Đối Mặt - Asisu

Chương 47

Asisu nhìn chằm chằm vào hai người như kẻ ăn mày đang nằm rũ trước mặt

Trước đây mỗi lần vừa nhìn thấy Carol là Asisu đã muốn giết ngay tức thì. Huống chi ngay lúc này tâm tình Asisu hiện đang bất ổn, gặp lại kẻ thù nói chuyện không đầu không đuôi, tựa như trêu ngươi nàng, con mắt nàng trở nên đỏ ngầu, trong lòng bực mình, không kịp suy nghĩ xa thêm, quay sang lệnh cho Ari một câu: "Giết chết nó đi, chuyện Menfuisu không cần nó hiện diện ta vẫn truy ra được". May thay Minuê đứng lên ngăn cản, nói có lẽ sự tình còn có thể sâu xa hơn thế, Ari cũng nói ngọt thêm vào vài câu, đồng thời nhìn thấy Carol thê thảm như vậy, Asisu cũng bớt giận, quyết định thuê thêm một xe ngựa khác chất hai người họ lên đó, bí mật đưa vào cung. Khi đến nơi, trời vừa hay sập tối, Asisu lệnh cho Ari kín đáo, sắp xếp cho họ ở biệt viện, tránh có kẻ nhìn thấy. Trước khi về chính điện, nàng muốn tận mắt xem xét, nên có qua chỗ họ một lát, bằng một ánh mắt khinh thường nàng quay lưng khép cánh cửa để bên trong căn phòng bụi bặm kia chìm sâu trong bóng tối. 

Tại sao cô ta lại đến nhờ nàng giúp, là vì quá ngu ngốc, hay vì quá tin vào tình yêu và sự bao dung nàng dành cho Menfuisu? Đúng là hiện tại, nàng là người có khả năng giúp Menfuisu cao nhất, nhưng những gì cô ta, Menfuisu và Ai Cập gây ra cho nàng, dựa vào đâu mà cô ta biết nàng sẽ giúp chứ không quay sang theo phe kẻ thù...Cô ta cho rằng, giới hạn trái tim của nàng là không có sao?

Trên đường đến phòng ngủ, Ari báo cáo tình hình họ cho Asisu nghe, rằng Carol trong cơn hôn mê cứ kêu tên Meku, ngay cả Nafutera cũng vậy. Asisu ngẫm nghĩ rồi cười xoà cho qua, sự thật là vốn họ bị ả ta chèn ép đến nông nỗi này, không bị ám ảnh mới là lạ, tuy nhiên dự cảm của nàng trái ngược với những phân tích của lí trí, cứ canh cánh trong lòng có gì đó không ổn ở đây. Nếu nói Meku hại Menfuisu, thì chẳng có lí do gì cô ta làm thế cả,  được Menfuisu yêu chiều đến mức lạnh nhạt với Carol, một tay thao túng cả hậu cung, tương lai nếu sinh được hoàng tử, hoặc Carol có mệnh hệ gì, cô ta hoàn toàn có khả năng trèo lên vị trí cao hơn, mà Meku trong cung lại không có nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào hoàng đế, thì sao mà làm hại Menfuisu được chứ. Khoan đã, chỗ dựa...cô ta xuất thân từ thần điện, tên tư tế Kaputa đã theo phe Nebanon, có khi nào...Ban đầu nàng nghĩ cô ta chỉ vì quyền thế mà quyến rũ Menfuisu, nên cho rằng không đáng nói, giờ tự vấn lại, nếu có liên quan đến tên nô lệ trèo cao kia, thì chuyện này không hề đơn giản là tranh đấu hậu cung. Muốn biết tường tận hơn phải hỏi hai người kia, ngặt nghèo rằng họ đang hôn mê. Không loại trừ trường hợp họ bị bệnh rồi tự tưởng tượng ra một câu chuyện, nếu Menfuisu nguy hiểm, sao Carol không ở bên hắn, lại còn Imphotep để đâu? Hai người họ tại sao lại phải trốn?

Asisu chỉ đoán già đoán non Meku là gián điệp của Nebanon, nàng không đi được sâu hơn, không hề biết một âm mưu lớn hơn đằng sau đó.  

Đêm nay, nàng lại trằn trọc mất ngủ, mỗi khi vừa chợp mắt, lại bị sự lo lắng trong lòng chuyển thành ác mộng mà tỉnh dậy. Đến mấy lần đều mơ thấy Menfuisu chìm dần trong dòng sông Nile, không quay về, nàng mồ hôi lã chã, gần như phát sốt đến nơi. Dù sao ngày mai cũng đã lên đường, nàng lại tin tưởng Izumin sẽ giữ lời hứa, nên tự trấn an mình, chắc chắn Menfuisu sẽ không có chuyện gì nguy hiểm. Sau khi nàng đi, Carol và Nafutera để tự sinh tự diệt. 

Asisu chỉ mong tin vào con người Izumin là đúng. Lại một lần nữa, nàng ngước lên trời cao cầu nguyện cùng tiên hậu.

"Mẫu hậu, xin người trên cao hãy bảo vệ con. Đừng để cho quyết định của con trở nên sai lầm. Con chỉ muốn bảo vệ Ai Cập. Con không hề muốn bản thân đi bán đứng quốc gia cho địch thù thế này. Phụ vương, người có muốn trách con, thì cứ trách đi, mọi ngọn nguồn, chẳng phải đều từ phụ vương mà ra sao!"

Mãi gần đến sáng, Asisu mới ngủ được chừng hai canh giờ, thì nàng lại thức giấc vì tiếng huyên náo dọn dẹp của bọn nô tỳ bên ngoài. Mặt trời còn chưa kịp treo mình lên cao, bọn họ đã nhao nhao chuẩn bị, cũng phải thôi, hôm nay nàng dời đi sớm, phải tươm tất mọi thứ để nàng an tâm. Vì không ngủ lại được nên Asisu đành ra lệnh cho Ari mang theo áo khoác cùng nàng ra ngoài ngắm bình minh.

Mặt trời thấp thoáng xa tít tắp, đỏ ửng như quả cầu lửa đang bị thêu cháy bập bùng. Dáng vẻ mặt trời khi hừng đông và chiều tà thật giống nhau, chỉ khác ở chỗ, nó vào thời điểm ban mai lại mang theo nguồn sinh lực vô hạn, nó tại hoàng hôn thì đượm buồn tha thiết. Asisu cố gắng ghi nhớ những khoảnh khắc tuyệt diệu này tại Hạ Ai Cập, đâu ai biết rằng chuyện sau đổi dời, nàng có còn được như vầy lần nữa không. Đang chìm đắm trong dòng cảm xúc bình yên cuối cùng của mình, bất chợt trong ánh mắt nàng hiện lên một đám bụi nhỏ phía mặt trời, dù rất nhỏ nhưng lại như hạn sạn đeo trên mắt nàng không buông. Nàng nheo mắt lại, tiến thêm vài bước để nhìn rõ hơn. Dường như là cả một đoàn kỵ binh đông nghịt đang xông pha ngay dưới chân quả cầu lửa, hệt như lũ kiến đang di chuyển từng bầy đàn, đâu đó vang vọng vào tai nàng âm thanh nhỏ như sợi chỉ của tiếng trống và tù và báo xuất trận. Asisu không khỏi giật mình.

_Ari, Ari ngươi có nghe thấy gì không?

_Dạ không có thưa nữ hoàng.

Nơi nàng đang đứng ở khá xa chiến trường, mắt thường khó mà trông xa đến vậy, Ari cũng xác nhận là không có, nhưng vì sao nàng lai thấy hình ảnh binh phục giáp ra trận và âm thanh kì lạ kia. Bụng gan nàng bắt đầu sôi trào lo lắng. Có điều gì đó không ổn ở đây, vội vã như vậy, mà đã đánh trận, chiến tranh chưa gì mà đã bùng nổ rồi sao? Chưa kịp điều tiết kế hoạch...Thậm chí, thời gian nàng tính toán lên đường về Babylon cách ngày khai chiến đến cả tuần lễ...

Không...không hay rồi. Có chuyện xảy ra

Nhưng có nên đi hay không? Chuyện của Thượng Ai Cập, đã không còn liên quan đến nàng. Asisu bất giác nắm chặt bàn tay, di chuyển qua lại liên hồi, hết uống rượu lấy bình tĩnh, rồi tự nhủ cố chấp không được. Cố gắng nhớ lại kí ức kinh hoàng để răn bản thân. Nhưng...

Đi hay không đi...

Đi...

Cuối cùng nàng vẫn không kìm nổi, quyết định chạy đến chiến trường. Tất cả mọi lí trí luôn luôn không đánh bại được linh cảm của nữ nhân.

Asisu bất chấp sự khuyên can của Ari cùng các quần thần khác, bịa đại vài lí do nghe qua đã thấy không phù hợp chút nào, thay nhanh bộ y phục gọn gẽ, rồi lệnh cho Minuê dẫn theo nhóm binh nhỏ cùng đi. Ban đầu có dùng xe ngựa, nhưng chưa được bao lâu, Asisu quá lo lắng, tâm can không yên, mấy khúc ruột cứ như quặn thắt lại, một linh cảm cực xấu dấy lên, nàng lập tức quyết định chuyển sang cưỡi ngựa chung với Minuê để đẩy nhanh tốc độ đến đó. 

Minuê ngồi rất gần nàng, hắn có thể nhìn thấy sự run rẩy trên cánh tay Asisu, bản thân hắn cũng hồi hộp vô độ. Với tình hình khai chiến bất ngờ kia, hắn một mặt muốn đến xem xét, một mặt lo cho an nguy của nữ hoàng, bản thân con gái ở gần chỗ đánh lớn như thế là vô cùng nguy hiểm. Tuy vậy, hắn tự tin mình sẽ bảo vệ được an toàn cho nàng. 

Cho dù tấm lòng con người muốn di chuyển nhanh đến đâu, ngựa có dẻo dai chạy lẹ thế nào, cũng gần đến giữa trưa, bọn họ mới đến nơi. Chỉ là ở xa quan sát, chứ đâu thể cứ thể đâm thẳng vào chiến trường đang hùng hục chém giết tán loạn. Xem chừng giao chiến từ sáng đến giờ, hai bên gần như thấm mệt, vậy mà bên nào trên mặt cũng viết mấy chữ kiên quyết đến cùng. Chiến trận đang được dàn ra đối ứng vô cùng phù hợp. Vậy mà không tránh khỏi hai bên cánh tử sĩ rải thây vô số, máu nhuộm đỏ thành từng vũng lớn, xác người bị găm chục mũi tên thi nhau làm nền cho những ai còn sống dẫm đạp lên. Chiến xa dĩ nhiên là thứ cốt yếu được dùng, vì ngựa khá nhỏ nên trực tiếp cưỡi đánh sức sẽ không dai. Âm thanh lớn dộng mạnh ầm ầm vang lên, người còn đang sống, chớp mắt đã thành xác chết bởi lưỡi thương khác đâm xuyên. Họ chiến đấu đến không kịp thở, nhịp tiến lùi rất bất thường. Hàng ngàn người bị thứ nước đỏ có mùi tanh chảy trên đầu cách ma mị, vẫn gượng dậy trợn tròn hai mắt trắng dã mà đánh nhau, tìm một con đường sống, giống một đoàn ma quỷ chen giữa lòng người hỗn loạn. Họ hò hét, họ la lên đau đớn, kẻ bị thương ở hông, người bị địch chặt đứt cánh tay, kẻ lại cụt chân, người thảm hơn bị chém bay đầu. Trước đây nàng có nắm số binh sĩ, Thượng Ai Cập là sáu vạn quân, vậy mà giờ đây, nom chừng còn chưa đến mấy chục ngàn binh linh ít ỏi sống còn.

Bụi cát phủ lấp, chiến sĩ vùi thây không lối về.

Toàn cảnh, như địa ngục trần gian. 

Asisu lần đầu tận mắt chứng kiến chiến tranh là như thế nào, hoảng sợ vô độ, ngồi sụp xuống thở dốc, mắt nhắm nghiền không dám nhìn nữa. Nàng lảo đảo suýt té xuống. Vừa kịp có Minuê bên cạnh, cố gắng vừa bảo vệ vừa ra sức trấn an nàng, thậm chí gần như ngồi trên ngựa ôm nàng vào lòng. Asisu gần như lạc mất đi tinh thần và sức lực. Nhưng một câu nói của Minuê đã thu hút sự chú ý của nàng, và lôi kéo sự can đảm bùng dậy. 

_Nữ hoàng, hình như hoàng đế Ai Cập đang chọi một đối một với hoàng tử Hitaito ngay chính giữa, còn có hoàng đế Algon tham gia nữa thì phải. Nhưng tại sao ngay đội hình tiên phong mà do hoàng đế trực tiếp chỉ huy nhỉ.

_Menfuisu ở đâu? Ở đâu?

Asisu vội vã nhìn theo tay hướng Minuê chỉ, cố gắng dùng ánh mắt xuyên thấu qua đám bụi mờ tìm kiếm bóng dáng Menfuisu. Bên cạnh đó, Minuê âm thầm đánh giá tình hình, với kinh nghiệm chinh chiến và đầu óc nhạy bén như hắn, thì phân tích là điều dễ dàng. Có lẽ đội quân tiên phong bên Hitaito do hoàng tử Izumin chỉ huy quá mạnh, tướng quân bên Ai Cập căn bản không phải đối thủ, mà hoàng đế Menfuisu căm ghét hoàng tử Izumin đã lâu, nay càng kích vào sự kiêu ngạo, nên thân chinh ra lệnh cho đội hình, nhớ vậy thế trận mới cân bằng lại được. Giờ đôi bên chỉ cần sơ xảy một chút, để đối phương nắm bắt là xem như tiêu tùng.

Minuê mãi lo suy nghĩ, quên để ý chiến xa của Menfuisu, khi Asisu vô tình nắm bàn tay, bấu hắn thật đau, hắn mới tỉnh lại. Quay đầu nhìn vị trí của hoàng đế Ai Cập, thế thượng phong đang nghiêng về Izumin, mà Menfuisu lại trông có vẻ đã bị thương ở chân, có mấy chiêu sượt qua vai rồi sườn, để lại vệt cắt sâu và máu chảy không ngừng, nhưng chúng chỉ nhằm mục đích hạ bệ chứ không đoạt mạng. Asisu vừa thở dốc vừa tự nói chuyện trong lòng:"Izumin, ngươi nhất định phải giữ lời hứa, nhất định."

Vẻ mặt anh dũng, gương mặt kiên cường, bất khuất, sự cắn răng chịu đựng đau đớn mà chiến đấu làm Menfuisu toát lên một khí thế hào hùng hơn bao giờ hết. Bộ chiến giáp cứng cựa trên người cùng tư thế dứt khoát kiên quyết khiến vị hoàng đế trẻ tuổi trở nên như con sư tử oai dương lẫm liệt có làn da sắt đá rắn chắc. Đôi mắt đen tràn ngập ý chí quyết tâm chống lại kẻ thù, sâu như hố đen không thấy đáy, lại tựa có lửa huyết sôi trào. Menfuisu là kẻ không bao giờ đầu hàng. Asisu đã biết tính tình bất chấp này của Menfuisu từ lúc bé, nàng quên mất rằng đứa em trai này của nàng rất bướng bỉnh, đến nỗi thà chết chứ không chịu khuất phục. Cứ đà này, không sớm thì muộn, không vì có người giết thì cũng vi những vết thương nhỏ gộp lại mà chết.

Asisu tự vấn bản thân, không cần phải đau lòng, không được quan tâm đến, bản thân tới nơi này chỉ muốn biết chắc không có gì ảnh hưởng đến Hạ Ai Cập. Tuyệt đối không có chút cảm thương gì. Asisu nàng, không còn là nữ hoàng Ai Cập nữa rồi, chính bọn họ đã ruồng bỏ nàng trước, coi nàng là kẻ phản bội, nàng chẳng phải đang đóng vai trò này cho bọn họ vừa ý hay sao, hà cớ gì phải...

Là nàng, người mới có quyền trả thù bọn họ. Đúng, nàng phải hả hê khi nhìn thấy cảnh này, những kẻ làm tổn thương nàng. Nhưng rốt cuộc, tại sao trái tim nàng...lại đau đến khôn cùng như vậy. 

Đã đủ rồi, nếu nhìn thấy nữa thì sẽ không chịu được mất, ở đây nàng cũng không giúp ích được gì với tiểu đội chục người nhỏ bé của mình. Trước khi nàng kịp hạ lệnh rời đi, thì một biến cố đã níu chân nàng lại. 

Từ chỗ cách nàng không xa tại trung tâm trận đánh...

Nụ cười nhếch môi xảo quyệt của Algon.

Thanh kiếm Hitaito hướng mũi chọc thẳng lên cao.

Thân hình của Menfuisu chao đảo lắc lư không đứng vững...

Ánh mắt gian tà và chuyển động khó lường không ai thấy của hoàng đế Assyria. 

Đâu đó hình ảnh trong cung Thượng Ai Cập hiện ra, tiếng chạm ly rượu mừng của Nebanon và Meku...  

Ánh bạc trên lưỡi kiếm của Izumin nhá lên, phản ánh sáng mặt trời chiếu rọi, làm loé mắt người khác. Tiếng ngựa hí ngút trời vang lên, vật kim loại cứng nhọn sắc bén lao đến, mọi thứ bất lực ngăn cản, nó vô tình lạnh lẽo xuyên thẳng qua  trái tim nóng hổi còn đang đập mạnh của vị Pharaoh ngoan cường. Bằng một động tác đơn giản, thanh kiếm được rút ra, mang theo tia máu bắn lên như dòng suối phun trào. Menfuisu vẻ mặt đau đớn, thân hình từ trên chiến xa như bị hất tung, văng lên không trung rồi bắt đầu rơi xuống đất...
Bình Luận (0)
Comment