Đối Mặt - Asisu

Chương 41

Độ lan truyền tin tức nhanh đến chóng mặt, hệt như cơn bão lướt qua rất mau lẹ và nhẹ nhàng, nhưng hậu quả nó để lại thì thật vô cùng tồi tệ. Toàn bộ hoàng cung Thượng Ai Cập đều đã biết Minuê theo phe Babylon. Ban đầu Menfuisu cương quyết không tin, dù trong lòng có hoài nghi lớn. Buổi nghị triều sáng sớm nay, vị hoàng đế Ai Cập tâm tình vừa mới vui lên được một chút sau chuyện của Meku, nay lại có lính hồng hộc chạy vào báo, người anh em thân thiết nhất của hắn, đã được chứng thực phản bội hắn, rất nhiều binh sĩ tận mắt thấy hắn ung dung theo chân người Babylon đi vào Hạ Ai Cập. Như có sét đánh ngang tai, Menfuisu giận sôi gan tức ruột, bao nhiêu bực nhọc mệt mỏi trong người vội trút lên hết nữ quan Nafutera, mẹ của Minuê. Hắn ra lệnh giam bà ta vào ngục tối, điều tra ý đồ, chờ ngày xét xử. Nhìn thái độ của Pharaoh, các quan thần không ai dám can ngăn, chỉ có Imphotep đứng lên nói được hai câu, bị Menfuisu hỏi vặn, nghi ngờ bao che gì đó, nên lập tức ngậm miệng. Mà Nebanon đứng lên cầu xin, thì hắn lập tức càng nổi giận hơn với vụ việc Minuê. Tất cả bọn họ đều có chung một suy nghĩ, nên đến nhờ cậy hoàng phi, dù sao trước giờ, hoàng thượng vẫn là nghe lời Carol nhất. Cô gái sông Nile lại nhân hậu, huống chi Nafutera là nữ quan hầu hạ từ khi hoàng phi đặt chân tới Ai Cập.

Ngay sau khi buổi thương nghị kết thúc, Menfuisu liền lập tức quay về chính điện của mình để tiếp tục giải quyết nốt các công việc quan trọng khác, và nhất là chuyện nội cung. Một phần vì xông pha bên ngoài, một phần không bao giờ quan tâm đến, nên các vấn đề nội cung hắn xử lí sai xót rất nhiều, không thoả đáng, hao hụt vô số. Hắn không muốn đụng đến chúng, nhưng nếu không phải hắn, thì còn có ai làm? Carol thì thôi hy vọng, bà Nafutera vốn không đủ quyền hạn, giờ còn là tội nhân. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, thoáng chốc đã về đến trong cung. Menfuisu thả mình trên ghế, thở một hơi thật sâu và dài, rồi tự mình đánh động bản thân tiếp tục làm việc. Những công văn sự vụ chất trên bàn khiến hắn trở nên chán nản.

Khi hắn đang đọc sơ qua một vài bản, thì mùi hương thanh dịu từ đâu kéo đến làm hắn quyết định bỏ dở công việc mà ngẩng đầu lên xem. Meku từ bên ngoài bưng một chén trà, dịu dàng tiến lại gần hoàng thượng mà hành lễ. Menfuisu có chút bất ngờ, sau nhớ lại câu chuyện tối qua đến sáng nay, nên không có thái độ gì, nhàn nhạt hỏi một câu:

_Có chuyện gì?

Đối với thái độ lạnh lùng của vị hoàng đế nông nổi này, Meku vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng đáp trả:

_Tâu bệ hạ, thần thiếp vừa cầu nguyện bên thần điện xong, liền muốn nấu chút trà thảo dược cho bệ hạ, mong bệ hạ được thư thả sau buổi yết triều mệt mỏi.

Menfuisu trầm ngâm một lát, rồi nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, liền cảm nhận được cổ họng thanh mát, đầu lưỡi còn có vị ngọt, đầu óc sảng khoái bớt nặng nề, lập tức mỉm cười với Meku, tỏ ý rất hài lòng. Meku cười đáp, rồi nhìn qua các bản sơ khảo vấn đề hậu cung, nói mấy câu lộ vẻ khá hiểu biết về việc xử lí chúng, nên Menfuisu nhanh chóng truyền lệnh cho cô ta ngồi cùng phụ hắn. Thực ra, hắn muốn đẩy hết mấy vụ nội cung lằng nhằng này cho người khác, nhưng đang kiếm người tin tưởng, giờ thì hay rồi, mặc dù cô ta không có quyền lực hay thân phận, nhưng ít ra cứ bí mật bên cạnh hắn làm thế này cũng tốt. 

Meku trước nay sống trong cả hai phía, điện thờ và hậu cung, mấy chuyện này am hiểu cũng khá sâu, giải quyết từng chút từng chút, rất kĩ lưỡng mà tốc độ không hề chậm. Menfuisu lấy làm vui lắm, hai người kề bên nhau như thế này, làm hắn nhớ đến những tháng ngày trước đây với chị Asisu, không khỏi xuất hiện một tia đau xót trong lòng.

Không gian thoảng mùi hương, làm cho khung cảnh đậm đà, tình chàng ý thiếp, ăn ý lại hoà hợp. Cứ như thế, vị trí Meku ngầm được xem như nâng cao hơn một bậc, so với cô ngày hôm qua. Khoảnh khắc yên tĩnh ấm áp này không kéo dài được bao lâu, vì tiếng mở cửa rất mạnh cùng với sự xuất hiện của hoàng phi Ai Cập.

Carol rất sợ hãi, khi cô chỉ mới đi ra hồ sen sáng nay, quay về thì nghe tin bà Nafutera, nữ quan của cô đã bị bắt giam, chờ thẩm vấn và xét xử. Ban đầu cô cứ đinh ninh do mình ham chơi, nên đã làm gì đó liên luỵ đến người cô hằng yêu quý, vội vã đến cung gặp Menfuisu cầu xin, nghĩ chuyện cũng không khó khăn gì. Sau khi đi trên đường, đám quần thần kéo đến xin trợ giúp, mới biết việc động trời kia. Carol giận Menfuisu tại sao không tin vào tình bạn, lòng trung thành cùng công lao bao nhiêu năm của Minuê, mà nữ quan Nafutera lại chăm sóc hắn từ bé, sao lại bạc tình vô ơn như thế. Khí thế càng hừng hực đến can ngăn.

Và giờ đây, mọi ngọn lửa mạnh mẽ đến cản chồng mình đã bị hàng chục gáo nước lạnh tạt vào dập tắt, chỉ vì cảnh tượng kia... Carol ngỡ ngàng đến bi thương. Bàn tay run rẩy đưa ra phía sau, quờ quạng kiếm chỗ bám víu. Nước mắt ngập tràn trên gương mặt nhỏ bé trắng hồng, đôi môi màu hồng phớt như trái đào vừa chín tới đã bị cắn đến sưng lên, do chủ nhân đang kìm nén tâm tư dữ dội. Menfuisu nhìn thấy, trong phút chốc muốn đến giải thích, nhưng sực nhớ Carol là ai, lại dường như nhìn thấy bóng dáng Asisu ẩn ẩn hiện hiện đằng sau cô ấy, nên lại thôi.

Sau một khoảng chấn động, Carol dùng hết sự bình tĩnh cuối cùng của mình, để hỏi Menfuisu:

_Là...là...như vậy sao?

Menfuisu cũng không ngại vờ vịt gì, vẻ cương nghị cùng tàn nhẫn lộ ra trên gương mặt, đáp trả:

_Nếu nàng hỏi đến chuyện của Nafutera, thì chính ta đã ra lệnh.

_Chàng không còn cần thiếp nữa sao? Cả Ai Cập này không còn cần thiếp nữa rồi... Thứ lỗi cho thần thiếp, thần thiếp yêu chàng, nhưng không thể san sẻ tình cảm của mình. Thần thiếp không thể tha thứ cho kẻ phản bội. Một mình thiếp vẫn chưa đủ hay sao, thần thiếp đã giúp bệ hạ trong việc triều chính rồi còn gì, sao phải nhờ đến cô ta. Còn chuyện của nữ quan Nafutera, bà ấy đã làm gì sai, chăm sóc chàng từ bé đến lớn là sai sao, người anh em vào sinh ra tử với chàng bấy lâu nay, chàng vẫn không tin mà cho rằng tướng quân Minuê đã phản bội hay sao? Chàng bị ngu ngốc thật hay là bị điên vậy.

Menfuisu lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, sau khi nghe nốt câu chửi cuối cùng kia. Carol vừa la hét vừa khóc nức nở, bao nhiêu người chứng kiến sự mất ặmt của hắn, khiến hắn càng lúc càng chán ghét.

_Nàng nói nàng giúp ta, vậy bao nhiêu chuyện hậu cung nghi tế sao nàng chưa bao giờ nhúng tay vào? Meku là cô gái tốt, lại giỏi giang, ta cần cô ấy trợ giúp. Còn nữa, ta cảnh cáo nàng, đừng bao giờ hoài nghi quyết định của ta. Có bằng chứng thì ta kết tội, nàng là thần linh lại bị u mê vậy sao? Phỉ báng hoàng đế, ta sẽ kết tội nàng. 

_Chàng dám...đồ bạc tình! Đồ phản bội! Trời ơi!

_Sao lại không dám, ta còn chưa đụng đến lần trước nàng với Nebanon, tội còn đó, mà giờ lại đi xin cho người khác, nàng thật biết điều, nàng đã có gian tình với tên đó, sao ta lại không thể có người khác. Vả lại theo luật pháp Ai Cập, ta thì đúng, nhưng nàng có gian phu thì sai. Nghe rõ đi Carol!

Chát!

Carol chạy đến gần, vung tay tát thẳng thừng lên mặt Menfuisu, khiến má hắn đỏ au, nhưng cô không chú ý, sức chịu đựng của Menfuisu đã cạn, đôi mắt hắn giờ chẳng khác nào con sư tử bị chọc điên. Meku thấy tình hình không ổn, bèn giậu đổ bìm leo, thêm dầu vào lửa, chạy đến trước mặt Carol, lấy can đảm đối đáp với vị hoàng phi này.

_Hoàng phi làm thế là có ý gì, việc hoàng phi ăn ở với kẻ khác, chứng cứ rành rành, mọi người chứng kiến, thế mà hoàng đế vẫn nhân từ tha thứ, sao hoàng phi lại tức giận với Ngài ấy, còn ra thể thống gì. Hoàng phi nói yêu hoàng thượng, vậy thì hãy nhìn lại mình xem đã làm gì cho Ngài ấy, đã giấu hoàng thượng có một đám cưới linh đình khác với hoàng tử Hitaito thì thôi đi, giờ còn kể lể, ngay cả những chuyện lễ tế, hậu cung, nội các, đã bao giờ nhúng tay vào chưa hay chỉ để mặc cho Ngài ấy, trong khi đó là bổn phận của một hoàng phi. Lệnh bà không thể khống chế nội cung, bây giờ có người giúp, lệnh bà ngang nhiên chạy đến chửi bới, vậy ý lệnh bà là thế nào? Hoàng phi muốn chứng minh địa vị của mình, nên bắt hoàng thượng chạy ngược chạy xuôi, mạng sống bao phen như chuông gió chỉ để cứu sao? Đó là cách yêu của hoàng phi? Còn nữa, thứ cho nô tỳ nói thẳng, lần trước chỉ vì hiểu lầm Ngài ấy với công chúa Lybia, mà lệnh bà tự tử. Vậy nô tỳ xin hỏi, lệnh bà có để ý đến hậu quả của nó trước khi làm chưa? Hoàng đế mất danh dự, triều thần lênh đênh, mẫu nghi thiên hạ tự tử vì hoàng đế muốn nạp phi, vậy những người phụ nữ khác trong Ai cập này sẽ noi gương theo hoàng phi đi tìm cái chết mỗi khi chồng mình nạp thiếp, kể cả khi người chồng ấy không phải vì tình yêu, chỉ vì sinh con nối dõi. Hoàng phi rất ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, chỉ biết thoả mãn sự đau khổ của mình, không quan tâm đến người khác sẽ thế nào vì mình. Hoàng...

_THÔI ĐI! ĐỪNG NÓI NỮA

Carol hét lên, lùi lại sau vài bước, chân không thể đứng vững, tưởng chừng như sắp té đến nơi. Mặt khác, Meku quay sang bên phía Menfuisu, quỳ xuống nhận tội:

_Bẩm hoàng thượng, xin trừng phạt thần thiếp, lúc này vì quá bất bình cho hoàng thượng, nên mới mạo phạm ngông cuồng với hoàng phi. Vả lại hoàng phi nói đúng, thần thiếp quả thật rất to gan khi dám đụng vào thứ quá thân phận của mình.

_Nàng không có gì sai, ta sẽ ban lệnh, nạp nàng làm phi tần, bậc tam phẩm, hậu cung chỉ đứng sau hoàng phi, mọi chuyện hậu cung, đều đến tay nàng xử lí. Còn Carol, nếu không đồng ý chấp nhận, ta lập tức xử tử Nafutera, và tất cả những kẻ đã chứng kiến từ nãy đến giờ.

Menfuisu tuy bề ngoài tỏ ý không vui, nhưng trong lòng vô cùng thích thú. Những đường gân xanh xanh tím tím trên mặt hắn cũng đã giảm bớt. Hắn cao ngạo nhìn dáng vẻ thất thiểu, miệng câm như hến, chân tay bủn rủn lê ra ngoài của Carol. Hắn rất muốn Carol đi chết đi, nhưng danh tiếng cô ta vẫn còn chỗ dùng được, vậy nên hắn quyết định ra điều kiện để cô ta biết giữ mạng mình. Meku thì đắc ý là chuyện tất nhiên, cô ta thiết nghĩ mình sẽ không được thành tựu sớm như thế, nhưng sự đời ai biết được, thói quen chọc giận hoàng đế của Carol quả nhiên có lợi cho cô. Ngay khi Carol khuất bóng, Menfuisu liền trách cứ Meku vài câu cho phải phép, nhưng chỉ phạt đến thần điện cầu nguyện một hai hôm.

- -- ------ -------
Bình Luận (0)
Comment