Đôi Đũa Lệch

Chương 52

Đồng nghiệp đi từ trong siêu thị ra, mang theo hai thùng giấy cho ông lão thu gom phế liệu, sau đó lại trở về trong tiệm. Lúc này Hạng Tây mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay sang xem xét Trình Bác Diễn.

Trình Bác Diễn còn đang che mũi, đang nhìn cậu, chưa khởi động xe.

"Chạy xe đi." Hạng Tây đẩy anh một cái: "Còn không đi là lát nữa đồng nghiệp sẽ ra hỏi đó!"

Trình Bác Diễn khởi động xe, sau khi tay không che mũi nữa, Hạng Tây nhìn thấy mũi anh hơi đỏ lên, nhất thời có chút băn khoăn, nhỏ giọng nói: "Thật ngại quá, em lỡ tay."

"Chùi đi." Trình Bác Diễn quay đầu xe, ném hộp khăn giấy lên chân cậu: "Như cái vòi sen vậy."

Hạng Tây cầm khăn giấy lau lau ghế xe, Trình Bác Diễn cười thở dài: "Lau trên người em trước đã."

"Không phải sợ anh khó chịu sao." Hạng Tây cúi đầu lau sữa chua dính trên quần, lúc đang muốn lau ghế tiếp, Trình Bác Diễn lại đưa tay qua trước mặt cậu, cách rất gần, mắt cậu nhìn chằm chằm vào đó.


"Làm gì vậy?" Hạng Tây lùi về sau, mới nhìn rõ một vệt sữa chua lớn trên tay Trình Bác Diễn: "Em... không phải cố ý."

Trình Bác Diễn không nói gì, lái nâng nâng tay lên.

"Anh chú ý lái xe đi!" Hạng Tây nhắc nhở anh, lúc xoay mặt qua nhìn anh thấy bên môi anh treo một tia tươi cười không quá rõ ràng, cậu sửng sốt một lát, giật bắn người ra phía sau: "Anh lưu manh! Em không thèm liếm đâu!"

Trình Bác Diễn hạ tay ga, nhìn cậu một cái, ý cười trên khóe miệng càng lộ rõ, cuối cùng cười ra tiếng, thật lâu sau anh mới nói: "Anh để em lau tay giúp anh."

"Em..." Nhất thời Hạng Tây cảm thấy toàn thân mình đều như bị thiêu, người này mẹ nó sao giỏi dọa người khác như vậy chứ!

Cậu nhanh chóng cầm khăn giấy trong tay chùi tay cho Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn rụt tay lại: "Lấy một tờ giấy sạch khác, tờ này em đã lau hết đại giang nam bắc rồi mà còn chùi tay được?"


"À!" Hạng Tây hô lên một tiếng, lại rút một tờ giấy ra, lau đi sữa chua dính trên tay anh: "Tập trung lái xe đi!"

Trình Bác Diễn cười cười, đặt tay lại trên tay lái, mắt nhìn phía trước, im lặng một lát, đột nhiên nói một câu: "Em rất muốn liếm hửm?"

Hạng Tây đang tựa trán vào cửa kính ngắm phong cảnh bên ngoài, vừa nghe được những lời này, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, cậu quay đầu: "Trình Bác Diễn! Lúc trước nói anh là lưu manh một chút cũng không sai!"

"Là tự em nói mà." Trình Bác Diễn cười, mở radio lên nghe tình hình giao thông.

"Em chưa nói, em chỉ nói em không liếm thôi!" Hạng Tây trừng anh, một lúc sau mới chỉ vào anh nói: "Là anh bẫy em! Để em lau tay cho anh sao anh không nói!"

"Là tôi sai." Trình Bác Diễn vẫn cười.

"Còn biết nhận sai rất nhanh..." Hạng Tây thu lại tay đang chỉ anh, cúi đầu xoa xoa, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi làm em sợ muốn chết."


"Tôi chỉ định chạm một tí rồi tách ra thôi." Trình Bác Diễn thu lại tươi cười: Tôi cũng hết hồn, tôi không biết đồng nghiệp em sẽ đột nhiên đi ra."

"Anh vậy mà cũng hết hồn ha." Hạng Tây nhìn anh một cái: "Em còn nghĩ cái gì anh cũng không thèm để ý."

"Tôi thật là không thèm để ý." Ngón tay Trình Bác Diễn gõ gõ lên tay lái: "Em có để anh ở trên quảng trường chạm vào em anh cũng không để ý, anh chỉ sợ em... để ý."

Hạng Tây không nói gì, cúi đầu nhìn ngón tay một lát, rồi lại nghiêng người tựa trán vào cửa kính nhìn phố xá.

Trà trang mà Trình Bác Diễn muốn dẫn cậu đến chủ yếu bàn trà hữu cơ được trồng từ ngọn núi cạnh thành phố, núi trồng trà đó không nằm trong thành phố, nếu người mua trà không muốn thuận tiện đi chơi, thì có thể mua trà ở đây.

Trình Bác Diễn ngừng xe ngoài cửa trà trang, lúc Hạng Tây nhìn thấy trà trang thông qua cửa kính xe, đột nhiên có chút do dự. Đến lúc Trình Bác Diễn vòng qua bên phó lái mở cửa cho cậu, cậu mới chậm rì rì xuống xe.
"Ở đây cũng quá mức tao nhã rồi ha?" Cậu nhỏ giọng nói bên tai Trình Bác Diễn một câu.

Trà trang rất lớn, còn mang cả nét cổ kính, hai bên cửa trồng hai cây trà, còn có hòn non bộ nước chảy róc rách không ngừng, phía trên cổng là một tấm gỗ lớn không được gọt đẽo quá nhiều, bên trên viết bốn chữ rồng bay phượng múa.

Hai bên cửa còn dán câu đối, chữ viết đều rất bay bổng.

Hạng Tây cảm thấy mình đã nhận được rất nhiều chữ, nhưng viết thành như vậy, cậu nhìn nửa ngày, chỉ có thể đoán được tên trà trang này có bốn chữ, còn về phần là bốn chữ gì, cậu ngay cả một chữ cũng không nhận ra được.

"Trên đó viết cái gì vậy?" Hạng Tây hỏi.

"Vân thủy phàm tâm*" Trình Bác Diễn nhìn nhìn rồi đi vào bên trong.

(*): 云水凡心: mây nước phàm tâm, phàm tâm là lòng phàm trong động lòng phàm.
"Nơi này không cùng phong cách với em." Hạng Tây đi cạnh bên anh, nhỏ giọng nói: "Anh có phát hiện không?"

"Chỉ là một nơi bán trà thôi." Trình Bác Diễn nhẹ nhàng đẩy sau lưng cậu một cái, lại vỗ vỗ: "Làm kinh doanh thì có cái gì mà phong cách với không phong cách chứ."

Những lời này của Trình Bác Diễn an ủi Hạng Tây rất nhiều, lại cân nhắc, loại người như Bình thức bình thường còn giả vờ tiên phong đạo cốt mà, không phải chỉ là một cái trà trang thôi sao.

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy hương trà, lối vào trà trang là một tiền sảnh đặt mấy cái bàn, bốn phía là mấy cái kệ cổ hương cổ sắc, ở trên đặt vô số các loại trà cụ và lá trà.

Nơi bàn trà, có vài người đến mua trà đang ngồi, một người phụ nữ nhìn qua tầm ba mươi tuổi mặc váy hoa đang giới thiệu trà cho họ. Cô rất thuần thục sử dụng bộ trà cụ trên bàn, nghe không rõ cô đang nói gì, chỉ có thể nghe được giọng điệu rất nhỏ nhẹ nhu hòa.
Trong sảnh không có thêm người nào khác, Trình Bác Diễn và Hạng Tây dừng lại trước mấy cái kệ chậm rãi nhìn các loại trà cụ. Phần lớn trà cụ đều không yết giá, trước mặt Hạng Tây có hai bộ trà cụ có yết giá, lại gần nhìn nhìn, một bộ hơn ba ngàn, một bộ hơn sáu ngàn.

Một cô gái trẻ từ trong bước ra, mặc áo xanh hoa trắng bình thường cùng quần xanh lam, giống như là người phục vụ.

"Xin chào hai vị." Cô gái đi đến bên hai người: "Hai vị đến xem trà sao?"

"Trước muốn uống một chút." Trình Bác Diễn nói.

"Vâng, mời đi bên này." Cô mỉm cười, bày ra tư thế mời, xoay người đi vào phòng trong.

Trình Bác Diễn kéo Hạng Tây còn đang nghiên cứu nhãn giá đi, đi vào bên trong với cô gái kia, Hạng Tây vừa đi vừa hết nhìn đông lại nhìn tây.

Xuyên qua một hành lang nhỏ, là sân sau của trà trang, cũng là núi đá nước chảy, rất thanh tĩnh. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách dưới nắng chiều khiến lòng người mát dịu.
Cô gái mang hai người vào một gian phòng, phòng rất lớn, không kém phòng ở ngoài, đều có mấy bàn trà. Nhưng không giống là, trong phòng này không bày lá trà và trà cụ, mà bốn phía chỉ treo tranh cùng với mấy cái chai lớn nhỏ khác nhau.

Lúc còn đứng ngoài phòng, Hạng Tây đã nghe thấy tiếng đàn. Vừa vào phòng đã thấy được một cái đàn cầm, một người đàn ông đang cúi đầu chơi đàn, trên người mặc quần áo màu trắng như người tập thái cực quyền.

Ở giữa phòng là một cái bàn lớn, một ông lão đang ngồi đang ngồi đó, bên cạnh còn có một cô gái đang đứng.

Ông lão cùng mang cùng loại quần áo với người đàn ông đang đánh đàn, nhưng là màu xám, Hạng Tây cảm thấy bộ quần áo màu xám này rất tốt, trông như lão thần tiên vậy...

"Hai vị đến đây thật đúng lúc." Cô gái dẫn họ đến bàn, nhẹ giọng nói: "Đây là sư phụ Lục, bậc thầy về trà ở nơi này của chúng tôi, mỗi tuần chỉ ở đây hai ngày thôi."
Trình Bác Diễn và Hạng Tây ngồi xuống bên cạnh ông lão, trong phòng có đến bảy tám người khách, đều đang nhỏ giọng trò chuyện vừa xem Lục sư phụ pha trà.

"Anh là muốn cho em xem cái này?" Hạng Tây nhỏ giọng hỏi.

"Ừm." Trình Bác Diễn cười gật đầu: "Cảm thấy thế nào?"

"Rất có... tiên khí." Hạng Tây nhìn ông lão, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Anh đoán xem em đang suy nghĩ gì?"

"Nghĩ gì?" Trình Bác Diễn ghé sát vào cậu.

"Em nghĩ, mọi người đều quần áo thanh lịch, yên tĩnh như vậy." Hạng Tây cố gắng thấp giọng nói: "Nếu có ai thả rắm một cái..."

Trình Bác Diễn vừa nghe liền cúi đầu, đầu tiên là cúi đầu cười một hồi lâu,sau đó mới nhíu mày, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu lại cười: "Em ngậm miệng lại, chú ý phẩm chất."

"Không có đâu." Hạng Tây cười cười: "Cái thứ đó em chưa từng có."
Cô gái mới nảy cầm hai đĩa bánh đặt trên bàn trước mặt mọi người, rồi lại tránh ra.

Hạng Tây không ăn, tuy rằng lúc đầu Hạng Tây nghĩ đến chuyện thả rắm một chút cũng không thanh lịch đó, nhưng động tác ông lão ngồi sau bàn vẫn rất nhanh đã hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.

Bề ngoài của ông lão cũng không có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng lại khí định thần nhàn ngồi ở chỗ kia, điệu bộ pha trà trầm ổn không nhanh không chậm lại lộ ra phần tiên khí.

Vừa xem đã thấy khác biệt với loại giả vờ làm màu của Bình thúc. Tiên khí của ông lão này là phát ra từ bên trong, dù nhìn chỉ là một ông lão bình thường, như khi giơ tay nhấc chân, đều sẽ không khiến người khác không tự chủ mà an tĩnh lại. Trong nháy mắt, Hạng Tây còn nghĩ ông lão với trà trước mắt đã hòa làm một.
Sau khi pha trà xong, cô gái đứng bên cạnh ông lão lấy trà đã được pha đều ra đưa cho mọi người.

Hạng Tây cầm lấy chén trà đặt dưới mũi ngửi, sau đó lại nhìn nước trà, rồi uống một ngụm.

"Thế nào?" Trình Bác Diễn hỏi cậu, rồi cũng học theo cậu mà ngửi, nhìn rồi uống một ngụm trà.

"Đây là trà hữu cơ của bọn họ ha, còn có hương đậu nữa." Hạng Tây nói: "Em rất thích vị này."

Trình Bác Diễn cười cười không nói gì. Trong suốt quá trình ông lão pha trà, ánh mắt đều không rời khỏi bất cứ động tác nào, sau khi uống một ngụm trà lại nhìn qua.

Ông lão bắt đầu pha trà lần thứ hai, Hạng Tây vẫn như cũ nhìn theo ông. Những người khách ở bốn phía chẳng ai giống cậu, họ đều là vừa uống vừa trò chuyện, còn có người đứng dậy nhìn người đang đánh đàn, lấy điện thoại ra chụp hình lại.
Hạng Tây bình thường đến xem TV lúc nào cũng phải xoay qua xoay lại, vậy mà giờ đây toàn bộ quá trình đều chưa từng động đậy.

Mãi đến khi ông lão đứng dậy, rời khỏi bàn trà, cậu mới thu tầm mắt lại: "Ông ấy đi giờ hả?"

"Ừm." Trình Bác Diễn gật gật đầu: "Nếu muốn xem nữa thì lần sau lúc ông ta đến chúng tại lại đến đây."

"Nói sau đi." Hạng Tây tựa như còn chưa lấy lại tinh thần, lại nhìn bàn trà trống không mà ngơ ngác, rồi quay đầu nhìn Trình Bác Diễn: "Anh từng nói, cái này có nơi để học đúng không?"

"Đúng vậy." Trình Bác Diễn nói: "Ông lão này, trước đây ở sở nghiên cứu trà, có nhận học trò, nhưng mà người muốn học với ông ấy rất nhiều, ông ấy cũng chọn người học."

"...À." Hạng Tây lên tiếng, hơi thất vọng mà gõ gõ bàn: "Vậy còn chỗ nào học nữa không?"
"Chỗ khác? Em không thử học với ông ấy sao?" Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Trà trang muốn mời ông ấy đến biểu diễn rất nhiều, ông ấy sẽ đem học trò đến giới thiệu, vậy còn tốt hơn là tùy tiện tìm một chỗ nào đó học rồi tự mình tìm nơi chốn."

"Bác sĩ Trình, anh xem em đi." Hạng Tây chỉ chỉ mặt mình: "Anh xem mặt của em, nếu anh là ông lão kia thì anh sẽ chọn em hả?"

Trình Bác Diễn há miệng còn chưa nói gì, Hạng Tây lại chậc một tiếng: "Hỏi sai người rồi, anh xem chừng sẽ chọn em thôi..."

"Thật chẳng hiểu tôi tí nào hết." Trình Bác Diễn nở nụ cười: "Không phải là xem chừng, mà là chắc chắn."

"Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó." Hạng Tây thở dài.

"Tôi cũng đang nghiêm túc." Trình Bác Diễn thu lại tươi cười, bóp bóp vai cậu: "Bản thân em không giống với người khác, rất đặc biệt, những lời này Phương Dần đã từng nói với tôi, tôi cũng thấy như vậy."
"Anh ta cũng từng nói với em." Hạng Tây buông mí mắt: "Nhưng mà có cái gì đặc biệt đâu, giọng đặc biệt lớn hả? Hay là nói lời thô tục đặc biệt nhiều..."

"Em còn muốn nói chuyện nghiêm túc không?" Trình Bác Diễn cắt ngang lời cậu.

"Em đang nghiêm túc mà, em cũng không biết loại như em đây thì có thể có nơi nào đặc biệt." Hạng Tây cắn cắn môi.

"Có một số thứ không biết mới là hiếm có." Trình Bác Diễn suy nghĩ: "Em rất trong sáng, dù nghĩ rất nhiều, nhưng lại chỉ muốn điều đơn giản. Quá khứ mà em không muốn đối mặt nhất kia, thứ giá trị duy nhất mà chúng cho em chính là những điều này. Nhìn thấu được rất nhiều, nhưng lại có nhiều thứ lại không thấu... không, là hiểu thấu đáo, từ này hơi cao thâm... Trong sáng và tang thương em đều có cả."

"Anh bị say trà rồi hả?" Hạng Tây nhìn anh: "Anh có thể nói đơn giản hơn một tí được không?"
"Được rồi, tôi nói đơn giản một tí." Trình Bác Diễn gật đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay suy nghĩ một lát: "Đi thử xem đi."

"Hả?" Hạng Tây ngẩn người.

"Đơn giản mà nói chính là em đi thử xem." Trình Bác Diễn nói.

Trình Bác Diễn tặng cậu một hộp trà, chính là loại hôm nay bọn họ uống, loại trà hữu cơ mà ông lão đã pha. Hạng Tây đoán chừng trà này không rẻ, nhất quyết chỉ lấy hai lạng, lúc Trình Bác Diễn đi trả tiền cậu cũng không muốn đi cùng.

"Sao vậy?" Lúc rời khỏi trà trang, Trình Bác Diễn gãi gãi lên đầu cậu: "Không phải em nói trà này uống ngon sao."

Hạng Tây thở dài không nói gì, cậu có chút hối hận khi không ngăn cản Trình Bác Diễn.

Tuy rằng Bình thúc là người đã cho cậu vỡ lòng về trà, nhưng cách pha trà cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị. Đến lúc về siêu thị dùng ấm nấu nước, rồi lại dùng ly sứ trắng để pha, vậy thì lá trà này coi như uổng phí rồi.
"Biết rồi." Trình Bác Diễn đột nhiên dừng bước, xoay người đi trở lại: "Mua thêm một bộ..."

"A! Anh trai! Anh trai yêu quý à!" Hạng Tây gào lên, nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh, kéo đến bên xe: "Anh đừng ép em mà, không cần, không cần đâu."

Mãi cho đến lúc đẩy Trình Bác Diễn vào trong xe, cậu mới buông lỏng cánh tay Trình Bác Diễn ra, tay vẫn để ở cửa xe đứng ở đó: "Em nghĩ rồi."

"Hửm?" Trình Bác Diễn cười nhìn cậu.

"Em đi tìm ông ấy thử xem sao." Hạng Tây hạ quyết tâm: "Nhưng mà nếu đi thì anh nghĩ ông ấy sẽ thu bao nhiêu tiền?'

"Ông ấy không thu tiền." Trình Bác Diễn nói.

"Sao cơ?" Hạng Tây ngẩng mạnh đầu lên: "Sao cơ, sao cơ?"

"Tôi hỏi thăm rồi, ông ấy dạy học trò không thu tiền, chỉ quan tâm đến duyên phận." Trình Bác Diễn cười cười: "Tôi cảm thấy hắn là em sẽ có hứng..."
"Có! Có hứng thú chứ!" Hạng Tây to giọng nói: "Sao anh lại không nói sớm! Chỉ cần dựa vào việc không thu tiền thì em nhất định sẽ đi thử xem rồi!"

"Haizz, tôi là muốn để em xác định với chuyện này một chút xem có hứng thú hay không, sau đó..." Trình Bác Diễn che lỗ tai: "Em cái đứa dây xâu tiền* này."

(*) 钱串子: chỉ những người xem trọng đồng tiền.

"Một phân tiền cũng không cần sao?" Hạng Tây rất hưng phấn mà vỗ lên chân anh hai cái mạnh: "Anh chắc chắn chứ? Ông lão này có phải bị điên không chứ!"

Trình Bác Diễn không nói gì, nhìn cậu rồi nở nụ cười.

"Nhưng mà làm sao để tìm ông ấy?" Hạng Tây rất phấn khích chống cửa xe: "Đến nhà ông ấy? Ông ấy có lớp học không? Hay là đến đây? Hay là đợi ông ấy biểu diễn xong thì chặn ông ấy lại, quỳ xuống, khóc hô huấn luyện viên tôi muốn học bóng rổ... à không sư phụ con muốn học về trà?"
"Vậy thì sư phụ lập tức báo nguy mất." Trình Bác Diễn cười nói: "Đến nhà tìm ông ấy cũng được, tôi về để lão đại hỏi địa chỉ một chút..."

"Lão đại?" Hạng Tây sửng sốt.

"Ừm, chính là bác của tôi." Trình Bác Diễn nói.

"Bác của anh? Anh gọi bác mình là lão đại?" Hạng Tây kinh ngạc: "Làm em sợ hết hồn, cái sở thích đam mê gì của anh vậy chứ, bác anh..."

"Im lặng." Trình Bác Diễn chậc một tiếng.

"Vậy anh nói... bác anh." Hạng Tây hắng giọng: "Giúp em hỏi một chút đi!"

"Ừm, hỏi rồi sẽ nói cho em." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Sau đó đợi tôi có thời gian rãnh sẽ đi cùng em."

"Không cần đi cùng đâu, "thời gian rãnh" của anh vi diệu lắm, không chắc khi nào, em tự mình đi là được." Hạng Tây phất phất tay: "Chỉ cần không là chuyện không cần tiền thì em có thể tự mình đi, chỉ cần không cần tiền, em rất tự tin."
"Biết rồi." Trình Bác Diễn vỗ vỗ tay lái: "Đi chưa? Đi ăn cơm đi, tôi đói bụng."

"Đói bụng?" Hạng Tây sờ sờ bụng anh: "Sao em lại thấy rất căng mà."

"Uống nước no đó." Trình Bác Diễn đè tay cậu lại: "Muốn đi tiểu."

Tay Trình Bác Diễn đặt lên tay cậu có chút lạnh, tay cậu nhẹ run lên một cái. Mu bàn tay lạnh, nhưng lòng bàn tay lại có thể cảm nhận được ấm áp trên bụng của Trình Bác Diễn, loại cảm giác này có chút kỳ diệu.

"Em nói cái rắm thì anh bắt em im miệng." Hạng Tây nhìn Trình Bác Diễn đột nhiên không biết nên nói gì, tay khẩn trương bất động, rời đi lại không muốn: "Còn anh lại tiểu tiểu tiểu..."

"Ừm." Trình Bác Diễn lên tiếng, không nói gì nữa.

Hạng Tây cảm thấy đối thoại như vậy có chút không thích hợp, vì vậy cũng ngậm miệng, mắt đối mắt nhìn Trình Bác Diễn.
Đầu Trình Bác Diễn tựa vào lưng ghế, nghiêng mặt qua nhìn cậu.

Mắt Trình Bác Diễn rất đẹp, con ngươi màu thâm sẫm, sâu thẳm và trầm lặng. Hạng Tây cảm thấy khi anh nhìn chằm chằm vào mình, mọi suy nghĩ của cậu đều sẽ bị nhìn thấy, nhưng cậu lại không thấy xấu hổ.

Cậu chậm rãi nhích về phía Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn không nhúc nhích, chỉ là bắt lấy tay cậu.

Cậu có thể cảm nhận được nhịp đập nhẹ nhàng trong lòng bàn tay Trình Bác Diễn, không phải rất rõ ràng, nhưng mỗi nhịp đập đều có thể rõ ràng xuyên qua làn da mà truyền đến, chậm rãi truyền lên theo cánh tay.

Cuối cùng hòa chung với nhịp đập tim cậu.

Cậu từ từ dựa vào người Trình Bác Diễn, có chút giống như đang nằm mơ, ý thức tựa như rõ ràng lại giống như đang bọc trong một đám lông tơ thật dày.
Hô hấp của Trình Bác Diễn nhẹ nhàng quét qua mặt cậu, mỗi một lần hô hấp cậu đều có thể cảm nhận được. Từ tới gần, khẽ chạm, đến lúc môi mình dừng trên môi Trình Bác Diễn. Hô hấp từ bình tĩnh nhẹ nhàng đến từ từ nhanh dần lên.

Cậu đều cảm nhận được.

Môi Trình Bác Diễn ướŧ áŧ mềm mại, khiến cho cậu cảm thấy thân thuộc và dễ chịu, Hạng Tây nghiêng người về phía trước, mím chặt lấy môi anh.

Cảm giác này rất lạ, nhịp tim đập đến mất đi tốc độ, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng như ngừng lại, lâu lâu lại đập thật nhanh. Tim giống như không phải đang đập trong ngực mà là ờ toàn thân. Tim đập, đầu ngón tay đập, cánh tay đập, chân đập, lỗ tai đập, đến cổ cũng đập...

Đôi môi đang mím chặt... cũng đang đập.

Hạng Tây có thể nhìn thấy lông mi đang run rẩy của Trình Bác Diễn, loại rung động này thần kỳ đồng bộ với nhịp tim khiến cậu choáng váng. Trong hơi thở của Trình Bác Diễn, cậu nhắm mắt lại.
Hôn môi là như thế nào, Hạng Tây biết, sau khi môi chạm vào nhau phải làm gì, cậu cũng rõ ràng.

Nhưng hiện tại cậu không muốn làm gì cả, sức mạnh trong cơ thể cậu đang dần biến mất, chỉ dựa vào đôi môi ấm áp đang dán vào của Trình Bác Diễn mà chống đỡ.

Cậu nhắm mắt lại, không muốn động, một chút cũng không muốn động, chỉ nghĩ cứ như vậy lặng lẽ mà dán vào nhau.

Cùng một hơi thở, cùng một nhiệt độ cơ thể, cùng một nhịp đập.

- HẾT CHƯƠNG 52 -

Ps: mình mới lập page để có gì tiện thông báo cho mọi người này kia nhe. Đây là link: https://www.facebook.com/rua11qy/

Bình Luận (0)
Comment