Đợi Năm Nào

Chương 109

“Nhóm Đậu Lập làm không tệ.” Hiên Viên Hối mang theo vài người hầu đi kiểm tra địa hình, Triệu Hủ ở lại trong lều, ngược lại là biết tình hình chiến sự Giang Nam đạo trước y một bước: “Giang Nam từ xưa chính là vùng đất giàu có và đông đúc, dặn dò bọn họ, nhất định phải trấn an bách tính thiện gia, ngàn vạn không thể quấy rầy dân sinh. Nếu như có khả năng, tại địa phương bổ sung chút lương thảo, nhớ phải dùng bạc mua, tuyệt đối không nên cưỡng đoạt, miễn gây nên sự phẫn nộ của dân chúng.”

“Đậu tướng quân cũng là người một tay Vương gia mang tới, quy củ này tổng là hiểu.” Thẩm Mịch ở một bên cười nói, “Chúc mừng Vương phi điện hạ, thu phục Giang Nam ngay trong tầm tay.”

Triệu Hủ cười cười: “Đặng Phiên Vân đại khái còn lại bao nhiêu người?”

“Đặng Phiên Vân được xưng đại quân bốn trăm ngàn, tính cả bị diệt năm mươi ngàn, đầu hàng một trăm ngàn, tán loạn năm mươi ngàn, hắn phải còn lại hai trăm ngàn.”

“Ồ?” Triệu Hủ gật đầu: “Căn cứ tin tức ta nhận về, Đặng Phiên Vân nhiều nhất cũng cùng lắm ba trăm ngàn người. Ngươi cũng biết, vì quân công, báo nhiều hơn hay báo ít hơn đều tính bình thường, xem xét cả hai, Đặng Phiên Vân trên tay cầm 150 ngàn người vẫn là có.”

Suy nghĩ một chút, Triệu Hủ nói với trinh sát: “Ta cũng không thiện quân sự, tại đây nghĩ cũng là đoán mò, nhanh chóng báo Vương gia, bước kế tiếp làm sao, thỉnh y định đoạt.”

Chờ người khác lui hết ra, Triệu Hủ thản nhiên dựa lên bằng kỉ: “Đến đây, việc ta có thể làm dĩ nhiên không còn nhiều.”

Trong lời của hắn mang theo ý muốn rời đi, Thẩm Mịch không khỏi ngồi thẳng người, cười nói: “Vương phi không chỉ là Vương phi của Túc vương, càng là Tư Đồ của Túc Châu, thời điểm bách phế đãi hưng (hết chuyện xấu đợi được chuyện tốt), tọa trấn trong triều làm sao có thể ít đi ngài ở giữa điều hành?”

“Tọa trấn trong triều có Thẩm Tư Mã lão thần cốt cán cũng là được rồi, ta ở lại hay không đều như nhau.” Triệu Hủ liếc nhìn ông: “Ta ở lại sẽ khiến triều cục càng thêm phức tạp, ta rời đi, đối với tiền triều hậu cung, ngược lại đều là việc tốt.”

Thẩm Mịch nhíu mày: “Nhưng Vương gia tin trọng Vương phi, nếu như ngài không ở lại, trong lúc đó phát sinh việc gì, Vương gia…”

Ông vốn muốn nói Hiên Viên Hối tính nết bất định, Triệu Hủ cùng y nói một tiếng cũng không sao, nếu như không từ mà biệt, trời cũng có thể bị Hiên Viên Hối xốc lên. Nhưng lo lắng việc quân thần khác biệt, đến cùng vẫn là nuốt xuống.

Triệu Hủ nhìn ra suy nghĩ của ông, lắc đầu nói: “Chuyện này nếu xử lý không tốt, sau này làm sao đức phủ muôn phương? Chúng ta đều đã từng đọc lịch sử, các triều đại khai quốc quân thần trở mặt, cuối cùng còn không phải là vì phân phong bất công, đồ sinh oán hận? Nếu ta ở lại, tôn thất cũng được, Sĩ tộc cũng được, tính cả hàn môn, tóm lại lý không rõ ràng, còn không bằng dứt khoát tránh hiềm nghi, để cho y yên tâm thẳng tay làm việc.”

Trong tay hắn bưng một chén trà men xanh, ngón tay trắng như ngọc nhẹ vuốt qua miệng chén, khóe môi hơi mỉm cười, trong mắt không đau khổ cũng không vui, cực kỳ giống vị thần thờ trên điện sau toà danh sơn đại xuyên.

Thẩm Mịch xa xôi thở dài một tiếng: ” Vương phi tâm ý đã quyết, ta cũng không tiện nhiều lời. Chỉ là hãy chờ Trường An đánh hạ xong đã, bằng không ta sợ dao động quân tâm.”

Triệu Hủ cúi đầu: “Yên tâm, ta nhất định xử lý thỏa đáng việc này, sẽ không làm rối loạn tâm Vương gia, sai lầm sẽ bỏ lỡ đại sự trong triều.”

Trường An thành đã bị vây đúng một nửa tháng, gạo thóc bên trong kho lương thực gần như thấy đáy, dân chúng từ lâu không được ăn gạo và mì, động vật trong thành cũng bị săn gần như hết sạch sẽ. Ngay cả kỳ trân dị thú trong thượng lâm uyển, thế mà cũng bị quân địa phương coi giữ vồ giết, đem những con vật được coi là thụy thú khổng tước bạch tượng xưa nay quen sống trong nhung lụa làm đồ nhắm rượu.

“Thời cơ tới, Đặng Tường còn chưa chết đói, không ít sinh dân vô tội đã chết đói rồi.” Hiên Viên Hối đang tắm rửa, Triệu Hủ gội đầu cho y, nghe vậy nặn nặn chóp mũi y: “Vương gia trạch tâm nhân hậu, phúc của xã tắc.”

Hiên Viên Hối nheo mắt, thích ý hừ một tiếng: “Ngươi viết thư gửi Thôi Tĩnh Hốt chưa? Khi nào hắn hồi kinh?”

“Đại cục thiên hạ chưa xác định, hắn trở về vào lúc này, khó tránh khỏi có chút mẫn cảm. Huống chi, ngày trước rốt cuộc hắn là Phò mã Đặng thị, hắn công còn chưa lập đã vào tân triều, ta sợ chúng thần sẽ không cam lòng.”

Hiên Viên Hối hừ lạnh một tiếng: “Còn kém trực tiếp vì hắn tranh công danh, nói đi, ngươi muốn xây cái công gì lập cái nghiệp gì cho hắn?”

Triệu Hủ cúi người, hôn khóe miệng y: “Thật là chua.”

“Thôi Tĩnh Hốt…” Hiên Viên Hối trầm tư nói: “Thẩm Mịch năm nay cũng đã năm mươi tư phải không? Thôi Tĩnh Hốt người này, ta không hiểu nhiều lắm, nhưng luôn cảm thấy lão luyện thành thục không giống như là tướng mới, dường như có chút trật… Kỳ thực lúc trước ta đã suy nghĩ, tể tướng tam tỉnh, ngươi làm thượng thư lệnh không thể thích hợp hơn, trung thư lệnh cho Thẩm Mịch, nhưng ta còn thiếu một người quản thực vụ môn hạ thị, nhưng đáng tiếc trước mắt nhân tài Túc Châu vẫn còn thiếu.”

“Cái này không vội, cứ chậm rãi lựa chọn, tóm lại cần thích hợp. Tể tướng Tam tỉnh, cũng không vội mà phải nhất thời lắp đầy, không ngại nhìn kĩ một chút.” Triệu Hủ nắm rái tai của y, nói chầm chậm.

Hiên Viên Hối bĩu môi: “Về phần quân vụ, ban đầu ta định chuẩn bị để các tướng quân cảnh vệ ở các địa phương, đợi sau khi thiên hạ ổn định, mới triệu hồi bọn họ. Các tướng quân cũng đồng dạng với quan địa phương, một vòng là ba năm hoặc năm năm, tóm lại không đến nỗi cầm binh củng cố địa vị.”

“Còn chưa xong việc, ngươi đã bắt đầu nghĩ đến phân quyền?” Triệu Hủ bật cười: “Ngươi cứ xem mà làm thôi. Lại trị chính là việc lâu dài, ta bây giờ không rảnh cân nhắc. Trước mắt thì có một việc gấp như lửa cháy đến nơi, kính xin Vương gia nhanh chóng quyết đoán.”

“Ồ?” Hiên Viên Hối mở to mắt nhìn hắn: “Đặng Phiên Vân?”

Triệu Hủ gật đầu: “Cũng không phải vội vã muốn giết Đặng Phiên Vân, giờ chết của hắn dù sao cũng chỉ trong mấy ngày này. Ta đang nghĩ, có nên sớm phái người tới cứu Nhu Nghi quận chúa trở về.”

Hiên Viên Hối tựa như hơi kinh ngạc, lại lộ ra một vệt cực kỳ khẩn thiết: “Bản thân ta đã quên mất, làm phiền Vương phi vì ta nhớ tới.”

“Nhu Nghi quận chúa chịu nhục, vẫn cực kỳ thâm minh đại nghĩa, ta cũng rất là bội phục.” Triệu Hủ dùng ngón tay trỏ vòng quanh tóc của y: “Huống chi tôn thất héo tàn, phải bảo vệ từng người một.”

Hiên Viên Hối nhíu chặt hai hàng lông mày, trong con ngươi ôm nỗi hận: “Ai có thể nghĩ tới, tổ tiên Hiên Viên thị ta chói lọi cỡ nào, cuối cùng lại héo tàn đến mức như thế này. Đặng thị khiến ta suýt nữa diệt tộc, ta cũng sẽ không cho Đặng thị chiếm được việc tốt. Ngày mai lập tức hạ mệnh lệnh của ta, phàm là Đặng thị, nằm trong cửu tộc, đều chém giết hết! Người thuộc ngũ phục, toàn bộ giam giữ, thời điểm đó ta đồng thời dùng đầu người Đặng thị tế anh linh Hiên Viên thị ta!”

Triệu Hủ hôn hôn chóp mũi y: “Đại nghiệp sắp thành, không lâu sau nữa Vương gia xác định có thể được đền mong muốn.”

Hiên Viên Hối nhàn nhã nhìn hắn, tựa như cười mà không phải cười: “Ngày mai không có việc.”

“Hả?” Triệu Hủ giả ngu.

Hiên Viên Hối đến gần: “Việc trên giường cũng tương tự những việc khác, thời điểm mới bắt đầu tổng là tuyệt không thể tả, nhưng số lần nhiều, tóm lại có chút chán.”

“Ồ?” Triệu Hủ đoán được ý đồ của y, khẽ mỉm cười.

Hiên Viên Hối nhìn hắn cười như vậy, tâm run lên, nhưng vẫn là gắng chống đỡ nói: “Thân thể của ngươi không tốt bằng ta, ta sợ ngươi bị ảnh hưởng, không bằng chúng ta thay đổi?”

“Vương gia thương cảm, thiếp cảm động trong lòng.” Triệu Hủ thuận theo mà xin cởi áo tháo thắt lưng, thấy Hiên Viên Hối sửng sốt, cười nói: “Vương gia còn chờ cái gì?”

Kết quả ngày hôm sau, Túc vương long thể không tốt, Vương phi xử lý quân vụ thay.
Bình Luận (0)
Comment