Đôi Đũa Lệch

Chương 68

Động tác cầm ly uống trà của Hạng Tây dừng lại, hạ mắt xuống nhìn cái ly, một lát sau mới giương mắt xem xét Trình Bác Diễn.

"Sao vậy?" Trình Bác Diễn dựa vào phía sau, gác một chân lên, cánh tay đặt lên đầu gối nhìn cậu.

"Uống trà thôi mà cũng khiến anh uống đến phóng túng được luôn." Hạng Tây uống hết trà trong ly, buông ly xuống tiếp tục pha trà: "Ba mươi năm này anh làm sao qua được..."

"Anh nói với em đạo lý này." Trình Bác Diễn nghịch máy ảnh trong tay: "Thực ra cũng không nghẹn ba mươi năm, mới hơn mười năm thôi."

"...À." Hạng Tây lên tiếng.

"Trước khi có em, nghẹn cũng bình thường thôi, không phải chuyện gì quá mức, động tay một chút là được." Trình Bác Diễn híp mắt nhìn cậu: "Hiện tại em ở cùng anh, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, tuốt cũng đã tuốt... anh vẫn còn nghẹn thì lại không bình thường."


Hạng Tây đậy nắp ấm lại mới liếc mắt nhìn anh.

"Anh đang giữ một bạn trai nhỏ, bề ngoài đẹp trai, chân lại vừa dài vừa thẳng." Trình Bác Diễn không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Vậy mà lần nào cũng đều phải vào WC tự giải quyết..."

"Sao lại là lần nào cũng?" Hạng Tây trừng anh: "Không phải hôm đó em mới giúp anh..."

"À, đúng vậy, có giúp anh một lần." Trình Bác Diễn nhếch môi cười: "Một lần, đúng vậy một lần, ngại quá, số lần quá ít nên không nhớ rõ."

"Vậy anh muốn làm sao!" Hạng Tây cầm ấm đang định nấu nước, vừa nghe như vậy, liền đặt ấm nước xuống.

"Anh không muốn nghẹn nữa." Trình Bác Diễn đặt chân xuống, thân thể cúi về phía cậu, tay chống chân theo dõi cậu: "Anh muốn làm. Hôm nay em có nguyện ý anh cũng muốn làm, em không nguyện..."

"Thì anh làm sao?" Hạng Tây lập tức hỏi.


"Anh liền dùng biện pháp mạnh." Trình Bác Diễn nói: "Dù sao hôm nay em làm cũng phải làm, không làm cũng phải làm."

Hạng Tây không biết nên bày ra biểu cảm gì mới hợp lý với loại tình huống trước mắt này. Một người luôn luôn tao nhã, đôi lúc ngây thơ, thường thường lưu manh nhưng tóm lại luôn rất có phong độ như Trình Bác Diễn đây lại nói ra lời như tối hậu thư vậy, trong nhất thời đầu óc cậu đã loạn thành một đống.

"Đi tắm rửa một cái đi." Trình Bác Diễn cầm ly trà uống: "Quên nói cái này, em pha trà uống ngon lắm, bộ dáng lúc pha trà cũng rất đẹp trai. Nếu bây giờ vào ngồi ở trà trang, tuyệt đối cũng không thành vấn đề."

Hạng Tây không nói gì, cậu cũng chẳng để ý nghe Trình Bác Diễn khen mình thế nào, cả đầu đều đang nghĩ đến chuyện chút nữa sẽ xảy ra.

"Đi tắm đi." Trình Bác Diễn đứng lên: "Đừng tưởng rằng kéo dài thời gian không đi tắm là có thể qua được."


"A?" Hạng Tây ngẩn người.

"Em nếu không tắm, anh cũng chẳng nổi giận gì." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Anh trịnh trọng nói cho em biết, bây giờ không đi tắm thì lập tức vào phòng."

Hạng Tây vọt lên, chạy vào phòng ngủ cầm quần áo rồi lập tức lẻn vào phòng tắm.

Lúc nước trong vòi phun ra, Hạng Tây còn quay đầu nhìn cửa phòng tắm, cảm thấy Trình Bác Diễn sẽ phá cửa mà vào, ở ngay phòng tắm này làm cậu.

Nhưng chuyện đó không xảy ra, cửa phòng tắm dù một chút động tĩnh cũng không có. Hạng Tây nghĩ lại cảm thấy bản thân mình ngốc quá, không phải là... lên giường thôi sao? Thời gian dài như vậy rồi, cũng rất bình thường thôi, lại nói cậu cũng không phải là không có suy nghĩ gì với Trình Bác Diễn, còn rất suy nghĩ nữa là...

Mỗi lần nghe được thanh âm khiêu gợi cùng với tiếng thở dốc đè nén của Trình Bác Diễn, cậu đều thấy mình đã chuẩn bị hết rồi, có chuyện gì đó cũng không phải không được.
Nhưng sao vẫn cứ hồi hộp như vậy chứ!

Lúc tắm rửa xong đi ra, cậu nhìn thấy phòng khách đã tắt đèn, bên trong phòng ngủ chưa đóng kín cửa lộ ra ánh đèn. Cậu như ăn trộm mà nhẹ tay nhẹ chân đi đến cửa phòng, từ từ mở ra xem xét bên trong.

Trình Bác Diễn đang dựa vào sô pha đọc sách.

Hạng Tây cảm thấy rất khϊếp sợ, người này mấy lời nói lưu manh vô lại cũng nói ra hết rồi, vậy mà bây giờ còn có thể im lặng ngồi đọc sách!

Thậm chí còn nhớ viết lại nữa chứ!

"Tắm xong rồi?" Trình Bác Diễn đột nhiên ngẩng đầu về phía này nói một cậu.

"A." Hạng Tây hoảng sợ, chậm một lát mới đẩy cửa ra đi vào: "Tắm xong rồi."

"Anh đi tắm." Trình Bác Diễn khép sách lại, còn đặt cả thẻ đánh dấu trang, lấy quần áo rồi đặt điện thoại của mình lên đầu giường: "Em xem phim đi."
"Dạ." Hạng Tây gật đầu, xem phim?

Sau khi Trình Bác Diễn vào phòng tắm, Hạng Tây ngồi lên trên giường, thuận tay cầm di động mở lên, dựa người vào đầu giường.

Trên di động hiện lên một video đang tạm dừng, cậu nhấn vào nút phát video, còn chưa đợi cậu dựa hết người ra phía sau, hình ảnh hai người dây dưa trên màn hình đã làm cậu giật bắn mình ngồi thẳng dậy.

Còn chưa lấy lại tinh thần, trong điện thoại đã truyền ra thanh âm làm người mặt đỏ tai hồng.

"Ôi... đệch..." Hạng Tây cầm di động, thị giác và thính giác bị tác động đột ngột và mạnh lên khiến cậu không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn màn hình.

Qua một hồi lâu cậu mới trấn tĩnh lại, chỉnh âm lượng video xuống nhỏ một chút.

Tiếng rêи ɾỉ có phần hơi lố kia thì đã hạ xuống, nhưng hình ảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì vẫn mãnh liệt như cũ...
Lúc trước khi nhìn thấy mấy cái này trên máy tính cậu cũng không xem kỹ, khi đó trừ cảm thấy hoảng sợ, cũng không cảm nhận được gì khác nữa.

Nhưng giờ đây, cảm giác của cậu đã thay đổi.

Thanh âm mơ hồ, da thịt ma sát, thân thể dây dưa, tất cả mọi thứ đều khiến cậu nhớ đến Trình Bác Diễn, cơ thịt săn chắc, bụng dưới bằng phẳng, còn có...

Lúc Trình Bác Diễn tắm rửa xong về lại phòng ngủ, Hạng Tây đang dựa vào đầu giường ngẩn người, di động đặt ở một bên.

"Xem xong rồi?" Anh hỏi một câu, đi qua tắt đèn bàn.

Lúc anh đang định bật đèn ngủ lên, Hạng Tây nói một câu: "Đừng bật đèn nha anh?"

"Tại sao hửm?" Trình Bác Diễn vừa hỏi vừa mở đèn ngủ lên.

"Thì." Hạng Tây che mắt lại: "Chỉ là..."

"Ngại ngùng?" Trình Bác Diễn mỉm cười, lên giường, nhấc chân khóa ngồi trên người cậu, cúi mình hôn lên lệ chí của cậu: "Đèn này cũng không sáng bao nhiêu mà."
"Không sáng nhiều nhưng cũng là sáng thôi." Hạng Tây nói.

Trình Bác Diễn không nói gì, lại đi xuống giường, mở tủ quần áo ra.

Hạng Tây dời cánh tay ra một chút, nhìn thấy Trình Bác Diễn đang lật lật đồ trong tủ, tiếp đó lại cầm ra hai cái caravat, cậu liền ngẩn người: "Anh làm gì?"

"Anh muốn nhìn, còn em không muốn nhìn thì..." Trình Bác Diễn đi tới, kéo tay cậu ra, dùng caravat bịt mắt cậu lại, lại dán đến bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Vừa lúc có thể tận tình cảm nhận một chút."

Trong phòng rất tĩnh lặng, lại bởi vì trước mắt tối đen, nên có vẽ như càng tĩnh lặng hơn. Hạng Tây có thể nghe được thanh âm Trình Bác Diễn lên giường, có thể nghe được thanh âm anh cởϊ áσ, thậm chí là còn có thể nghe được thanh âm Trình Bác Diễn đẩy áo cậu qua khỏi ngực, khi chậm rãi dời xuống, còn có cả thanh âm làn dạ nhẹ nhàng ma sát lẫn nhau.
Không nhìn thấy, cho nên mỗi một động tác của Trình Bác Diễn, mỗi một đụng chạm của Trình Bác Diễn đều sẽ mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ không đoán trước được cho cậu, thậm chí là hô hấp lúc bên tai lúc lại rời đi của Trình Bác Diễn, đều khiến cậu hưng phấn mãnh liệt.

Động tác của Trình Bác Diễn không thể nói là ôn nhu, lúc xoa nắn vuốt ve người cậu tay anh luôn dùng lực, đến lúc cởϊ qυầи áo cậu ra đã ít nhiều hoang dại.

Khi lòng bàn tay nóng bỏng của Trình Bác Diễn sờ lên đùi cậu, Hạng Tây theo bản năng mà rụt chân lại. Trình Bác Diễn lại năm lấy cổ chân cậu kéo về, ngay sau đó, Hạng Tây liền cảm giác được bờ môi ướŧ áŧ rơi lên đùi mình, rồi chậm rãi men theo mặt trong khẽ hôn mãi xuống đến bắp chân.

Hô hấp Hạng Tây dần trở nên dồn dập, khi bàn tay của Trình Bác Diễn lại men theo chân cậu trượt lên thân dưới, cậu nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Hạng Tây." Trình Bác Diễn áp lên người cậu, cắn lên vành tai, trong giọng nói mang theo tiếng thở dốc hưng phấn không kiềm chế được: "Anh thích nghe giọng em..."

Đây vẫn là lần đầu tiên Hạng Tây và Trình Bác Diễn ôm lấy nhau mà không có bất cứ vật ngăn trở nào, da thịt không bị ngăn cách cọ xát lẫn nhau...

Cậu nghiêng đầu, môi chạm lên mặt của Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn nhanh chóng đón lấy, đầu lưỡi đỉnh tiến vào miệng cậu, cẩn thận quấn lấy.

Tay Trình Bác Diễn như du ngoạn, vuốt ve trên eo, trên lưng, trên chân cậu, không lần nào giống như bây giờ, Hạng Tây có thể bị một cái hôn chọc đến hưng phấn.

Nhưng ngay lúc tay Trình Bác Diễn đi xuống, sờ soạng muốn tách chân cậu ra, cậu vẫn theo bản năng mà khom lưng, đưa tay ra muốn ngăn cản động tác của Trình Bác Diễn.
"Đừng lộn xộn nào." Trình Bác Diễn nhẹ giọng nói, tay đưa ra sau lưng cậu, dùng sức một cái lật người cậu lại, mặt áp lên giường.

Hai tay cậu bị anh kéo ra sau, tiếp đó caravat đã theo đến cổ tay.

"Anh làm gì vậy?" Hạng Tây thở hổn hển hỏi một câu.

"Anh sợ chút nữa em phản kháng." Trình Bác Diễn trói tay cậu lại, đến gần bên tai cậu: "Lần trước cái em nói, không phải là chói lại*, mà gọi là trói lại, giống như em bây giờ vậy."

(*): Chói lại: Tây Tây nhận lộn chữ trói lại thôi, nhưng từ Tây Tây nhầm lại không có nghĩa nên mình sửa cho sai chính tả thôi nha.

"Em đệch..." Hạng Tây thấp giọng nói.

Trình Bác Diễn dùng đầu gối tách chân cậu ra, ôm eo cậu áp xuống, lại hôn lên lưng cậu một cái: "Đã cảnh cáo em rồi, còn nói tục nữa sẽ thu thập em."

.....

Trong phòng là tiếng hô hấp nặng nhọc còn chưa bình ổn, mỗi một nụ hôn, mỗi một tiếng thở dốc, mỗi một cái vuốt ve, mỗi một lần xâm nhập của Trình Bác Diễn vẫn còn bồi hồi trong đầu lẫn thân thể của Hạng Tây.
Cậu cảm thấy mình có chút choáng váng, mơ mơ màng màng, toàn thân vô lực.

"Có đau không?" Trình Bác Diễn nhẹ giọng hỏi, xoay Hạng Tây lại, mở dây trói ngay tay sau lưng cậu, rồi sờ cổ tay cậu.

"Anh đang hỏi tay hay là..." Hạng Tây nằm xuống: "Hỏi mông em?"

Trình Bác Diễn nở nụ cười: "Hỏi mông em, anh trói tay em cũng không dùng sức, sao mà đau được."

"Bây giờ thì không... có cảm giác gì hết." Hạng Tây nâng tay định tháo caravat trên mặt xuống.

Nhưng vừa mới nâng tay đã bị Trình Bác Diễn đè lại, Trình Bác Diễn xoa nắn cằm cậu: "Đừng nhúc nhích, anh lau mặt cho em đã."

Hạng Tây ngẩn người rồi mới phản ứng lại, lúc trước choáng cực kỳ, cả người đều là mông, hiện tại Trình Bác Diễn vừa nói như vậy, cậu mới nhớ tới, cắn răng nói: "Anh mẹ nói vậy mà bắn lên mặt em!"

Trình Bác Diễn không nói gì, lấy khăn giấy lau mặt cho cậu, sau đó mới tháo caravat ra: "Em đừng tưởng lúc này nói tục là anh không quản em, lại nói một chữ nữa lần tới nhất định bắn trong miệng em."
(10 cách trị nói tục: Top 1: như Trình Bác Diễn)

Hạng Tây không nói chuyện, ánh đèn trong phòng rất nhu hòa, nhưng bị che mắt một hồi nên cậu vẫn phải híp mắt một lát mới thích ứng được, thấy rõ Trình Bác Diễn nằm ngược sáng bên cạnh.

Trình Bác Diễn chống tay đang nhìn cậu, trên thái dương cùng chóp mùi anh đều có lấm tấm mồ hôi, cậu đưa tay sờ lên môi anh.

Trình Bác Diễn cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng cắn hai đầu ngón tay: "Muốn tắm rửa chưa? Anh ôm em qua, giúp em tắm."

"Em... tự mình tắm." Hạng Tây nghiêng người lại: "Em tự làm."

"Vậy được rồi." Trình Bác Diễn ôm cậu, lại xoa xoa lưng cậu: "Muốn ăn gì không?"

"Mì trộn... thôi, sữa trứng gà đi, bỏ nhiều đường một chút nha." Hạng Tây ngồi dậy, lấy quần mình qua lung tung mặc vào, lại nhìn thoáng qua Trình Bác Diễn: "Hay anh cõng em qua đi, không muốn đi đường đâu."
"Được." Trình Bác Diễn mang quần vào, ngồi xuống bên giường.

Hạng Tây đi qua nằm sấp lên lưng anh, cằm gác trên vai anh nhắm mắt lại: "Anh mệt không?"

"Không mệt." Trình Bác Diễn cõng cậu đứng lên đi ra ngoài: "Sao vậy?"

"Đi hai vòng nha." Hạng Tây nói, nằm trên lưng Trình Bác Diễn khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, không muốn nhúc nhích.

Trình Bác Diễn không nói gì, cõng cậu ra phòng khách, chậm rãi đi hai vòng, lại vào phòng sách đi vòng vòng. Hạng Tây ôm cổ anh nhắm mắt lại, sự xóc nảy khi đi đi lại lại khiến cậu thấy rất hưởng thụ.

"Muốn anh cõng em ra ngoài đi vòng vòng không?" Trình Bác Diễn đi qua phía cửa: "Tới hoa viên..."

"Bị điên sao." Hạng Tây nở nụ cười: "Em đi tắm."

Trình Bác Diễn cõng cậu vào phòng tắm rồi thả xuống, lúc xoay người đi ra ngoài, suy nghĩ lại dừng lại nói một câu: "Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói cho anh biết nghe chưa."
"...Dạ." Hạng Tây lên tiếng.

Hạng Tây tắm rửa không biết bao lâu, đầu tiên là ngồi trên bồn cầu sững sờ, sau đó là tay chóng tường đứng nhìn tường gạch sững sờ, tiếp lại quay về phía nước chảy sững sờ, cuối cùng cầm khăn mặt lại sững sờ hết nửa ngày mới bắt đầu chà sát.

Lúc từ phòng tắm đi ra cậu đã nhìn thấy Trình Bác Diễn đổi xong hết ga giường với chăn rồi, người cũng ngủ quên trên ghế sô pha nhỏ, cậu mới nhìn xem thời gian, tắm gần bốn chục phút...

"Anh đi tắm đi." Hạng Tây đẩy đẩy Trình Bác Diễn.

"Tắm xong rồi hửm?" Trình Bác Diễn mở mắt, lấy di động qua nhìn: "Anh còn tưởng em định qua đêm trong phòng tắm luôn rồi chứ."

"Không có đâu." Hạng Tây nằm sấp trên giường.

"Có phải không thoải mái không?" Trình Bác Diễn đi đến sờ sờ mông cậu.

"Cũng còn tạm." Hạng Tây đánh tay anh: "Chỉ hơi không thoải mái thôi..."
"Anh đi tắm đây." Trình Bác Diễn xoa bóp mặt cậu: "Mì trộn ở phòng bếp, xem chừng bị đóng thành tảng luôn rồi."

Hạng Tây bật người lên: "Mì trộn?"

"Ừm, không phải em nói muốn ăn mì trộn sao?" Trình Bác Diễn nói: "Anh đi mua rồi, nếu biết em tắm lâu như vậy, anh cũng không cần phải chạy đi, bò đi một chuyến rồi về là vừa lúc."

"Không phải em nói ăn sữa trứng gà rồi mà." Hạng Tây không biết nói sao mới tốt, nhảy xuống giường ôm lấy Trình Bác Diễn: "Em đã sợ anh đi xuống mua rồi."

"Vậy em đừng nói ra, đã nói ra rồi anh còn không đi mà được sao." Trình Bác Diễn xoa xoa tóc cậu: "Lại nói tối hôm nay không giống bình thường, dù em có nói muốn ăn tụi Bát Bát đối diện, anh cũng sẽ leo lên lưới phòng trộm bắt tụi nó về cho em."

Hạng Tây nở nụ cười: "Mấy con chim kia có thù gì với anh đâu, suốt ngày cứ nhớ nhung tụi nó."
"Tụi nó nhớ thương anh mà, không có việc gì lại quay qua đây ồn ào." Trình Bác Diễn vừa đi qua phòng tắm vừa nói: "A,a, anh đẹp trai kia sắp ngủ dậy rồi, mau đến xem..."

Hạng Tây cười đi vào phòng bếp, mì trộn được để trên bàn bếp, nằm trong một cái tô có nắp đậy lên, trong thùng rác cũng không có hộp cơm, xem chừng Trình Bác Diễn trực tiếp cầm tô đi mua về.

Cái người này thật sự là chu đáo tỉ mỉ...

Hạng Tây cầm lây tô, dùng đũa trộn lên, ở trên mặt hơi bị đóng lại, cũng bắt đầu khô đi, nhưng nếm thử một miếng, mùi vị vẫn rất ngon. Cậu bỏ thêm ít nước vào, rồi ngồi trong phòng bếp, như hùm như sói mà ăn hết.

Trình Bác Diễn tắm rửa so với cậu nhanh hơn nhiều, lúc cậu vừa ăn xong mì đang cầm tô đi rửa, Trình Bác Diễn đã đi ra: "Còn có thể ăn được hả?"
"Có thể chứ, còn ngon lắm." Hạng Tây gật gật đầu: "Cực kỳ ngon luôn."

Trình Bác Diễn xoa tóc cậu: "Đi ngủ đi."

"Dạ." Hạng Tây quay đầu liền đi ra ngoài, Trình Bác Diễn vẫn đứng không nhúc nhích, cậu suy nghĩ mới lại xoay người đi vào phòng tắm: "Đánh răng, đánh răng, đánh răng, em biết rồi!"

Rất buồn ngủ, lúc đánh răng Hạng Tây đột nhiên cảm thấy rất mệt, không biết có phải là vì ăn no hay không, mí mắt cũng đánh nhau rồi.

Lúc vào phòng ngủ đã thấy Trình Bác Diễn nằm xuống, cậu lên giường, muốn bò qua người Trình Bác Diễn đi vào, Trình Bác Diễn lại kéo cậu ôm lấy.

"Á.." Cậu thuận thế nằm sấp lên người Trình Bác Diễn, cũng lười động, cứ như vậy nhắm mắt lại.

"Ngủ đi." Trình Bác Diễn nhẹ giọng nói, tắt đèn, tay từng chút từng chút vỗ lên lưng cậu.

Hạng Tây cảm thấy mình còn không có quá trình đi vào giấc ngủ, Trình Bác Diễn vừa vỗ hai cái, cậu như đã mất đi ý thức.
Buổi sáng, lúc tỉnh lại, Trình Bác Diễn đã rời giường, cậu lật người tới lui trên giường một hồi, rồi cũng chậm rì rì xuống giường.

Trên người có chút khó chịu, chân mỏi, eo hình như cũng hơi mỏi, còn có... mông nữa.

Cậu nhíu nhíu mày, thực ra cằm cũng hơi đau một chút. Ngày hôm qua tay bị Trình Bác Diễn trói ra sau lưng, cậu quỳ trên giường đều dùng cằm với trán chống giường... Đệch!

Vừa nghĩ đến cả người lại thấy nóng lên đôi chút.

"Dậy rồi?" Trình Bác Diễn đang bận rộn trong phòng bếp, chiên xong trứng gà tỏa ra hơi nóng.

"Dạ." Hạng Tây gãi đầu: "Không phải anh nói ăn ít đồ chiên thôi hả?"

"Lâu lâu cho em ăn một ít đỡ thèm." Trình Bác Diễn rửa tay đi tới ôm cậu.

"Chỉ có một cái? Anh không ăn đỡ thèm hả?" Hạng Tây tựa vào người anh, nhìn qua cái dĩa.

"Tối qua anh đỡ thèm rồi." Trình Bác Diễn thấp giọng nói: "Về sau cũng không còn thèm nữa. Muốn ăn liền ăn, ăn đến thống khoái."
"Hay em chèn nhạc đệm cho anh hát nha!" Hạng Tây ngửa đầu ra sau, trừng anh.

"Được thôi." Trình Bác Diễn thanh thanh cổ họng: "Muốn ăn liền ăn—"

"Ây da, em đi rửa mặt đây!" Hạng Tây đẩy anh ra, xoay người chạy vào WC.

Đại khái lại vì ngẩn người, thời gian rửa mặt cũng dài hơn bình thường, Trình Bác Diễn gõ cửa: "Có phải em có chỗ nào không thoải mái không? Đừng cố chịu, nói với anh đi."

"Em không có mà!" Hạng Tây vừa đánh răng vừa nói vọng ra.

"Thật là không có? Không được anh phải đi hỏi người khác một chút." Trình Bác Diễn ở bên ngoài nói.

"Hỏi cái... hỏi ai chứ?" Hạng Tây ngẩn người.

"Hỏi Tống Nhất." Trình Bác Diễn nói.

"Anh đúng là không nói nổi mà!" Hạng Tây hoảng sợ, ngậm bàn chải mở cửa: "Anh hỏi Tống Nhất chuyện gì chứ! Anh hỏi cái gì!"

"Thì hỏi sau khi làm xong liệu có chỗ nào không thoải mái hay không, phải làm sao mới được." Trình Bác Diễn trả lời rất tự nhiên.
"Em không hề! Thấy không thoải mái!" Hạng Tây nhìn anh, thở dài: "Chỉ là mông có hơi chút kia kia thôi, qua hai ngày nữa là tốt rồi, dù sao cũng không cứ như này hoài đâu."

"Anh biết rồi." Trình Bác Diễn nâng cằm cậu lên: "Anh tan tầm mang ít thuốc về cho em."

"Thuốc gì cơ?" Hạng Tây nhìn anh.

"Không biết nữa... thuốc trĩ?" Trình Bác Diễn mỉm cười, xoay người tránh ra: "Sữa, bánh mì, đầu làm xong rồi, lát nữa em tự mình ăn nha."

"Em có thể... em có thể tự làm cho mông mình tốt lên được không?" Hạng Tây xém chút nữa là nuốt bọt kem đánh răng xuống luôn rồi, cậu quay đầu súc miệng, đuổi theo Trình Bác Diễn đến phòng khách: "Anh có thể đừng can thiệp vào sự tự do của mông em không?"

Trình Bác Diễn nhìn cậu nửa ngày, dựa vào sát tường, cười hồi lâu, sau đó nhẹ giọng thở dài: "Aiz, không phải là anh lo cho em sao."
"Không cần đâu, thật sự không cần đâu." Hạng Tây nhíu mày: "Anh đừng đặt sự chú ý của anh lên mông của em nữa đi nha?"

"Được rồi." Trình Bác Diễn nói: "Anh mặc kệ...mông em... vậy."

Hạng Tây đến gần chạm lên môi anh một cái: "Dạ."

Trình Bác Diễn kéo cửa nhà ra, đi ra ngoài một bước lại lui lại, đưa tay ôm chầm lấy cậu, hôn một cái thật mạnh: "Không muốn đi làm."

Hạng Tây nghe thấy câu này của anh không hiểu sao cũng có chút không muốn để anh đi, lập tức đưa tay câu lấy cổ anh, chân cũng bám luôn trên người anh: "Hay là anh dẫn em đi làm đi."

"Hử?" Trình Bác Diễn cười: "Làm sao dẫn?"

"Thì... hôm nay anh làm ở phòng khám phải không?" Hạng Tây nhìn anh.

"Ừm." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Thì sao, em muốn ngồi ở cửa phòng khắm hửm?"

"Đúng vậy." Hạng Tây nói.

Trình Bác Diễn chưa nói gì, qua vài giây mới vỗ sau lưng cậu một cái: "Nhanh, nhanh, nhanh, thay quần áo đi!"
"A?" Hạng Tây sửng sốt một chút, xoay người chạy vào phòng ngủ, vừa chạy vừa kêu: "Đi thật hả? Em đi thật hả?"

"Đi chứ! Nhanh lên chút, bị trễ rồi!" Trình Bác Diễn gõ lên cửa một chuỗi: "Đem theo đồ ăn sáng, ăn trên đường đi!"

Hạng Tây nhanh tay lấy một cái áo thun mang vào, bỏ bánh mì với sữa vào túi, mang đồ vọt tới. Lúc thay giày cậu lại có chút muốn cười, vừa ngẩng đầu thấy Trình Bác Diễn đã cười đến không nhịn được, cậu liền vui vẻ: "Đây là bệnh thần kinh ha!"

"Lâu lâu thần kinh một lần thôi, không phải lúc nào cũng vậy." Trình Bác Diễn đóng cửa lại, kéo cậu vọt đến trước thang máy. Lúc chờ thang máy đến, anh đột nhiên đến gần bên tai Hạng Tây: "Hạng Tây."

"Dạ?" Hạng Tây quay đầu lại.

"Anh yêu em." Trình Bác Diễn nhẹ giọng nói, hôn lên vành tai của cậu.
- HẾT CHƯƠNG 68 -

Bình Luận (0)
Comment