Thời điểm tin Đặng Phiên Vân qua đời truyền tới Trường An, đúng mấy ngày trời mưa to như trút nước.
Túc Quân đang nghỉ ngơi đợi mệnh, Hiên Viên Hối bèn lôi kéo Triệu Hủ đánh cờ quan vũ.
“Lạc tử vô hối.” Triệu Hủ dùng một ngón tay giữ quân cờ chuyển trộm của Hiên Viên Hối: “Cũng không biết ngươi từ đâu dính đến tật xấu, tài nghệ không bằng người chỉ nghĩ đầu cơ trục lợi.”
Hiên Viên Hối không biết xấu hổ: “Mới vừa rồi là ta nhìn lầm, ngươi để cho ta đi lại một lần.”
“Nhường ngươi cũng được, nhưng ta có chỗ tốt gì?” Triệu Hủ nhíu mày nhìn y: “Tỷ như để ta thử xem Lạc dương hồng kia?”
Hiên Viên Hối lộ vẻ vô liêm sỉ đến cực hạn: “Có gì không thể?”
Triệu Hủ bất đắc dĩ nhìn y chuyển dịch mấy quân cờ, thoáng chốc thế cờ nghịch chuyển: “Tiểu vô lại.”
Hiên Viên Hối đang hoan thiên hỉ địa chuẩn bị ăn lớn tứ phương, lại nghe Hàn Thập Tứ ở ngoài cửa thông báo: “Nhị vị điện hạ, Giang Nam đạo 800 dặm cấp báo.”
Vừa nghe Giang Nam đạo, tâm tư chơi đùa cũng bị mất, Triệu Hủ đứng dậy: “Còn không đưa vào?”
Hắn cùng Hiên Viên Hối liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút khó coi.
Cấp báo trình lên, Hiên Viên Hối chần chờ hồi lâu, cuối cùng ngón tay vẫn lướt qua mật báo, chỉ chỉ Triệu Hủ.
Triệu Hủ mở mật báo, thở dài một tiếng: “Nhu Nghi quận chúa hạ độc, cùng Đặng Phiên Vân đồng quy vu tận.”
Hiên Viên Hối không tiếp tục nói nữa, cuối cùng một đời y, cũng chỉ gặp qua Nhu Nghi quận chúa hai lần — một lần là tại một cung yến thượng cực kì tẻ nhạt nào đó, y ngồi trong lòng phụ hoàng, tò mò đánh giá quý nữ tôn thất cười duyên dáng kia; một lần chính là tại địa lao trong vương phủ Túc Châu, Nhu Nghi quận chúa một thân hồng y cũng không quay đầu lại bước lên con đường trải rộng phấn hồng bụi gai không về.
“Thi thể đã sai người thu liệm, chẳng qua lúc đó Đặng Phiên Vân cùng Nhu Nghi quận chúa vẫn dây dưa một thể, cũng đã cứng, có chút khó tách rời…” Triệu Hủ lựa chọn câu từ.
“Ngươi nói Nhu Nghi tỷ tỷ có hận ta không?” Hiên Viên Hối không đầu không đuôi nói một câu.
Triệu Hủ đi tới phía sau y, tay khoát lên vai y: “Hận? Nàng một đời long đong, người để hận còn nhiều hơn, thế nào cũng không tới phiên ngươi. Huống hồ cái chữ hận này, nói nặng, cũng nặng hơn Ngũ nhạc tam sơn, nói nhẹ, cũng nhẹ hơn lá rụng lục bình. Ngươi nhìn Nhu Nghi quận chúa tất nhiên hận Đặng Phiên Vân, Đặng Phiên Vân trước khi chết tất nhiên cũng hận Nhu Nghi quận chúa, nhưng cố tình vẫn là tựa sát nhau cùng đi đến hoàng tuyền.”
“Mật thư lúc trước ngươi gửi Nhu Nghi tỷ tỷ, ta cũng xem qua, cứ ngỡ là nàng nghĩ, tất nhiên có thể ám sát Đặng Phiên Vân sau chạy thoát… Nhưng nàng chung quy không có.” Hiên Viên Hối lẩm bẩm nói.
Triệu Hủ chần chờ chốc lát: “Hậu sự của Nhu Nghi quận chúa, Vương gia ngài xem xử trí như thế nào? Không bằng đưa nàng và Thế tử Lang Gia vương cùng quy táng tại lăng mộ Lang Gia vương?”
“Nhu Nghi tỷ tỷ khi còn sống niệm đều là Lang Gia vương phủ, xử lý như vậy rất tốt, còn Đặng Phiên Vân…” Hiên Viên Hối thở dài một tiếng: “Nói thật ra, mấy con cháu trong Đặng gia, ta thấy cũng chỉ có hắn xem như là kẻ có thể thành sự, cũng nên táng đi.”
Y dừng một chút: “Ngay tại chỗ.”
Triệu Hủ sai người đi làm, bỗng nhiên cười cười: “Kỳ thực nếu như nói hận, ta cũng đã hận Vương gia.”
Hiên Viên Hối lẳng lặng nhìn hắn: “Chịu thiệt với nội trạch, ta phải xin lỗi ngươi.”
“Ngược lại cũng không hoàn toàn đúng.” Triệu Hủ nhẹ nhàng nhào nặn vai y: “Chỉ sợ hay là ta tính nết tác quái, cuộc đời hận nhất bị người dùng thế lực bắt ép, cứ việc chuyện gấp phải chịu theo, nhưng khi đó ngươi cùng tiên đế làm việc vẫn là quá mức hấp tấp.”
“Nhất định phải tính như vậy thì ta cũng hận ngươi.” Hiên Viên Hối thấp giọng nói: “Ít nhất ba lần.”
Triệu Hủ ngồi xuống bên cạnh y, cùng y mười ngón liên kết: “Ta biết.”
“Ngươi không chỗ nào không biết, lúc nào cũng có chủ ý.” Không biết đúng hay không do tin Nhu Nghi quận chúa qua đời đến quá nhanh, thần sắc Hiên Viên Hối hơi hốt hoảng: “Lần trúng độc, lần ở Dân Châu, lần trước suýt nữa hòa ly cũng vậy. Ta thừa nhận, có một số việc đối với ngươi có lẽ là ta lừa gạt, tuy nhiên tuyệt đối không tới mức khiến cho ngươi không chút nào tin ta nữa. Có lúc ta thậm chí nghĩ tới, muốn nhân cơ hội nhổ tận gốc sĩ tộc, để bên cạnh ngươi trong mắt ngươi chỉ có ta…”
“Vậy sẽ chỉ làm ta hận ngươi.” Triệu Hủ lặng lẽ nói: “Huống chi, Vương gia anh minh, xác định sẽ không làm loại chuyện khiến người thân đau khổ kẻ thù vui sướng như thế này.”
“Đương nhiên, có một số việc ta biết được ngươi là vì muốn tốt cho ta.” Hiên Viên Hối hít sâu một hơi. “Thôi, hôm nay thấy cảnh thương tình, những câu nói này ngày sau ta sẽ không nhắc lại, còn không biết chúng ta có thể sống mấy ngày đây, hà tất đau buồn chuyện cũ.”
Mặc dù chưa từng đòi quốc sư chứng cứ, nhưng Triệu Hủ gần như đã nhận định phương pháp chia mệnh là quốc sư lừa người, không nghĩ tới Hiên Viên Hối càng tin là thật, không nhịn được vừa buồn cười vừa đau lòng.
“Vì không để Vương gia hận ta, sợ có chuyện này ta muốn hướng Vương gia báo cáo một chút.” Triệu Hủ chậm rãi nói.
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Ừm?”
“Đợi phá thành Trường An xong, thời điểm Vương gia vấn đỉnh, ta nghĩ tạm rời Trường An, bụi bặm lắng xuống lại trở về sau.” Triệu Hủ nói ra từng chữ, không ngoài ý muốn nhìn thấy Hiên Viên Hối đột nhiên biến sắc.
“Ngươi là có ý gì!”
Triệu Hủ cười khổ: “Vừa rồi Vương gia còn nói ta không tin ngươi, ngươi nhìn một chút xem hôm nay là ai không tin ai? Ngươi để cho ta nói hết đã.”
Hiên Viên Hối liếc hắn: “Ngươi không nói ta cũng biết, luận công ban thưởng, ngươi muốn tránh đầu sóng ngọn gió… Cũng là muốn thăm dò thái độ của ta!”
Triệu Hủ uể oải không chịu nổi buông tiếng thở dài: “Lúc trước Thẩm Mịch đã từng khuyên ta, bảo ta mà không sớm thông báo cho ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ có phản ứng này. A Hối, ngươi nghe ta chậm rãi nói.”
Hắn xưa nay đoan trọng cẩn thận, ngay cả thời điểm chỉ có hai người, cũng đúng mực dùng “Vương gia”, hiếm khi thân mật như vậy. Hiên Viên Hối mới đầu là sững sờ, ngay sau đó mặt lạnh lùng, mím môi không nói.
Triệu Hủ trầm ngâm nói: “Ta tạm rời Trường An, chỉ là kế tạm thời. Vương gia vừa mới nói ta muốn tạm tránh mũi nhọn, ta thừa nhận, ta muốn tránh ba việc, phàm là ta còn ở Trường An, sẽ có người nhờ vào đó làm khó dễ, nói ta ảnh hưởng Vương gia, ảnh hưởng triều cục.”
“Thứ nhất, phân phong công thần, thứ hai, việc hậu cung, thứ ba xây dựng chế độ tân triều.” Hiên Viên Hối không chút nghĩ ngợi, nói thẳng ra miệng.
Triệu Hủ thản nhiên gật đầu: “Một điểm không sai.”
Hiên Viên Hối cười lạnh: “Ngươi ngược lại là đi tìm thanh nhàn, vứt khoai nóng bỏng tay cho ta.”
Triệu Hủ không tỏ rõ ý kiến: “Từ trước Vương gia lo lắng nhất chẳng lẽ không đúng là lo ta không chịu thoái nhượng? Bây giờ ta tỏ thái độ, ta không tranh không đoạt, toàn bằng Vương gia làm chủ.”
“Ồ?” Hiên Viên Hối mắt nhìn thẳng hắn, câu lên khóe môi: “Mặc kệ việc bên hậu cung buông tay không quản, ta tin, nhưng chuyện cải huyền canh trương
(thay cũ đổi mới), ngươi tuyệt đối không thể ngồi yên.”
Triệu Hủ nhíu mày: “Vương gia không tin? Thứ cho ta nói thẳng, thiên hạ này là thiên hạ của Vương gia ngài, ngay cả ta cũng ở bên trong, thiên hạ muôn dân đều là thần dân của Vương gia ngài, là tuân hay là phá, là chuyển động hay là đứng yên, đều trong một ý nghĩ của ngươi. Luận công việc, hoặc phong hoặc thưởng, hoặc tội hoặc phạt, cân nhắc hơn thiệt cùng luận triều chính, ngược lại cũng không khó; việc hậu cung, ngươi biết ranh giới của ta, ta cũng không lo lắng; còn xây dựng chế độ…”
Quy chế Tân triều, nếu như không đổi pháp, ngắn thì mấy chục năm, lâu thì kéo dài một chốc, liên quan đến vinh nhục sinh tử của các môn phiệt phe phái…
Triệu Hủ đương thật không quan tâm?