêm một viên, thật sự là rất xúc động."

"Anh nói xem, nếu mà không bị cháy có khi cũng rất ngon ha?" Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.
"Không đâu." Trình Bác Diễn thành khẩn nói: "Cho là không bị cháy đi, em cũng sẽ phạm sai lầm ở những chỗ huyền diệu khác. Hai chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, em còn chưa từng làm ra một thứ gì ăn ngon đâu."

"Aizz, đây là số mệnh rồi." Hạng Tây cười đến ho khan: "Không phải anh không ham mê gì với ăn uống, hương vị này kia hả, cho nên ông trời mới phối cho anh một người đến nấu cơm cũng có thể nấu đến vỡ nồi đó." (hồi nấu cơm nồi đất)

"Ừm, ông trời phối xứng lắm." Trình Bác Diễn nói.

Hạng Tây ngẩn người, tiếp theo là một trận ho mãnh liệt, nằm sấp trên giường hồi lâu cũng chưa nói gì.

"Hạng Tây?" Thanh âm Trình Bác Diễn truyền đến: "Em không sao chứ?"

Hạng Tây không dám nói, cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.

"Có phải em có ý kiến gì với ông trời không?" Trình Bác Diễn hỏi.
"Có ý kiến hay không... thì làm sao." Hạng Tây chậc một tiếng, nhỏ giọng nói.

"Có ý kiến em cứ nói." Trình Bác Diễn vô cùng nghiêm túc nói: "Ông trời sẽ không trách em, nhiều nhất thì chỉ kéo em vào cửa xe đánh một trận thôi."

- HẾT CHƯƠNG 50 -

* Tên trà: Kỳ hồng tam kiếm khách gồm ba loại trà là kỳ hồng mao phong, hoàng sơn kim hào và kỳ hồng hương loa, do Trương Vệ Hải (Zhang Weihai - 张卫海) - nhà sáng lập của Bảo Hòa Đường (葆和堂) - tạo ra sau khi du học ở nước ngoài. Ba loại trà này là loại tốt nhất trong các loại hồng trà. Không tìm được thông tin gì bằng tiếng Việt và tiếng Anh nên mình để tên Hán Việt luôn, khók.

* Các bước pha trà hay 13 (có chỗ 12) đạo pha trà trong trà đạo Trung Quốc.

1/ Làm sạch tay, thưởng cụ (cụ là đồ dùng, trà cụ)

2/ Làm nóng ấm và chén trà: tráng nước sôi ấm và chén để khử trùng và pha trà nhanh hơn
3/ Mã Long nhập cung: cho trà vào ấm, nhưng nghệ nhân sẽ có thêm mấy động tác làm cho đẹp

4/ Tráng trà: đổ nước sôi vào rồi đổ nước ra liền nhằm loại bỏ bụi trên lá trà

5/ Ủ trà

6/ Gió xuân lướt qua mặt: rót nước cao hơn miệng ấm rồi vớt hết những lá trà nổi trên bề mặt ra.

7/ Phong ấm: đậy kín nắp ấm

8/ Phân bôi (chia chén) : hông hiểu hết nhưng mà là lấy kẹp, kẹp chén trà bỏ vô chỗ để tiện rót trà ra

9/ Ngọc dịch hồi hồ: rót trà vào chén tống, tức là một cái chén bự có thể chứa hết nước trà, như vậy khi rót cho khách thì nước trà của mọi người đều có cùng hương vị, không ai đậm hơn hay nhạt hơn

10/ Phân hồ (chia ấm): rót trà từ chén tống vào chén trà của khách, chỉ rót 7 phần không rót đầy

11/ Phụng trà: bưng trà bằng hai tay để mời khách

12/ Vấn hương: nhấc nắp trà ra ngửi hương trà (coi phim cổ trang hay thấy á)
13/ Phẩm mính: uống trà. Khách dùng ba ngón tay cầm tách trà, nhấm nháp từ từ trong ba ngụm rồi đặt xuống.

Mấy này cũng không tìm được tài liệu tiếng Việt hay Anh nên mình dịch đại vậy thôi. Edit mấy phần khác chương này trong 1 buổi, edit 2 cái đoạn này hết 2 buổi :)))

Bình Luận (0)
Comment