Đổi Mệnh

Chương 7

Vợ chồng An Quốc Công và lão thái thái hỏi thêm vài câu, xác nhận đó thực sự là Tuệ Tâm sư thái, còn có chiếc vòng cổ làm bằng chứng, nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.

Chuyện An Phụng Nghi vừa nói ra chưa khiến mọi người sửng sốt xong thì nàng lại nói thêm một việc khiến mọi người ngây ngốc:

“Mẫu thân, Đại ca, Đại tẩu, lần này muội đến đây có lẽ rất lâu sau mới có thể trở lại thăm mọi người. Muội đã hứa với Tuệ Tâm sư thái, nếu Lâm nhi đại nạn không chết, muội tình nguyện đến Am Tịnh Tâm, nơi Tuệ Tâm sư thái tu hành, ăn chay niệm phật, như vậy không chừng có thể giúp Lâm nhi và mọi người hóa giải nhiều tai kiếp sắp tới.”

Không đợi mọi người kịp phản ứng, An Phụng Nghi tiếp tục nói:

“Việc này con đã nói cùng Phạm Trác và Đông lão phu nhân, họ cũng đã đồng ý với quyết định của con. Mong mẫu thân, Đại ca và Đại tẩu đừng phiền lòng.”

Nói xong An Phụng Nghi quỳ xuống, cúi đầu lạy lão thái quân, An Quốc Công và An Quốc Công phu nhân. Lão thái quân thật bất đắc dĩ, đứa con gái này của bà vốn dĩ rất nghe lời, hiểu chuyện, nhưng từ khi gặp Phạm Trác, nàng đã không còn là áo bông tri kỷ của bà nữa. Vốn bà không bằng lòng hôn sự với Phạm Trác, nhưng con gái bà khăng khăng một lòng với hắn, còn nói không phải hắn thì sẽ không gả, dùng tính mạng uy hiếp bà và An Quốc Công gia. Chưa đến một năm con gái bà mang thai, nhưng đứa bé lại không giữ được, Quốc Công gia lúc ấy mang bệnh nặng, tên Phạm Trác kia vội lấy thứ nữ phủ thừa tướng về.

An Quốc Công và bà muốn tìm đến hỏi cho ra lẽ, nhưng đứa con gái ngốc nghếch này lại vì hắn xin hai người đừng làm lớn chuyện. Không lâu sau nàng mang thai Uyển Lâm. Bà và Quốc Công gia cũng chỉ có thể cho qua, nhưng vẫn cảnh cáo Phạm Trác mấy lần, để hắn biết con gái bà sau lưng còn có Quốc Công phủ, không phải ai cũng có thể tùy ý khi dễ. Chưa kịp đợi Uyển Lâm chào đời Quốc Công gia đã ra đi, bà đau lòng nên ngã bệnh mấy tháng trời, khoảng thời gian đó Bạch di nương cũng mang thai, sinh ra một thứ nữ chỉ kém Uyển Lâm vài tháng.

Hôm nay nghe nàng nói rằng sẽ làm bạn nơi Phật đường, trong lòng bà không khỏi xót xa, nhưng cũng biết không thể làm khác được. Tên Phạm Trác cùng mẫu thân hồ đồ của hắn không phải là người tốt lành gì, nay con gái bà nhắc thẳng tên hắn thì coi như nàng đã xem hắn thành người dưng mà đối đãi.

Vậy cũng tốt, rời xa nơi đen tối đó, con gái bà mới có thể thanh tĩnh được. Hơn nữa danh tiếng Tuệ Tâm sư thái xưa nay rất tốt, không phải ai cũng may mắn được chỉ điểm đôi câu. Nếu đã liên quan đến vận mệnh cả gia tộc, lão thái thái sao có thể mặc kệ không để ý tới.

Lão thái thái chậm rãi nhắm mắt, xem như cam chịu:

“Được rồi, mẫu thân đồng ý với con, sẽ hảo hảo chiếu cố Lâm nhi, con cứ yên tâm mà đi, nhớ phải giữ gìn sức khỏe, mọi người ở An gia đều chờ con trở về.”

An Quốc Công và An Quốc công phu nhân cũng dặn dò An Phụng Nghi rất nhiều thứ, không ngờ xa cách nhiều năm, gặp lại lại là lần từ biệt, không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau. Ai cũng ngăn không để mình rơi lệ, quyết định này của An Phụng Nghi là phúc hay là họa khó lòng nói trước được.

Ngoài hoa viên, An Duyệt Hiên và An Nguyệt Lan cũng nhắc tới lời tiên đoán của vị sư thái kia. Uyển Lâm lại tỏ ra vô cùng bĩnh tĩnh nói:

“Biểu ca, biểu tỷ yên tâm, Lâm nhi nhất định không để mình chịu thiệt. Lần này chết đi sống lại, Lâm nhi sẽ không như trước kia nữa.”

Nghe được những lời này hai người xem như cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn dặn đi dặn lại Uyển Lâm, có chuyện gì nhất định phải tìm An Quốc Công phủ, mọi người sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng.

Cùng lúc đó Quế mama bên cạnh lão thái quân mời mọi người vào dùng bữa. Dùng cơm xong An Phụng Nghi và Uyển Lâm theo chân mọi người trong phủ nói chuyện rất vui vẻ, lão phu nhân còn căn dặn Uyển Lâm sau này thường xuyên đến bồi bà, bà ở trong phủ cũng rất cô đơn. An Duyệt Hiên là cháu trai nên rất nhàm chán, An Nguyệt Lan thì cứ như tiểu hầu tử, ồn ào bà không chịu được, chỉ có Uyển Lâm tính tình an tĩnh, rất hợp ý bà. Mọi người đều gật gù tán thành, duy chỉ có Nguyệt Lan oang oang tỏ vẻ phản đối nhưng cũng vô dụng.

Trước khi trở về lão phu nhân còn thưởng cho Uyển Lâm rất nhiều trang sức quý giá, chứng tỏ bà vô cùng coi trọng cô cháu gái này.

Dọc đường về, Uyển Lâm dựa vào người An Phụng Nghi, thì ra mấy năm nay mẫu thân mang nhiều tâm sự đến thế, nàng tự hứa sẽ hiếu thuận với mẫu thân thật nhiều, để bù đắp cho mẫu thân. An Phụng Nghi từ đầu đến cuối vẫn chưa nói đến việc vài ngày sau sẽ đến Am Tịnh Tâm, bà sợ Uyển Lâm nhất thời không thể tiếp nhận, tìm cách ngăn cản bà. Chợt nhớ ra một thứ, bà lấy ra chiếc vòng cổ đeo cho Uyển Lâm:

“Đây là vật đã cứu mạng con một lần, sau này con hãy mang bên mình, đây cũng là quà Tuệ Tâm sư thái tặng cho con, con hãy giữ gìn cẩn thận.”

Quả nhiên chiếc vòng cổ này giống hệt chiếc mà kiếp trước nàng đeo, lẽ nào nàng xuyên không đến đây cũng là do nó mang lại?

Nhưng nhìn kỹ mới thấy, viên ngọc trai của chiếc vòng cổ lóe lên ánh sáng tím nhẹ nhàng rồi vụt tắt, chỉ trong chớp mắt lại trở về hiện trạng trong suốt như lúc ban đầu, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Kiếp trước mẹ nàng chưa kịp nói gì về chiếc vòng cổ này, nàng chỉ biết mẹ đã đeo nó rất lâu, là vật gia truyền của mẹ, cho nên nàng luôn đeo bên mình, cẩn thận giữ gìn, không ngờ kiếp này nó lại một lần nữa quay về bên cạnh nàng. Phải chăng đây là số mệnh đã được định sẵn?
Bình Luận (0)
Comment