Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 132

<!---->Dĩ nhiên Chiến Cổ chẳng hiểu An Nhược Thần đang nói gì cả. Nó cứ giật giật, như đang mong đợi cùng nàng chạy mấy vòng.

An Nhược Thần cười một tiếng, vỗ nó rồi khẽ nói: “Khiến ngươi phải oan ức rồi.”

An Nhược Thần phóng mình lên ngựa, cưỡi Chiến Cổ chạy trong giáo trường.

Tiền Thế Tân đi ra từ chỗ Diêu Côn, sau đó đến lao ngục trong quận phủ. Thật ra Tiền Thế Tân không hề muốn đến, oán khí với Tiền Bùi vẫn chưa tiêu tan, suýt nữa đã bị lão hồ đồ này làm cho liên lụy. Sao lại ngu xuẩn thế chứ, tự dưng đi làm cái chuyện khinh suất lỗ mãng không cố ký cũng không để mọi người vào mắt. Cha hắn đã già thật rồi, tưởng mình là chúa đất ở quận Bình Nam này sao?

Qua cửa gỗ phòng giam, Tiền Thế Tân nhìn Tiền Bùi. Có lẽ do Diêu Côn nể tình tình cảm của hắn nên mới sắp xếp cho Tiền Bùi một phòng đơn sạch sẽ mát mẻ. Tiền Thế Tân nhìn mà lại giận, vì nơi ở quá tốt, nên phụ thân hắn vẫn chưa nếm được mùi dạy dỗ đúng không? Lại còn cười với hắn.

Tiền Bùi cười nói với con trai: “Hôm nay thế nào rồi? Nghe nói tuần tra sứ đại nhân đã phái thuộc quan đến.”

Tiền Thế Tân không muốn nói nhiều với lão, im lặng rất lâu mới mở lời: “Đợi đợt này ta hết bận, sẽ chuyển cha về huyện Phúc An.”

Tiền Bùi lại nói: “Cần gì phiền toái thế chứ. Ở thành Trung Lan cũng tốt lắm rồi, Diêu Côn không dám làm gì ta, ngươi chuyển ta về, không đối tốt với ta, đối xử tệ với ta thì không được, mà nếu đối tốt thì lại bị người ta lời ra lời vào, không bằng cứ để ta ở lại đây đi, xấu tốt gì đều là trách nhiệm của Diêu Côn.”

Tiền Thế Tân không nói lời nào, đã như thế này rồi mà lão còn dám nói Diêu Côn không dám làm gì lão sao. Sợ là sợ vì để chuyển dời sự chú ý của Bạch Anh, Diêu Côn sẽ đem chuyện Tiền Bùi ra, khiến mọi người cùng chết. Tiền Thế Tân lắc đầu cười nhạt, quả thật chẳng thể nào nói thêm nổi với lão ta nữa, hắn xoay người đi ra ngoài.

Hầu Vũ đang chờ hắn ở ngay bên ngoài nhà lao. Bọn họ đã hẹn xong, hôm nay hắn trực nhà lao, còn Tiền Thế Tân đến thăm ngục.

“Tình hình sao rồi?” Hầu Vũ hỏi.

“Bạch Anh bắt An Nhược Thần nhập quân rồi, cô nương kia phiền phức lớn quá.” Tiền Thế Tân thuật sơ lược lại một lần, rồi nói: “Bất kể nàng ta viết thế nào thì cũng sẽ bị nắm được thóp. Nói càng nhiều sai càng nhiều, nàng ta không thể nào chu toàn rõ ràng từng chi tiết một được. Nên hoặc là nàng ta kháng lệnh chịu phạt, Long Đằng bị giáo huấn, hoặc chính là nàng ta không thể không bẩm báo tất cả mọi chuyện, để lại điểm yếu, vẫn là Long Đằng sẽ bị giáo huấn. Có lẽ tình hình còn có thể khá hơn đấy, lấy đó làm bằng chứng trọng tội của chúng, bị giết bị xử ra sao, thì phải xem tâm tình của Lương đại nhân hay hoàng thượng.”

“Thế cũng tốt. Nhưng An Nhược Thần kia sẽ đối phó thế nào?”

“Nàng ta còn có biện pháp nào khác ư?”

“Cũng đúng.” Hầu Vũ bật cười.

***

An Nhược Thần cưỡi Chiến Cổ chạy quanh giáo trường. Giờ đây thuật cưỡi ngựa của nàng đã giỏi rồi, đấy là nhờ thường xuyên tập luyện. Lúc nhớ tướng quân là nàng lại hay cưỡi ngựa. Ngựa phóng nhanh, gió quất trên mặt, vậy là đầu óc trở nên thanh tỉnh đến lạ. Mỗi một câu mỗi một nét mặt của tướng quân nàng đều nhớ rõ. Chính tại chỗ này tướng quân đã dạy nàng cưỡi ngựa. Ở nơi đây hắn cưỡi ngựa lượn vòng quanh nàng nhanh như gió, ở nơi đây hắn cười lớn với nàng.

Chỉ có thể công, không thể lùi.

An Nhược Thần nhắm mắt, thấy bản thân như gió lao đi vùn vụt. Dù tình hình có khó khăn đến đâu, lòng nàng vẫn trấn định.

***

“Chắc chắn An Nhược Thần đã lo đến chết rồi.”

“Chắc chắn nàng ta sẽ trì hoãn. Có điều Bạch đại nhân đã giao chuyện lấy lời khai của nàng ta lại cho ta rồi, vừa hay danh ngôn chính thuận, ta sẽ không để nàng ta được trì hoãn.” Tiền Thế Tân nói, “Dù trước đó đã chịu thiệt không ít, nhưng chịu đựng kiên trì cho đến bây giờ, chuyện đã thuận lợi hơn cả mong đợi. Chuyện ngoài tiền tuyến thế nào rồi?”

“Hôm nay đã dùng bồ câu đưa tin, nếu thuận lợi nhận được thì bọn họ sẽ nắm cơ hội. Dốc Thạch Linh là sơ hở lớn, thêm Lương đại nhân sẽ nhanh chóng nhận được tin báo của Bạch đại nhân nữa, cứ thế mà đối phó, thời cơ rất đúng lúc.”

Tiền Thế Tân gật đầu.

Hầu Vũ lại nói: “Nếu đã đến bước này, Bạch đại nhân lại giao hết chuyện cho ngươi, vậy mọi thứ cũng đều như dư liệu, thế thì kể từ hôm nay, ngươi có thể liên lạc sai khiến người khác. Ám hiệu là, tháo chuông cần người buộc chuông, có điều phải buộc chuông chặt vào, thắt bốn nút thắt.”

Tiền Thế Tân giật mình: “Thắt bốn nút thắt?”

“Đúng thế.”

“Người nào truyền lệnh?”

“Giải tiên sinh.” Hầu Vũ nói: “Giải tiên sinh thứ ba.”

“Còn ta là thứ tư.”

“Đúng vậy.”

Tiền Thế Tân bật cười, trong tối ngoài sáng, hắn đều có vị trí quan trọng, “Ta có thể biết hắn là ai không?”

“Tạm thời hắn chưa tiện lắm, có một số việc cần phải nấp trong tối mới làm được. Hắn nói nếu có cơ hội, hắn sẽ đích thân nói với ngươi.”

“Được.” Tiền Thế Tân cũng không khách khí, “Nếu như thế thì ngươi hãy cho ta biết những người có thể dùng được đi. Trước hết ta sẽ đối phó với An Nhược Thần, sau đó là Diêu Côn.”

Hầu Vũ xáp lại gần bên tai hắn, thấp giọng nói mấy câu.

Tiền Thế Tân nghe xong thì sững sờ, khá ngạc nhiên.

Hầu Vũ mỉm cười: “Đúng là như thế, có điều An Nhược Thần cũng đề phòng người cạnh mình, chúng ta khó có thể nắm giữ được tâm tư của nàng ta. Cô nương kia đúng là vô cùng giảo hoạt, nay Bạch đại nhân ép nàng ta đến đường cùng, để xem nàng ta làm được gì.”

“Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày ta sẽ phái người đi lấy quyển án cung khai.” Tiền Thế Tân cũng rất tò mò, không biết An Nhược Thần sẽ viết gì. Sau này nàng ta ra ngoài gặp ai cũng phải nhất nhất báo cáo lại, để xem còn có thể giở trò gì đây?

***

Lục đại nương dẫn hai a hoàn đến giáo trường, đưa xiêm y giày dép cho đám mã phu, đã sắp qua mùa rồi, cũng nên để a hoàn trong lầu đổi xiêm y mới. Chúng mã phu rất vui, chuyện trò mấy câu, sau đó Lục đại nương vờ như lơ đãng hỏi sao không thấy ngựa của An cô nương đâu.

Mã phu chỉ vào giáo trường: “Người đó không phải là An cô nương sao, còn đang cưỡi ngựa đấy thôi.”

Lục đại nương cười nói: “Vậy ta đi tìm nàng ấy đã, có chuyện cần nàng ấy quyết đi.”

Lục đại nương dẫn a hoàn đi đến chỗ An Nhược Thần, càng gần nàng thì càng căng thẳng. Lúc trước An Nhược Thần đã đến phòng bà nói chuyện một hồi. Tuy bà không đồng ý, nhưng cũng không nghĩ được cách tốt hơn. Cô nương nói đúng, không thể viết lời khai được. Tuy không viết, vẫn không thể để người ta đem chuyện này ra trách cứ được.

Thế nhưng như vậy lại quá mạo hiểm, ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì thì sẽ bồi thường bằng tính mạng.

Lục đại nương nhìn An Nhược Thần đứng thẳng hiên ngang mà lòng đau như cắt. Bà nghiến răng, lúc An Nhược Thần chuẩn bị rẽ ngang thì lên tiếng: “Cô nương.”

An Nhược Thần nghe tiếng quay đầu nhìn lại, nhưng không giữ vững thăng bằng, nét kinh hãi lướt qua mặt, nàng vội kéo dây cương ghìm lại, Chiến Cổ nhấc chân hí vang, An Nhược Thần hét lên ngã xuống khỏi lưng ngựa. Nàng như quá căng thẳng nắm chặt dây cương không thả, bị Chiến Cổ keo lê một đoạn ngắn, lăn mấy vòng trên đất rồi mới dừng lại.

Lục đại nương và đám a hoàn cả kinh thất sắc, lật đật đến đỡ người.

Vệ bình tuần tra bên giáo trường thấy thế thì vội chạy qua. Chúng mã phu ở phía xa thấy tình cảnh đấy thì cũng sợ hãi nhảy lên, chạy lại bên này.

Lục đại nương chạy tới cạnh An Nhược Thần, không dám đụng vào nàng, nước mắt tuôn rơi, “Cô nương ơi.” A hoàn ở cạnh gọi nàng, thế nhưng An Nhược Thần chẳng hề động đậy.

“Cô nương.” Lục đại nương gọi nàng, thế nhưng không nghe thấy giọng An Nhược Thần, bà cắn chặt răng, cùng a hoàn dè dặt đỡ An Nhược Thần lên.

An Nhược Thần nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ảm đạm như không có tri giác. Trên trán có vết trầy, trên mặt cũng bị xước da, nhưng thoạt nhìn không có gì đáng ngại.

Lúc này vệ binh và mã phu đã chạy tới, đại nương rưng rưng bảo a hoàn mau sai người đi mời đại phu, rồi lại để vệ binh nhanh chóng đi tìm tấm ván, khiêng An Nhược Thần về lại phòng. Bà gọi liên tục nhưng An Nhược Thần chẳng hề có động tĩnh. Lục đại nương không kiềm chế nổi nữa, khóc thành tiếng, “Là do ta không tốt, là ta đã dọa cô nương sợ.”

“Không trách ma ma, không thể trách ma ma được.” A hoàn vội an ủi, “Lục ma ma chỉ gọi cô nương một tiếng, nhất định là do cô nương có tâm sự nhập tâm, thế nên mới kinh hãi.”

“Đúng thế đúng thế.” Mã phu cũng nói, “Ma ma đừng tự trách nữa, vừa rồi bọn ta cũng thấy cả, là Chiến Cổ đột nhiên kích động tung vó, ngựa là thế mà, có lúc chẳng hiểu sao lại nổi điên, cô nương không giữ chắc dây cương, vì vậy mới xảy ra ngoài ý muốn.”

Lục đại nương chỉ mãi khóc, không biết có nghe vào không. A hoàn và mã phu đứng một bên, vẻ mặt tiu nghỉu.

Chỉ chốc lát sau tấm ván đã được khiên tới, mọi người nhẹ nhàng đưa An Nhược Thần về phòng, rồi chuyển lên giường. Trong cả quá trình An Nhược Thần chẳng hề có phản ứng gì lớn, chỉ là hình như bị đau lúc chuyển dịch, thế nên khẽ rên một tiếng. Lục đại nương vẫn cứ luôn miệng gọi nàng, nhưng An Nhược Thần như không nghe thấy, không có phản ứng gì, chỉ nhíu mày giống đang giãy dụa, rồi sau đó lại hôn mê bất tỉnh.

Lục đại nương thúc giục gọi đại phu đến, a hoàn vội vàng đi báo cấp tốc chạy về, nói đã đi mời rồi, đợi lát nữa thôi.

Đám người Lư Chính, Điền Khánh, Cổ Văn Đạt đều bị kinh động, trước sau lần lượt chạy tới nhưng lại bị Lục đại nương đuổi ra ngoài, còn mình dẫn theo a hoàn kiểm tra xem trên người An Nhược Thần có vết thương nặng nào không. Lúc a hoàn xoay người đi vắt khăn nóng thì An Nhược Thần mở hé mắt, thấy Lục đại nương đang ở trước mặt thì thấp giọng nói với bà ba chữ: “Ta không sao.”

Lục đại nương thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa hốc mắt đỏ lên. Bà dùng khẩu hình hỏi: “Có bị tổn thương ở đâu?”

An Nhược Thần dùng mắt nhìn tay trái. Lúc ngã ngựa nàng đã dùng cánh tay để đơ đầu, khi rơi xuống đất thì bị đập trúng tay trái.

Lúc này a hoàn cầm khăn xoay lại, Lục đại nương kêu to: “Cô nương, cô nương!” An Nhược Thần thuận thế nhắm hai mắt lại.

A hoàn vội hỏi sao thế, Lục đại nương lau khóe mắt, tựa hồ mới nãy đã thấy cô nương mở mắt vậy. A hoàn lau nhẹ mặt cho An Nhược Thần, nói: “Vẫn chưa tỉnh đâu, đụng vào nàng mà nàng chẳng có phản ứng gì.”

Chỉ chốc lát sau đại phu đã đến, Lục đại nương ra bên ngoài nghênh đón. Đám người Lư Chính, Điền Khánh ở ngoài nhà đã nghe a hoàn và vệ binh thuật lại chuyện đã xảy ra, thấy Lục đại nương đi ra thì vội hỏi sao rồi, Lục đại nương chỉ nói vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, sau đó đóng cửa tiếp.

Mọi người vẫn chờ ở bên ngoài, Chu trưởng sử do dự dự lúc lâu rồi bảo: “Bạch đại nhân có nói, mọi động tĩnh của cô nương đều phải báo lại, còn chuyện… chuyện ngã ngựa bị thương này, có cần phái người nói lại với đại nhân một tiếng không?”

Vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn sang.

Lư Chính nói: “Ngươi gấp gáp cái gì?”

Điền Khánh bảo: “Sao không nhớ chuyện báo cho tướng quân?”

Chu trưởng sử há miệng, có vẻ oan ức.

Cổ Văn Đạt nói: “Ngươi đợi xem đại phu nói thế nào đã, bây giờ đi báo cũng vô dụng, Bạch đại nhân hỏi nhiều mà ngươi không trả lời được, như thế cũng khiến người ta ghét.”

“Được rồi được rồi.” Chu trưởng sử thấy lý do này rất ổn.

Lại đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng chờ được đại phu đi ra. Đại phu nhìn về mọi người không ngừng lắc đầu: “Tuy bị ngã tay nhưng có nhiều nghiêm trọng khó nói lắm, chỗ nào cũng trầy trật, nếu đến chậm thì đã sưng phù rồi. An cô nương hôn mê bất tỉnh, cũng không có cách hỏi nàng ấy được, ta chỉ sờ xem có gãy xương hay không rồi cho thuốc, giờ cố định thanh nẹp không cử động là được. Mấy chỗ bầm trên người chỉ cần xoa thuốc là được. Đều mấy thứ đó chỉ là chuyện nhỏ cả, nay chỉ lo cô nương ngã dập đầu, nếu bất tỉnh lâu quá thì không hay rồi.”

Lục đại nương nói: “Ta sẽ theo dõi tình hình, tất làm theo lời đại phu căn dặn. Nếu cô nương mở mắt thì sẽ nói lại với đại phu.”

Đại phu gật đầu: “Cứ bốc thuốc trước đi đã. Hôm nay đút thuốc, xem nàng có uống được không. Sáng mai ta sẽ lại đến.”

Mọi người lại vây quanh hỏi mấy câu, đại phu đáp từng cái một, rồi lúc này mới cáo từ rời đi.

Lục đại nương vội thu xếp người bốc thuốc đưa tiễn đại phu đầy bận rộn, lúc này Cổ Văn Đạt nói với Chu trưởng sử: “Thế này đi, ngươi cứ đợi đến ngày mai đã, xem tối nay cô nương thế nào đã, nếu không tỉnh thì để đại phu tái khám, có kết luận bệnh tình nặng nhẹ ra sao, rồi ngươi hẵng đi báo với Bạch đại nhân.”

Lư Chính Điền Khánh cùng nhau gật đầu: “Đúng thế.”

Lục đại nương quay đầu trợn mắt: “Ai muốn báo Bạch đại nhân?”

Câu nói của Chu trưởng sử bị nghẹn trước ngực, ánh mắt này của mọi người là sao, hắn đâu phải là phản đồ! Công việc bẩm báo này không phải là trách nhiệm của các ngươi, nên dĩ nhiên không thấy lo lắng rồi. Đến lúc đó Bạch đại nhân mà trách tội, không phải người đầu tiên bị hỏi tội chính là hắn sao.

Không ai đi báo, nhưng không lâu sau đó Bạch Anh vẫn biết. Nguyên nhân là trong đêm đó ông ta phái lính cần vụ đến dặn dò, nói là mời cô nương mau chóng khai rõ mọi chỉ thị sau khi vào lầu Tử Vân, còn cả việc đã làm liên lạc với những ai cũng phải viết hết, Bạch đại nhân còn đang chờ để báo lại với Lương đại nhân. Lính cần vụ kia nói: “Đại nhân bảo ta hỏi, hôm nay viết được bao nhiêu rồi, viết chừng nào lấy chừng ấy.”

Chu trưởng sử nghĩ thầm trong đầu, thúc giục gấp gáp như thế, là để đề phòng bịa lời khai hay là vì thế nào? Hắn không trì hoãn được nữa, chỉ đành cho biết chiều nay An cô nương cưỡi ngựa té ngã, đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Thế là Bạch Anh dẫn Tiền Thế Tân cùng đến.

Mọi người lại tụ tập trong viện tử của An Nhược Thần, cùng Bạch Anh thăm bệnh.

Ngã quá đúng lúc, dĩ nhiên Bạch Anh có nghi ngờ. Gọi người có liên quan đến cẩn thận hỏi qua, cũng vặn hỏi đại phu một phen, hoàn toàn không tìm được điểm khả nghi. Thậm chí An Nhược Thần còn đang chuẩn bị viết lời khai nữa đấy là, văn phòng tứ bảo còn bày trên bàn không nhúc nhích. Lục đại nương suy đoán, có lẽ trải qua quá nhiều chuyện, cô nương nhức đầu nên mới cưỡi ngựa thả lỏng tâm tình. Cũng vì thất thần như thế, nên mới bị tiếng kêu lớn hù dọa.

Lời của Lục đại nương có đủ vật chứng bằng chứng, thư An Nhược Thần viết cho Long Đại vẫn còn đặt trên bàn, lúc trước vì mọi người bận rộn nên không để ý, nay để giải thích cho Bạch Anh, nói có trông thấy giấy bút trên bàn.

Bạch Anh cũng chẳng hề khách khí, xem tờ giấy kia là bản khai đã viết xong nên lấy tới nhìn, nhưng hóa ra lại là thư viết cho Long Đại. Trong thư phụ họa lời tán dương Bạch Anh của Long Đại, còn viết nhất định sẽ nói rõ chuyện để Bạch đại nhân yên tâm báo cáo.

Từng câu từng chữ lại khiến Bạch Anh câm nín, không thể nào chỉ ra điểm hoài nghi được.

Nơi nơi đều rất đáng nghi, nhưng cũng nơi nơi không chút nào sơ hở.

Bạch Anh đành nói: “Chăm sóc An cô nương tốt vào, nếu nàng ta tỉnh thì tới báo cho ta.”
Bình Luận (0)
Comment