Đại Thuận năm đầu ngày mùng 7 tháng 11, tướng quân kỵ binh Túc Quân dũng mãnh Túc Trữ Ân và tướng quân xe kỵ Trương Nhân Bảo hợp công Lạc Kinh, quân coi giữ Lạc Kinh gắng chống đối bốn ngày, sau đó chủ tướng Chu Bỉnh Lượng dâng thành đầu hàng.
Ngày 11 tháng 11, Túc vương tự mình dẫn đại quân vây công Trường An.
“Vương phi.” Thẩm Mịch cùng Triệu Hủ đứng trên một sườn núi cách cửa thành trăm thước quan chiến, lo lắng: “Vương gia thân thể vạn thừa, cứ như vậy tự thân đi đến hiểm…”
“Vương gia thân kinh bách chiến, chỗ nào yếu ớt như vậy?” Triệu Hủ không để ý lắm: “Huống hồ, khai quốc chi quân, không phải là dùng võ lập quốc? Vương gia hông đeo Thái A, võ công cũng đủ dẹp yên bát hoang.”
“Vương phi một lời thức tỉnh người trong mộng, nói rất đúng, là ánh mắt ta quá cạn.”
Triệu Hủ cười cười: “Nói gì vậy, Thẩm tướng vô luận tầm mắt hay tư lịch thì ta và Vương gia đều không sánh được, sau khi ta đi, Vương gia vẫn cần Thẩm tướng dụng tâm phụ tá.”
Thẩm Mịch đáp lời, lại nói: “Nếu ta nghĩ viết thư cho Vương phi, nên đem tin cho ai gửi?”
“Báo xong đại thù, Chỉ Cức muốn cáo lão, ám vệ mật thám trên tay hắn, ta cùng với Vương gia thương lượng, vẫn là nắm trong tay mình cho yên tâm, vì vậy ám vệ quy về Vương gia, cải danh nói Tu La vệ, mật thám quy về ta, tên là La Hầu ty. Đến lúc đó ta sẽ khâm điểm một chức La Hầu đầu mục, ngươi cùng hắn liên lạc là được.”
Thẩm Mịch tinh tế thưởng thức: “Danh tự này rất có mấy phần ý tứ, rất có phật tính.”
Trong lòng ông cảm thấy, phu phu Túc vương phân công ngày càng có ý tứ.
Triệu Hủ nhìn thấu suy nghĩ của ông, cũng không vạch trần: “Có một số việc, nếu ngươi cùng Vương gia không dễ thương lượng, cũng có thể trực tiếp báo cho ta biết. Mặc dù ta không yêu việc tham gia vào chính sự, nhưng cũng sẽ không ngồi xem không quản.”
Thẩm Mịch dĩ nhiên không muốn xoắn xuýt đến cùng hắn có yêu tham gia vào chính sự hay không: “Ý của ngươi là, Vương gia không định dùng cổ pháp, chuẩn bị đổi pháp?”
“Sớm từ lúc ở Túc Châu, Vương gia vốn không phải người bảo thủ, Thẩm đại nhân đã quên mất? Chỉ là Vương gia tuổi còn trẻ, lại sát phạt quyết đoán quen rồi, nếu như nổi xung đột với thần tử, kính xin Thẩm đại nhân hoà giải một, hai.”
“Nếu không yên tâm như vậy, ngươi thẳng thắn tự ở lại thôi.” Thẩm Mịch thấy hắn lo lắng, không khỏi trêu ghẹo.
Triệu Hủ lắc đầu: “Nếu ta ở lại, Vương gia khó tránh bị cản tay, hơn nữa cũng vĩnh viễn không lập được uy. Bận tâm lao lực nhiều năm như vậy, bộ xương già này cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Mịch cười to: “Vương phi là một bộ xương già, vậy ta chẳng phải là nửa thân thể nằm trong nấm mồ?”
Hai người đồng thời nói mấy câu đùa, bỗng nhiên nghe xa xa nổ vang một tiếng, cổng Diên Bình vững chãi bị pháo đã đập ra một lỗ hổng.
“Thời Ân Trạch khởi công xây dựng cửa thành, thế mà bỏ hai canh giờ đã đập ra một cái lỗ hổng, năm đó Ngụy quốc công khởi công xây dựng Tây Kinh, có công lớn.” Thẩm Mịch cảm khái vạn phần.
Triệu Hủ nhìn các tướng sĩ hoặc dùng xe thang, hoặc dùng dây thừng mà leo lên đi vào, “Thẩm tướng, không bây giờ ta và ngươi đánh cược một trận thì thế nào?”
“Ồ? Đánh cuộc gì?”
“Mất bao lâu đánh vào cung thành, lão tặc Đặng Tường khi nào đền tội.” Triệu Hủ cười híp mắt nói: “Ta sẽ tặng rượu ngon ba mươi năm ngươi mơ ước hồi lâu.”
“Được! Vương phi hào khí!” Thẩm Mịch vỗ tay cười nói: “Ta cũng không thể keo kiệt, thế này, trên tay ta vừa vặn giữ một bức Thanh Sơn quán tuyết của Triệu Văn Chính Công, nếu như ta thua, hai tay dâng tặng!”
“Để công bằng, ngươi và ta mỗi người viết đáp án trên đất thì thế nào?”
Qua thời gian ước chừng nửa nén hương, hai người cùng quay người, Thẩm Mịch viết: “Ba canh giờ, năm canh giờ.”
Triệu Hủ lại viết: “Sáng mai, đêm mai.”
Sau một canh giờ.
“Vương gia, quân địch đã bại lui, tiến vào cung thành. Có cần dùng pháo đá, các tướng sĩ tấn công vào hay không?”
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Dùng pháo đá? Là đập phá thái cực điện, hay là phá huỷ Bồng Lai điện? Án binh bất động. Đúng rồi, sai người hướng về phía bên trong dụ đầu hàng, nói nếu như Đặng Tường muốn làm theo cổ nhân, hỏa thiêu Trích Tinh lâu, ta sẽ bào mộ tổ của lão không chừa một mống, ta cũng không sợ hao tổn âm đức.”
(trong phong thần diễn nghĩa, Trụ vương tự thiêu với Trích Tinh lâu)Túc Trữ Ân từ Lạc Kinh vội vã chạy về cau mày nói: “Vương gia, nếu như lão dựa vào nơi hiểm yếu ra sức chống lại, lẽ nào chúng ta cứ chờ ngốc ở đây?”
“Đương nhiên không.” Hiên Viên Hối tức giận nói: “Động viên bách tính, tập nã trọng phạm, việc nào cũng là chuyện khẩn yếu. Ngươi trước đem bố cáo lúc trước Vương phi nhờ người mô phỏng dán lên xung quanh, sau đó phát lương thực ở mấy cổng thành. Đúng rồi, phái người đi tới chỗ Hoàng Lăng nhìn cẩn thận, nếu xảy ra vấn đề, chỉ hỏi ngươi.”
“Dạ.”
Hiên Viên Hối ngước mắt nhìn nội cung đã từng rất quen, trên mặt lộ ra một chút hoài xa: “Phụ hoàng cùng hoàng huynh ở trên trời có linh, chắc chắn cầu chúc cho Khải triều ta.”
Túc Trữ Ân lập tức xuống ngựa, chống kiếm lập lời thề: “Mạt tướng chính là dùng hết toàn lực, cũng xác định muốn hoàn hảo vô khuyết mà đánh hạ cung thành!”
Hiên Viên Hối cúi người nhìn gã: “Chớ để ta thất vọng!”
Lúc này Đặng Tường đang ở trong điện Thái Cực, mặt đầy tuyệt vọng nghe bên ngoài truyền đến chiến báo.
“Bệ hạ, không xong, Túc Quân công vào từ cổng Diên Bình!!!”
“Phụ hoàng, phải làm thế nào?” Đặng Thừa Phong sợ đến hồn vía lên mây, nói chuyện không lưu loát nữa.
Đặng Tường hận rèn sắt không thành thép nhìn hai chân run rẩy, không khỏi nhớ tới Đặng Kinh Lôi lão luyện thành thục, Đặng Phiên Vân tâm cơ như biển, Đặng Phúc Vũ giảo hoạt như hồ, trong lòng thêm đau xót.
Mất tốt để lại xấu, không phải trời muốn ông vong, thì còn là gì?
Đặng Tường rút bảo kiếm ra, nhiều năm quen sống trong nhung lụa, ông đã gần quên mất, nửa cuộc đời lang yên phong hỏa, kim qua thiết mã.
“Còn nhớ phụ thân nói với các ngươi cái gì không?” Đặng Tường nâng kiếm nhìn hắn: “Nam tử Đặng gia ta, cho dù chết, cũng phải đường đường chính chính mà huyết chiến tới chết. Không thể công thành danh toại, là mệnh Hiên Viên thị chưa hết, cũng là chúng ta tài nghệ không bằng người, không có gì để nói nhiều. Chỉ là cũng không thể để cho bọn họ thắng dễ dàng như vậy, Thừa Phong, đi cùng phụ thân, lại tới chém giết một trận!”
Đặng Thừa Phong cúi xuống rũ mắt: “Hài nhi lĩnh mệnh!”
“Bệ hạ, Hiên Viên Hối còn gọi vào nói nếu như bệ hạ hỏa thiêu nội cung, hắn sẽ đem…”
Đặng Tường cười lạnh: “Nhãi con Hiên Viên lòng dạ chật hẹp, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Phụ thân, phi tần hậu cung xử trí như thế nào, còn có nhóm Thái hoàng thái hậu, trưởng công chúa, có cần phái người hộ tống bọn họ xuất cung hay không?” Đặng Thừa Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cầu Đặng Tường có thể giơ cao đánh khẽ, để cho hắn hộ tống nữ quyến xuất cung, đến cùng may ra kiếm một cái mạng.
Đặng Tường làm sao không nhìn ra ý nghĩ của hắn, tâm đã sớm nguội: “Cũng được, không bằng ngươi khổ cực một chuyến, đưa tổ mẫu cô cô bọn họ đi thôi.”
Đặng Thừa Phong vui vô cùng: “Cảm ơn phụ thân!”
Nhìn bóng lưng hắn vội vã, Đặng Tường trong giây lát nhớ tới mười năm trước tại Lương Châu gặp Túc vương phu phu, lúc đó cho dù có che giấu, nhưng trong mắt Hiên Viên Hối vẫn đầy nhuệ khí không hề sợ gian hiểm, trên người Triệu Hủ cũng có định lực sóng lớn không sợ, tuyệt đối không như Đặng Thừa Phong đắc thế ngông cuồng, thất thế hốt hoảng đến buồn cười.
Ông không khỏi nghĩ rằng, nếu như năm đó phụ thân chưa từng sinh ra tâm tư dùng giao hóa long, bây giờ có phải là toàn bộ huynh đệ vẫn còn, con cháu vẫn còn, một nhà vui vẻ bình an?
Ông nắm chặt chuôi kiếm trong tay, chậm rãi đi ra khỏi cửa cung.